Người Tìm Xác

Chương 1830: Tàn hồn trong gia phả




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cửa của homestay Nhạn Lai đã khóa từ lâu, hơn nữa tầng một còn có camera giám sát, cho nên nếu tôi và Đinh Nhất muốn “thần không biết quỷ không hay” đi từ đó ra dường như quá khó.
Mạo hiểm đi cửa trước thì chẳng bằng leo ra từ cửa sổ, dù sao cũng chỉ cao hai tầng, chưa nói đến Đinh Nhất mà chỉ bằng khả năng của tôi cũng không có gì khó.
Thời điểm này thôn Nhạn Lai yên tĩnh đến đáng sợ, sau khi chúng tôi bình yên xuống đất, Đinh Nhất thoáng nhìn đồng hồ rồi bảo: “Động tác nhanh lên, chúng ta phải tranh thủ lúc chưa có sương mù để đến từ đường của nhà họ Ngô mới được.
Tôi gật nhẹ đầu, sau đó cùng anh ta nhanh chóng3tiến về hướng từ đường của nhà họ Ngô..
Thật ra tôi muốn quay lại dò xét ở đó lần hai là vì bị hai đồ vật trong đó thu hút: một là bài vị không có chữ, hai là quyển gia phả có tàn hôn.
Khi hai người chúng tôi tiến vào cửa chính từ đường, không khí trong thôn đã có sự thay đổi, đám sương mù có kèm theo tiếng khóc trẻ em đã bắt đầu lan tỏa từ ngoài thôn vào trong
Đinh Nhất thầy thể lập tức sử dụng kỹ thuật mở khóa” để mở khóa cửa từ đường, hai người chúng tôi nhanh chóng nối đuôi nhau chui vào.
Vì chúng tôi bí mật lẻn vào nên không thể gây ra sự chú ý mà bật đèn, cho nên vẫn sờ lần trong bóng1tối giống như lần trước để đến gian nhà chính của từ đường
Chiếc đèn phía trước chiếc bài vị lớn vẫn tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt, khi đứng trước bài vị này, tôi lại có thể cảm giác được sự đè nén vô hình một lần nữa...
Chắc chắn phía sau một gia tộc đã được truyền thừa cả trăm năm nay có rất nhiều bí mật không muốn người khác biệt..
Những bí mật này chẳng có quan hệ gì với mấy người ngoài chúng tôi
Nếu như hôm nay không phải Ngô Triệu Hải mời chúng tôi đến đây, chắc chắn chúng tôi sẽ vĩnh viễn không có tí hứng thú nào đối với bí mật của gia tộc này.
Hôm qua, lúc tôi cảm giác được phía trên gia phả có tàn hồn, tôi hiểu8được đây có lẽ là đường tắt để có thể biết được bí mật nhà họ Ngô một cách nhanh nhất, không cần thiết phải mất thời gian và công sức để tìm hiểu những bí mật mà Ngô Triệu Hải không muốn chúng tôi biết.
Tôi không do dự mà định đưa tay về phía quyển gia phả đang bị vải đỏ phủ kín
Ai ngờ ngay lúc tôi chuẩn bị chạm đến thì lại bị Đinh Nhất kéo lại, anh ta nói: “Cậu nghĩ cho kĩ! Nhỡ đâu lại xuất hiện tình huống như hôm qua thì phải làm thế nào?”
Tôi nói với vẻ không quan tâm: “Không sao, anh cứ yên tâm đi, cùng lắm tôi tạm thời thả lỏng tay ra là được mà?”
Thật ra đêm qua lúc tôi không ngủ được nên đã9nằm nghĩ đi nghĩ lại, không biết tại sao mình lại nghe được âm thanh chói tai đó..
Sau khi trấn an Đinh Nhất, tôi lại đưa tay về phía quyển gia phả họ Ngô, trong nháy mắt khi tay tôi chạm vào, quả nhiên trong đầu lại vang lên âm thanh sắc nhọn chói tại đó.
Trong mấy giây đầu tiên tôi thật sự rất muốn rút tay về, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục kiên trì, tôi cũng muốn nhìn xem chẳng lẽ quyên gia phả này chỉ muốn cho tôi biết mỗi âm thanh chói tai này thôi sao? Thời gian dần trôi qua..
Âm thanh này mới từ từ biến mất, thế giới của tôi lại trở nên yên tĩnh
Lúc này Đinh Nhất xuất hiện trước mặt tôi, anh ta đang lo lắng nói gì7đó nhưng tôi lại chẳng thể nào nghe thấy được.
Ngay sau đó có một người đàn ông xuất hiện trong đầu tôi nhưng tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, vì trên mặt hắn đều là màu đen, ngoại trừ một đôi mắt màu đen đang lóe ra thứ ánh sáng lạnh...
“Rời khỏi chỗ này...” Giọng nói của người đàn ông vang lên u oán, âm thanh đó chợt xa chợt gần, có lúc như ở rất xa mà có lúc lại như ngay bên cạnh tai tôi.
“Tiến Bảo!” Giọng nói của Đinh Nhất bỗng nhiên truyền đến kéo tôi về thực tại
Lúc này tôi mới phát hiện nãy giờ mình vẫn luôn nhịn thở, khi không khí lại tràn vào phổi của tôi, làm cho tôi lập tức ho sặc sụa.
Người đàn ông vừa nãy là ai? Tại sao hắn lại muốn tôi rời khỏi chỗ này? Do chúng tôi quấy rầy sự yên tĩnh của hắn hay là hắn muốn cảnh báo chúng tôi? Đinh Nhất thấy tôi vẫn đang liên tục hít thở bèn vội vàng giúp tôi xuôi khí và nói: “Cậu vừa rồi hơi đáng sợ...” Tôi thở được bình thường xong mới quay sang hỏi anh ta: “Có nghĩa là sao?”
Sau đó Đinh Nhất giải thích cho tôi biết, thật ra vừa rồi tôi chỉ chạm vào quyển gia phả đó trong một giây rồi rụt tay trở về, nhưng mặc dù đã rút tay về nhưng trạng thái cả người tôi lại hoàn toàn bất bình thường, cử chỉ cứ như người điên khi liên tục nói với Đinh Nhất: “Rời khỏi đây đi..
Rời khỏi chỗ này..
Mau rời khỏi chỗ này!” Tôi nghe xong thấy hơi hồi hộp trong lòng, vẫn là câu nói này..
Người kia rút cục là ai? Là cao nhân nào đó trong số tổ tiên họ Ngô sao? Tại sao hắn lại muốn chúng tôi rời đi? Là xua đuổi hay cảnh báo?
Ngay lúc tôi đang nghĩ mãi mà không ra, Đinh Nhất dùng một tay cầm quyền gia phả lên, sau đó dễ dàng mở nó ra và xem nội dung bên trong..
“Tộc trưởng đầu tiên của họ Ngô là ai?” Tôi hơi vội vàng hỏi.
Đinh Nhất vội lật đến từ thứ nhất, sau đó đọc một cái tên: “Ngô Càn Khôn...” Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ Ngô Càn Khôn là âm hồn vừa nãy? Nghĩ tới đây tôi chuyển mục tiêu sang bài vị không có chữ ở nơi hẻo lánh của bàn thờ, mặc dù không có tên trên đó nhưng chắc chắn nó thờ một người đã chết...
So sánh với các bài vị nhỏ thì chất liệu của bài vị không có chữ này cũng không có gì khác biệt, ngoại trừ trên đó chẳng có một chữ nào..
Nhưng đây rốt cuộc là bài vị của ai? Người có tội lớn sao? Cho nên mới không xứng có được bài vị mang tên mình?
Không đúng, nếu thật sự là người bị tội nặng chắc không thể vào được từ đường của họ Ngô! Lúc này tôi nói nhỏ với Đinh Nhất: “Tay chân anh nhanh nhẹn, anh lên lấy cái bài vị đó xuống để tôi xem một chút...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.