Người Tìm Xác

Chương 1874: Sống sót sau tai nạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếp theo tôi cảm thấy có người bắt đầu lấy kéo cắt quần áo của tôi ra, sau đó quanh người lần lượt truyền đến từng cơn đau đớn, cứ như có người rắc muối lên miệng vết thương của tôi
Chắc có lẽ là bởi vì quần áo trên người tôi thật sự quá bẩn, cho nên người xử lý miệng vết thương cho tôi chỉ có thể chọn cắt bỏ hết đi.
Sự giày vò này kéo dài một lúc, rồi tôi nghe thấy giọng một người đàn ông nói: “Đã xử lý xong vết thương ngoài da rồi, trừ hai vết thương trên cánh tay hơi sầu ra thì cũng không có gì trở ngại
Hai vết thương này có thể sẽ nhiễm trùng, lát nữa tiêm cho cậu ấy một mũi kháng sinh trước.”
Tôi mơ mơ màng màng bị người ta lăn tới3lăn lui, giống như một con vật chờ bị làm thịt
Mặc dù tôi biết mình đang được cấp cứu, nhưng tôi hoàn toàn không thoải mái chút nào.
Nếu đúng như lời người nọ vừa mới nói, sớm hay muộn gì tôi cũng đều phải chết, thể thì tôi thật sự không cần phải chịu thêm phần tội này nữa
Còn may là cuối cùng sự giày vò này cũng đã kết thúc, tôi cảm thấy hình như mình bị người ta đẩy ra ngoài, tiếp theo tôi nghe được giọng nói của Đinh Nhất: “Cậu ấy thế nào rồi?” Giọng người đàn ông trước đó lại vang lên lần nữa: “Trước mắt chỉ số sức sống của bệnh nhân vẫn còn vững vàng, nhưng mà nguyên nhân vì sao cậu ấy hôn mê vẫn còn cần làm thêm một bước kiểm tra nữa
Ai trong các1anh đi làm thủ tục nằm viện cho cậu ấy đi!” Sau đó ký ức của tôi luôn đứt quãng, đầu óc lúc tỉnh táo, lúc mơ hồ..
Bởi vậy khi tôi tỉnh lại một lần nữa, tôi không thể phân biệt được rõ ràng, vùng hư vô và người đàn ông quần gấm áo hoa tôi nhìn thấy trước đấy rốt cuộc là thật hay chỉ là một giấc mơ của tôi thối? Lúc tôi chính thức tỉnh lại đã là một tuần sau
Tôi vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Đàm Lỗi đầu quấn băng đang cúi đầu chơi điện thoại di động
Tôi muốn gọi cậu ta, nhưng phát hiện cổ họng của mình khô cạn như sa mạc Sahara, không phát ra được nửa tiếng kêu
Mà hình như Đàm Lỗi chơi điện thoại di động cực kỳ mê mẩn, chẳng thèm ngẩng9đầu liếc tôi lấy một cái
Bụng tôi tức lắm! Nghĩ thầm có ai chăm người bệnh như vậy không? Vì thế tôi bèn cố sức giật tay, kéo ống truyền dịch bên trên cũng lay động theo
Cuối cùng cũng khiến cho Đàm Lỗi chú ý, cậu ta nhìn tôi hơn mười giây như nhìn thấy ma rồi mới nhút nhát sợ sệt hỏi: “Anh Trương, anh tỉnh rồi hả?”
Tôi lập tức có sự xúc động muốn trợn trừng mắt, nếu không phải bây giờ cậu đây không tiện cử động, thể nào cũng phải dậy quật cho nhà mi một trận nên thân! Có lẽ Đàm Lỗi nhận ra ánh mắt của tôi không vui vẻ gì cho lắm, vì thế lúc này mới bừng tỉnh và xoay người chạy đi, vừa chạy vừa kêu: “Bác sĩ, anh tôi tỉnh rồi! Bác sĩ! Mau3đến xem xem, anh tôi tỉnh rồi!” Không bao lâu sau, một bác sĩ nam hơn bốn mươi tuổi bước nhanh đẩy cửa vào trong, vừa thấy tôi đã mở mắt thì vội đi lên vạch mí mắt tôi ra và soi đèn pin con vào, sau đó còn cực kỳ ngu ngốc giơ hai ngón tay lên hỏi tôi: “Đây là số mấy?”
Mặc dù lòng tôi cảm thấy làm như vậy thật sự hơi ngốc, nhưng vẫn phối hợp đáp: “Hai...” Tiếp theo, vị bác sĩ nam đó cười và nói với tôi: “Trương Tiến Bảo, tôi là bác sĩ điều trị của cậu
Tôi họ Trịnh, tên Trịnh Bân
Bây giờ cậu có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?”
Tôi lắc đầu rất thành thật: “Tạm thời không có...”.
Bác sĩ Trịnh gật đầu: “Được, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, có3chuyện gì thì bảo y tá gọi tôi
Đúng rồi, tôi là đàn anh của bác sĩ Triệu
Nếu cậu có thắc mắc gì về bệnh tình của mình thì cứ hỏi thẳng tôi
Lát nữa tôi sẽ báo cho cậu ấy là cậu đã tỉnh!”
Nếu lão Triều đã biết tôi nằm viện, thể thì chắc chắn Chiêu Tài cũng biết rồi! Nhưng với tính cách của Chiêu Tài, sao có thể để người đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra không phải là chị ấy chứ? Hơn nữa tôi cũng không ngờ bàn tay của lão Triệu dài ra phết, còn có cả mối quan hệ ở cái thị trấn nhỏ rách nát này...
Kết quả bác sĩ Trịnh đi chưa được bao lâu, lão Triệu đã hấp tấp xuất hiện trong phòng bệnh của tôi
Tôi kinh ngạc không nói nên lời, nghĩ thầm sao thằng cha này cũng tới? Tôi hơi tức giận hỏi Đàm Lỗi bên cạnh: “Sao anh ấy lại tới đây? Xa như vậy mà các cậu gọi anh ấy tới làm gì?” Đàm Lỗi bị tôi hỏi mà ở người ra, nhưng sau đó cậu ta đã hiểu ngay ý của tôi nói
Cậu ta chỉ tay ra ngoài cửa sổ và bảo: “Anh Trương, chúng ta đã trở về rồi, hơn nữa anh cũng đã hôn mê một tuần rồi.” “Đã trở về rồi á!? Tôi hôn mê một tuần? Không thể nào? Sao tôi cảm thấy mình chỉ ngủ có một lát thế?” Tôi hơi kinh hãi
Lão Triệu tức giận nói: “Trong chốc lát: Nhóc con, suýt nữa anh còn cho rằng em sẽ không tỉnh lại đấy? Với tần suất nằm viện mấy năm nay của em, anh thấy hay là làm luôn thẻ VIP của bệnh viện bọn anh cho em đi nhỉ?” Tuy rằng tôi mù mờ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, nhưng vẫn hơi lo lắng hỏi anh ấy: “Chiêu Tài đã biết chưa?” Lão Triệu lắc đầu đáp: “Vẫn chưa nói với cô ấy
Trước đó em hôn mê mãi không tỉnh, nói cho cô ấy biết cũng chỉ khiến cô ấy lo lắng mù quáng theo, cho nên bọn anh vẫn gạt cô ấy.” Tôi nghe thể cũng thấy yên tâm hơn
Thật ra những cái khác tôi không sợ, chỉ sợ Chiêu Tài biết rồi sẽ khóc lóc nỉ non ở trước mặt tôi
Từ sau khi cha mẹ tôi đi rồi, tôi thật sự không thể nhìn Chiêu Tài khóc, cho dù để chị ấy véo tại mình vài cái tôi cũng sẵn lòng, nhưng không thể chọn cho chị ấy khóc
Sau khi lão Triệu đi rồi, tôi liếc nhìn sắc trời bên ngoài và hỏi: “Mấy người Chú Lê đâu?”
Đàm Lỗi ậm ừ cả buổi mới nói: “Bọn họ không trở về mà ở lại giải quyết một vài chuyện liên can của thôn Nhạn Lai.” Tôi cũng không nghĩ nhiều, rốt cuộc lúc ấy thôn Nhạn Lai đã chết nhiều người như vậy, hơn nữa trước đó còn bắt mấy kẻ dựng ba-re chặn đường ở dưới chân núi, cho nên có vài chuyện liên can cũng rất bình thường
Thêm vào đó, mặc dù tất cả những thây khô đều bị chúng tôi tiêu diệt, nhưng những vụ án mất tích của Bạch Kiện cũng phải có một lời giải đáp
Nếu không phải tối hôn mê chưa tỉnh, có lẽ lúc này tôi cũng cần ở lại đó chưa về đâu
Nghĩ đến đây tôi bèn hỏi Đàm Lỗi: “Vết thương trên đầu cậu thế nào rồi? Anh cũng không biết những chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê
Lúc ấy anh thấy cậu và Chú Lê vẫn còn ngất, chú ấy có bị thương không?” Đàm Lỗi lắc đầu: “Lúc ấy em và sư phụ bị những người đó cho uống thuốc ngủ, cho nên mới bị hôn mê.”
Tôi gật đầu: “Chắc là bọn họ sợ mọi người sẽ lén chạy trốn giống như anh, nên mới nghĩ ra cách thấp kém như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.