Người Tìm Xác

Chương 1847: Tứ cố đô thân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù ai cũng có quyền được sống, nhưng khi bạn đối mặt với lựa chọn “chết một người quen hay chết nhiều người xa lạ” ai có thể chắc chắn không xiêu lòng? Giờ khắc này, nhìn nét mặt u ám của Ngô Vũ, tôi cũng không biết nên nói gì cho phải, đành vỗ vỗ vai anh ta và nói: “Đừng nghĩ nhiều, có nhiều chuyện anh không thể khống chế được đâu, tôi chỉ hy vọng sau khi anh biết tất cả mọi chuyện, tấm lòng vẫn không thay đổi.”
Ngô Vũ sững sờ, sau đó mắt đỏ lên nhìn về phía tôi: “Anh Trương, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?”
Tôi thấy khó xử, nói: “Có một3số việc anh nên về hỏi chú hai của anh, tôi cảm thấy đến lúc này ông ta cũng nên nói sự thật cho anh biết.” Không ngờ lúc này Lý Bác Nhân đột nhiên lên tiếng: “Nhóc con, muốn biết sự thật thì đến hỏi chú đây này! Tôi sẽ nói cho cậu biết...”
Ngô Vũ khẽ giật mình, vừa định mở miệng hỏi thì tôi ngắt lời: “Những thứ anh biết chỉ là một phần nhỏ, sao có thể là toàn bộ sự thật? Anh có còn muốn tìm hài cốt của sư phụ mình không?” Nghe tôi nói vậy, Lý Bác Nhân vội vàng hỏi tôi: “Cậu biết sư phụ tôi ở đâu? Nhanh đưa tôi đi tìm ông1ấy!”.
“Vội cái gì! Dục tốc bất đạt, hơn nữa, anh đã đi tìm mấy chục năm rồi, bây giờ cũng không phải gấp, chuyện cần nhất bây giờ là tôi phải gặp được người của tôi trước, nếu không chỉ với anh và tôi thì không thể tìm được di cốt của Hoàng đại sư ở đây đâu!”
Lý Bác Nhân ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì nhanh lên!” Tôi liếc anh ta một cái, thầm nghĩ trong lòng, chuyện này còn cần anh nhắc sao? Tôi cũng muốn nhanh lên đây! Đinh Nhất vẫn còn đang chờ tôi đến giúp, dù sao không ai biết được dưới đáy vực kia sẽ xảy ra những chuyện gì, cho dù Đinh Nhất có8lợi hại thì cũng không phải là xi măng cốt thép, chẳng may thực sự gặp phải chuyện gì, có hối hận cũng không kịp. Tôi lấy điện thoại ra xem thử, không thấy có tí tín hiệu nào. Ngô Vũ thấy vậy thì nói với tôi, trạm phát tín hiệu gần nhất ở dưới chân núi, tín hiệu ở trong thôn bọn họ đã rất yếu rồi chứ đừng nói là trên đỉnh núi.
Nhất thời trong lòng tôi hơi sốt ruột, bây giờ không tìm thấy nhóm chú Lê, Đinh Nhất thì vẫn đang chờ chúng tôi đến giúp! Tôi không lo về nhóm chú Lê lắm, dù sao chú họ cũng ở cùng bọn họ, nếu có chuyện gì9mà hai lão hồ ly đó liên thủ cũng không ứng phó được, thì tôi đến cũng chỉ làm bia đỡ đạn.
Nhưng Đinh Nhất thì khác, anh ta một mình đi xuống vực sâu kia, chưa tính đến chuyện bản lĩnh của anh ta có lợi hại hay không, nếu chẳng may gặp phải thứ gì hung hãn dưới đó thì anh ta chỉ có thể một mình đối mặt.
Tôi nhìn xung quanh, thấy sương mù vẫn chưa có dấu hiệu tản đi, bèn quay lại hỏi Lý Bác Nhân: “Bản lĩnh của anh thế nào?”
Lý Bác Nhận thấy tôi hỏi vậy thì giơ hai nắm đấm quơ quơ như hai cái chùy nhỏ, anh ta nói: “Dăm ba người bình7thường thì đừng nghĩ đến gần tôi.”
Tôi nặng nề hỏi: “Thể lệ quỷ thì sao?”
Lý Bác Nhân cười nói: “Cũng thế thôi!”
Tôi thấy Lý Bác Nhân vẫn rất tự tin, có lẽ vào thời khắc quan trọng cũng giúp đỡ được chút ít. Nhưng hiện giờ có một vấn đề tương đối khó giải quyết, đó chính là nên làm gì với Ngô Vũ? Trước đây chúng tôi dẫn anh ta lên núi đơn thuần chỉ vì sợ Ngô Triệu Hải giở trò thủ đoạn, cho nên đưa anh ta đi theo coi như làm con tin. Nhưng bây giờ xem ra Ngô Triệu Hải không hề lên núi, thành ra Ngô Vũ lại thành vướng chân.
Tôi sốt ruột muốn đi tìm Đinh Nhất, nên nói với Ngô Vũ: “Bây giờ ở đây vô cùng nguy hiểm, chút nữa chúng tôi còn phải đi xuống hang sâu dưới vực kia, anh đi theo sẽ rất nguy hiểm... Hay là anh tự xuống núi trước, như thể có thể an toàn hơn một chút.”
“Xuống... xuống núi? Nhưng bây giờ đang là thời gian cấm đi lại ở dưới đó, bây giờ tôi xuống có khi nào đúng lúc... đúng lúc gặp phải những thứ không sạch sẽ kia không?” Ngô Vũ lo lắng nói.
Tất nhiên tôi biết có khả năng này, nhưng so với chuyện đó thì ở lại đây hệ số nguy hiểm cao hơn nhiều, mà hiện tại đại đa số tà ma trong trận đều đã bị chúng tôi kinh động, có lẽ sẽ không đi làm loạn trong thôn như lúc bình thường nữa.
Lúc này tôi nhớ đến lá bùa chú Lê đã từng đưa cho anh ta lúc trước, nên nói: “Không phải lúc nãy Lê đại sư đã đưa cho anh một lá bùa à, bây giờ anh cầm nó trên tay, tôi cam đoan trên đường sẽ không gặp phải mấy thứ không sạch sẽ! Dũng cảm lên, mười tuổi anh đã dám một mình xuống núi, huống chi là bây giờ?”
Có lẽ lời nói của tôi đã khích lệ được Ngô Vũ, anh ta do dự một chút rồi lấy lá bùa hình tam giác màu vàng ra, sau đó sải bước đi xuống núi.
Tôi nhìn theo bóng lưng Ngô Vũ thầm nghĩ trong lòng, cầu mong thằng nhóc này có thể bình an xuống núi, nếu không dòng họ Ngô sẽ phải tuyệt tự. Lúc này Lý Bác Nhân bảo: “Cậu đúng là biết cách lừa người, tấm bùa nhỏ xíu thể kia có mà dùng được cái rắm!”
Tôi tức giận nói: “Để anh ta ở lại chẳng may bị tà ma quần thân thì anh giải quyết nhé?” “Đến lượt tôi thì tôi làm thôi, làm không được thì để thằng nhóc đó đến gặp tổ tiên họ Ngô luôn!” Lý Bác Nhân mạnh miệng.
Tôi trừng mắt nhìn gã đàn ông thô lỗ chẳng được việc gì kia, lòng vẫn như lửa đốt quay lại nhìn đống đá cách đó không xa... Tôi không biết nhóm chú Lê đang ở đâu, có điều chắc cũng không quá xa nơi này. “chú Lê? Chú họ?” Tôi gào lên gọi hai tiếng, nhưng xung quanh vẫn yên lặng dị thường, không hề có âm thanh nào đáp lại. Không còn cách nào, tôi đành quay người đi về phía vách đá, Lý Bác Nhân vội vàng đuổi theo: “Cậu định trèo lên đấy à? Phía trên đó là mắt trận đấy.”
Tôi quay lại nhìn anh ta: “Sợ thì đừng đi!” Lý Bác Nhân bị tôi nói thì sững người lại, sau đó anh ta lầm bầm: “Ai sợ, đấy là tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu...”
Lại leo lên đỉnh vách đá, tôi vội vàng đến mép vách đá nhìn xuống, không còn thấy ánh sáng kim loại le lói kia nữa! Xem ra Đinh Nhất đã lấy được Kim Cương Xử rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.