Người Tìm Xác

Chương 1850: Biển xác trong rừng




Lúc này tôi mới nhìn trên mặt đất, tìm xem thứ gì đã khiến tôi vấp chân? Nhưng sau khi nhìn kĩ tôi liền giật nảy mình, đó là một bộ xương người một nửa lộ ra trên mặt đất, một nửa bị chôn dưới đất... chính bộ xương khô này đã khiến tôi vấp chân. Nhìn bề ngoài thì có thể đoán đây là một bộ xương đàn ông, không biết đã chết bao nhiêu năm. Ly kỳ nhất là, tôi ở gần nó như vậy, nhưng lại không cảm nhận được chút tàn hồn nào... Điều này cho3thấy, hồn phách của bộ xương này bị cố ý lấy đi, hoặc có thể nói nó đã bị đại trận phong thủy ở thôn Nhạn Lai luyện hóa, tóm lại đây là một bộ xương vô cùng sạch sẽ. Thế nhưng biểu cảm của người đàn ông này trước khi chết quá mức dữ tợn... Miệng há to, hai tay đưa về phía trước, giống như muốn túm lấy thứ gì đó, đồng thời cũng giống như muốn giãy giụa chui từ trong đất ra.
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt bộ xương khô, cẩn thận quan sát, muốn nhìn1xem đó có phải là Hoàng Cần Thần không? Tiếc là quần áo trên bộ xương khô này đã quá bẩn thỉu, không thể nhìn ra kiểu dáng cũng như màu sắc ban đầu, khuôn mặt cũng bị phân hủy đến không phân biệt được khi còn sống đó là một ông lão hay một thằng nhóc nữa. Không tìm hiểu được thêm gì, tôi đành quay người rời đi, vừa định tiếp tục đi về phía trước để tìm Đinh Nhất... thì đúng lúc này tôi phát hiện nơi tôi vừa ngã xuống trên mặt đất cũng đầy xương8trắng, thứ đâm rách lòng bàn tay trái của tôi cũng là một đoạn xương đùi gây của con người. Nhìn mặt đất đầy xương trắng lòng tôi siết chặt lại, sau đó dùng điện thoại từ từ chiếu lên phía trước, phát hiện ra trong mảnh rừng này không chỉ có một bộ xương trắng kia... Ánh sáng điện thoại chiếu đến đâu tôi liền nhìn thấy loáng thoáng có rất nhiều thứ bị chôn trong đất, giống như từng bộ xương được trồng trên đất. Mặc dù những thi thể này có sự khác biệt, nhưng bọn họ9đều đưa tay ra phía trước như muốn nắm chặt thứ gì đó trước mặt. Đột nhiên nhìn thấy nhiều bộ xương khô như vậy, lông tơ cả người tôi đều dựng đứng lên, da đầu run lên từng đợt... Nhìn tư thể của bọn họ, giống như khi còn sống đã bị chôn một nửa trong đất vậy... Thế nhưng nói vậy cũng không hợp lý! Nếu những người này bị chôn từ khi còn sống, thì họ hoàn toàn có thể dùng tay tự đào mình ra? Vì đất cũng mới chỉ chôn đến eo bọn họ, cần7gì phải với lên phía trước nắm loạn chứ? Mặc dù dáng vẻ của đám xương khô này quá mức kinh khủng, nhưng dù sao bọn họ cũng không còn chút tàn hồn nào, cho nên tôi ổn định tâm trạng lại, sau đó dùng đèn pin chiếu xuống chân, cẩn thận từng li từng tí, cố gắng không giẫm lên đám xương người và đi vào phía sâu bên trong... Một mình một bóng, đêm hôm khuya khoắt đi giữa biển xương trong rừng rậm, mùi vị phải nói là vô cùng mất hồn, người bình thường chỉ cần trải qua một lần chắc chắn cả đời khó quên. Cũng không biết trước đó khi Đinh Nhất nhìn thấy những bộ xương khổ này có hoảng hốt hay không? Có lẽ là không, vì với cách tư duy không giống người bình thường của anh ta, đám xác khô trước mặt này cũng chẳng khác mấy cây đại thụ kia bao nhiêu.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, cuối cùng cũng ép được cảm giác sợ hãi trong lòng xuống, dù sao tôi đã chọn đi một mình xuống đây thì cũng đã lường trước việc đường dưới này không dễ đi, nếu không tại sao Đinh Nhất lại đi không trở lại chứ. Điều tôi lo lắng nhất bây giờ là anh ta đã gặp phải chuyện gì đó, vì chỉ với những xác khô này thì không thể cản đường Đinh Nhất được.
Không ngờ đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm giác được bụi cỏ sau lưng có động tĩnh, tôi lập tức liên tưởng đến có phải đảm thấy khô vừa rồi bắt đầu bò ra khỏi đất không? Trong lúc da đầu tôi đang tê dại, không biết nên chạy hay chiến thì nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi: “A đù, đây là cái quỷ gì thế? Củ cải đầu người à?”
Nghe được âm thanh thô lỗ đó vào thời khắc này không ngờ lại cảm thấy vô cùng êm tai, khiến con tim nhỏ bé của tôi thiếu chút nữa đã nhảy lên đến cổ, rồi mới quay lại vị trí cũ. Tôi ổn định tinh thần, sau đó quay đầu nói với Lý Bác Nhân: “Anh dám xuống thật đấy à, không phải anh nói dưới này quá nguy hiểm sao?”
Lý Bác Nhân ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Cậu bé xíu như thể còn dám xuống, một người đàn ông to khỏe như tôi có gì không dám chứ? Cho nên tôi cũng trèo xuống theo cậu!”
Tôi thấy anh ta đã xuống đây rồi cũng không thể để anh ta trèo lên được! Thế là tôi phất phất tay với anh ta: “Đi sát tôi, đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng... Nhưng chuyện này phải nói trước! Chút nữa cho dù gặp phải chuyện gì cũng không được tùy tiện hành động, tất cả phải nghe theo tôi chỉ đạo!”
“Dựa vào cái gì chứ!” Lý Bác Nhân không phục. Tôi vẫn lạnh lùng nói với anh ta: “Chỉ với việc tôi có thể tìm được di cốt của sư phụ anh.”
Lý Bác Nhân lập tức ỉu xìu, không ngừng đi theo sau tôi: “Được, tất cả đều nghe theo cậu!”
Sau đó hai người chúng tôi đi về phía trước thêm một đoạn, phát hiện xương khô trên đất nhiều vô số kể, có khi còn nhiều hơn cả cây cối trong rừng. Tôi vừa đi vừa nghĩ trong lòng, số lượng xác chết này không đúng! Nếu như bọn họ là những người đã dùng mạng để trấn mắt trận, thì số lượng này cũng quá nhiều, ở đây không phải một trăm thì cũng cỡ tám mươi bộ xương!”
Tôi nhớ những cái tên được ghi trên bài vị kia cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tên, sau đó tôi cũng chứng thực được điều này qua lời của lão quỷ Hoàng Cẩn Thần kia, số lượng người được chọn để trấn mắt trận những năm gần đây chỉ có ngần đó người, không thể có đến bảy tám chục người như vậy được? Vậy thì những bộ xương trước mắt này phải giải thích như thế nào?
Hơn nữa, chúng tôi mới đi được một đoạn trong khu rừng này, phía trước còn bao nhiêu xác người thì không ai có thể biết được... Số lượng người chết này không chỉ là nhiều hơn những người trần mắt trần, mà càng đi vào sâu trong rừng, số lượng xác chết còn nhiều hơn cả số dân trong thôn Nhạn Lai.
Nhìn những bộ xương khô này, trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ số người chết ở đây thực sự nhiều hơn cả số dân của thôn Nhạn Lai sao? Nếu quả thực như vậy thì quá đáng sợ rồi, đây không phải là dùng một mạng đổi một mạng sao?
Trong lòng tôi kinh hoàng, Lý Bác Nhân ở phía sau thấy tôi ngẩn người không đi tiếp, bèn khẽ đẩy tôi một cái và nói: “Đi đi! Đứng sững ở đây làm gì? Không phải cậu vội đi tìm bạn à?”
Tôi quay lại hỏi Lý Bác Nhân: “Năm đó trước khi sư phụ anh đến thôn Nhại Lai có dặn dò gì anh không?”
Lý Bác Nhân lắc đầu, nói với vẻ khổ sở: “Không có, ông ấy đi rất vội vàng, nói là thôn đó gặp chuyện khó giải quyết cần ông ấy đi xử lý ngay lập tức. Lúc đó tôi cũng muốn đi theo ông ấy, nhưng ông ấy lại bắt tôi ở nhà không cho tôi theo.”
“Vậy những năm sau này anh vẫn luôn điều tra những chuyện liên quan đến thôn Nhạn Lai sao?” Tôi tiếp tục hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.