Người Tìm Xác

Chương 1857: Đi bộ xuống núi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhưng, với kinh nghiệm nhiều năm nay, tôi đã rút ra được đạo lý “không thể không đề phòng người khác”, cho nên tôi không dám mạo hiểm tùy tiện giao Đinh Nhất vào tay Lý Bác Nhân.
Tôi biết con người trong lúc nguy cấp càng không được hoảng, nếu không sẽ thường đưa ra những lựa chọn sai lầm, cho nên dù trong tình huống khẩn cấp đến thế nào tôi cũng không nguyện ý giao Đinh Nhất đang không có chút năng lực phản kháng nào vào tay người khác...
Tôi đứng dậy nói với Lý Bác Nhân: “Anh Lý này, trước hết cảm ơn anh đã giúp tôi cõng Đinh Nhất, nhưng bây giờ tôi muốn đưa anh ấy xuống núi, nếu như anh không muốn xuống núi cùng tôi, cũng có thể ở đây chờ tôi, sau khi đưa Đinh Nhất đến bệnh3viện, tôi sẽ quay lại đây tìm anh.”
Kết quả, Lý Bác Nhận thấy tôi nói vậy lại lắc đầu như trống bỏi: “Không được, tôi vẫn nên theo các cậu xuống núi thì hơn, thể trạng cậu thế kia làm sao công người to thế này xuống núi được?” Tôi biết anh ta đang sợ tối đi rồi sẽ không quay lại, thế là tôi cười nói với anh ta: “Anh yên tâm, chỉ cần chuyện Trương Tiến Bảo tôi đã nói thì nhất định sẽ làm! Nhưng nếu anh đồng ý giúp tôi đưa Đinh Nhất xuống núi thì quá tốt rồi.”
Lý Bác Nhân không nói gì thêm, đi đến công Đinh Nhất vẫn đang hôn mê lên và nói với tôi: “Vậy chúng ta nhanh đi thôi, xem có thể đuổi kịp vị cao nhân đã thả con hạc kia không.”
Tôi chỉ nghe mà không1nói gì, yên lặng gật đầu với anh ta, thật ra trong lòng tôi hiểu rõ, chúng tôi không tìm được con hạc kia, bởi vì, có lẽ đạo hạnh của chú họ cũng chỉ có thể giúp đưa chúng tôi đến được đây.
Đại trận phong thủy ở thôn Nhạn Lai này phức tạp hơn so với tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều, có lẽ ngay cả chú họ cũng cảm thấy khó giải quyết. Bây giờ chỉ hy vọng con hạc giấy đã thực sự đưa chúng tôi ra bên ngoài, nếu không chúng tôi có thể thuận lợi xuống núi hay không vẫn là một ẩn số...
Trước đó, khi chúng tôi còn ở trong khu rừng dưới vách núi, rõ ràng trời đã sáng, thế nhưng khi con hạc giấy sắp sửa đưa chúng tôi ra khỏi rừng thì trời đột nhiên tối đen8lại, điều này chứng tỏ từ đầu đến cuối chúng tôi vẫn bị vây trong ảo cảnh của khu rừng, nếu không phải có con hạc đến dẫn đường đưa chúng tôi ra ngoài, chỉ sợ kết cục của chúng tôi cũng giống như đám thấy khô kia mà thôi.
Nghĩ đến đây tôi liền quay lại hỏi Lý Bác Nhân: “Anh Lý này, trước đây anh đã từng đi xuống khu rừng dưới vách núi kia chưa?”
Lý Bác Nhân lắc đầu nói: “Với chút đạo hạnh của tôi xuống dưới đó là chết chắc... Hôm nay nếu không phải đi cùng cậu, nhất định tôi không ra được khỏi đấy đâu. Đúng rồi, tôi thấy cậu có pháp khí rất lợi hại, là chiến lợi phẩm à?”
Tôi trả lời qua quýt: “Cũng không phải chiến lợi phẩm gì, chỉ là một pháp khí nhà Phật...”
Lý Bác Nhân9giật mình nói: “Pháp khí nhà Phật? Khó trách lại lợi hại như thế? Cậu lấy đâu ra bảo bối tốt như vậy thế?” Đương nhiên tôi không thể nói rõ lai lịch của Kim Cương xử cho anh ta biết được, chỉ bâng quơ nói: “Cũng coi như là đúng dịp gặp may! Loại pháp khí này chỉ có thể gặp được chứ không xin được, tôi vô tình được một vị cao tăng đắc đạo tặng cho khi đến Tây Tạng.”
Miệng Lý Bác Nhân càng há to hơn, hâm mộ không nói lên lời. Nếu không phải anh ta vẫn đang công Đinh Nhất trên lưng, tôi còn sợ rằng anh ta sẽ đột nhiên nhào đến cướp Kim Cương xử của tôi ấy.
Có điều Kim Cương Xử này không phải ai cũng dùng được, nếu không lúc trước Đinh Nhất đã không cần phải7tay không đầu nhau với đám xác khô khó khăn như thế. Nếu như Kim Cương Xử phát huy uy lực trong tay anh ta giống như tôi, thì tất cả đám xác khô trong rừng kia đã tan thành tro bụi.
Đường xuống núi cũng không dễ đi, nhất là đoạn đường hơn một cây số được lát đá kia, càng khó đi hơn... Nếu như một mình rón rén bước đi thì còn dễ, chứ cõng thêm một người to như Đinh Nhất thì đúng là quá sức. May mà tôi không phải công, tôi cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
Lúc này sương mù đã tan hơn nhiều so với lúc trước, mặc dù phía trước vẫn còn mờ mịt, nhưng đã nhìn thấy cảnh vật ở xa xa. Nhưng khi tôi đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, thì không nhìn thấy xe ngắm cảnh của Ngô Vũ, lúc này tôi mới đột nhiên nhớ ra, có khi tên đó đã lái xe về rồi.
Tôi thầm than trong lòng, không ổn, đêm hôm khuya khoắt thế này nếu không có xe, thì chúng tôi đi đến bao giờ mới xuống được dưới kia! Thế là tôi lấy điện thoại ra xem thử ở đây có tín hiệu không, tiếc là kết quả vẫn làm tôi thất vọng, chỗ chết tiệt này chẳng có chút tín hiệu nào.
Thật ra không phải là không thể đi bộ xuống núi, dù sao tôi cũng không phải công Đinh Nhất, thế nhưng nếu như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, chờ đến khi tôi đưa được Đinh Nhất xuống núi rồi quay lại thì sợ mọi chuyện đều muộn rồi.
Trong lòng tôi thực sự không yên tâm về nhóm chú Lê, tình hình ở nơi này quá phức tạp, phức tạp đến mức tối còn không biết những gì chúng tôi tìm hiểu được trước đó cái gì là thật cái gì là giả... Nếu như bây giờ có thể tìm thấy bọn họ, tôi chắc chắn sẽ kéo bọn họ rời khỏi đây ngay lập tức, không quan tâm đến chuyện sống chết của người dân thôn Nhạn Lai này nữa? Lúc này tôi và Lý Bác Nhân đã đi đến đường chính, nhưng nhìn con đường chìm trong biển sương mù, tôi cũng không biết nên đi thế nào. Lý Bác Nhận thấy tôi dừng lại, trầm giọng hỏi: “Không phải cậu muốn xuống núi sao?” Tôi nhìn sương mù phía xa xa và nói với anh ta: “Sương mù còn chưa tan đi, trên đường chúng ta xuống có thể sẽ gặp phải ma quỷ...”
Lý Bác Nhân tỏ vẻ không để ý: “Trong tay cậu có pháp khí nhà Phật lợi hại như vậy, cậu sợ gì ma quỷ!” Lúc này tôi nhìn thẳng Lý Bác Nhân và hỏi: “Tôi có thể tin tưởng anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.