Người Tìm Xác

Chương 1823: Bài vị không có chữ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi tôi còn bé vì ham chơi đã từng vụng trộm bò lên bàn thờ, muốn xem những bài vị đó viết tên ai, nhưng lại phát hiện ra trên những bài vị đó chẳng có chữ nào hết! Vì thế mà tôi còn mất công chịu một trận đòn nhừ tử..”
Tôi ngạc nhiên: “Bài vị không có tên?”
Ngô Vũ gật đầu nói: “Đúng, không có tên” Trong lòng tôi nhất thời thất vọng, nhưng cũng âm thầm thấy may mắn, may mà tôi không ngu ngốc bò lên bàn thờ nhà người ta xem..
Xem ra hôm nay chúng tôi không tìm được thông tin giá trị gì ở từ đường dòng họ Ngô rồi.
Có điều tốt xấu gì đây cũng là từ đường nhà người ta, cho nên người ngoài như chúng tôi dù không đến mức phải quỳ gối dập đầu,3thì mỗi người cũng nên thắp một nén hương cho đúng lễ tiết..
Vì thế dưới sự dẫn đầu của chú Lê, chúng tôi mỗi người dâng lên tổ tiên họ Ngô một nén hương
Sau khi ra khỏi từ đường, tâm trạng mấy người chúng tôi đều bị quyển “gia phả” không được mở ra và “bài vị không tên” kia hút lấy, xem ra thôn Nhạn Lai quả thực không hề đơn giản như vẻ bề ngoài
Trên đường quay lại homestay, Ngô Vũ có vẻ hơi khẩn trương, tôi thấy vậy liền hỏi anh ta: “Anh sao thế?” Vẻ mặt Ngô Vũ hơi sợ hãi, nhìn trước nhìn sau rồi nói: “Sắp đến lúc rồi.” Tôi không hiểu hỏi: “Sắp đến lúc gì?” Ngô Vũ thấp thỏm nói với tôi: “Mỗi khi trời tối, đến tầm này là tà môn nhất...”
Tôi nhìn đồng1hồ, bây giờ là một giờ rưỡi sáng, xem ra chuyện chó tru và trẻ con khóc đều xảy ra vào tầm này
Có điều trong thôn bây giờ rất yên tĩnh, không thấy điểm gì bất thường.
Đi mãi đi mãi, tôi đột nhiên cảm thấy chuyện này không bình thường..
Vì so với những vùng nông thôn khác, thì thôn Nhạn Lai yên tĩnh quá mức, thế là tôi quay lại hỏi Ngô Vũ: “Trong thôn các anh không nhà nào nuôi gà vịt ngan ngông gì sao?”
Nét mặt Ngô Vũ cảnh giác, anh ta thấy tôi hỏi vậy, thì nhỏ giọng nói: “Trước kia nguyên liệu nấu ăn trong homestay của chúng tôi đều là tự túc, nhưng bây giờ tất cả các loại gia cầm đều là mua từ bên ngoài về” Đàm Lỗi đi bên cạnh tôi không hiểu hỏi: “Vì8sao vậy?” Ngô Vũ hoảng sợ nói: “Bởi vì..
bởi vì tất cả gia cầm trong thôn đều đã chết hết rồi.”
chú Lê hỏi lại anh ta: “Nói cách khác, bây giờ trong thôn chỉ có người dân thôi?”
Mặc dù Ngô Vũ không hiểu vì sao chú Lê lại hỏi như vậy, nhưng anh ta vẫn thành thật gật đầu: “Vâng, bây giờ trong thôn không có loại gia cầm nào sống nổi, cho nên chúng tôi chỉ có thể mua những loại gà vịt làm sẵn ở bên ngoài, nhưng vẫn nói với du khách đây là để chúng tôi nuôi.”
chú Lê nghe xong chỉ gật đầu không nói thêm gì
Tôi nhìn đồng hồ rồi nói: “Cháu thấy tối hôm nay cũng không vấn đề gì? Hay chúng ta về thôi?”
Không ngờ, tôi vừa dứt lời, không khí xung quanh bắt đầu thay9đổi khác thường! Đầu tiên là trên bầu trời rõ ràng vốn thoáng đãng nhiều sao, nhưng bây giờ sương mù đã giăng mù mịt, ngay sau đó những ánh đèn đường khi nãy vẫn còn sáng, vậy mà lại giống như có gì đó chạm vào chợt tắt chợt sáng, khiến cho người ta sợ hãi
Ngô Vũ sợ hãi nói: “Xong, lại bắt đầu rồi..
Lê đại sư, homestay ở ngay phía trước rồi, chúng ta nhanh về đi!”
chú Lê không lên tiếng, mà nhìn thoáng qua Đàm Lỗi
Cậu ta lập tức ý hiểu chú Lê, sau đó kéo Ngô Vũ đi về phía homestay
Tôi biết thằng nhóc Ngô Vũ này thực sự rất sợ hãi, để anh ta ở lại chỉ thêm phiền toái cho chúng tôi, không bằng để Đàm Lỗi đưa anh ta về trước thì hơn.
Lúc này Đinh Nhất7khẽ nói với tôi: “Chút nữa phải cẩn thận, chưa biết đối phương như thế nào, không nên hành động, nếu cần thì lấy Kim Cương Xử ra.” Tôi biết Đinh Nhất có ý gì, thể là gật đầu đồng ý với anh ta: “Yên tâm đi, có chú Lê và chú họ ở đây, làm gì đến lượt tôi phải ra tay chứ?” Thời khắc này sương mù bốn phía ngày càng dày đặc, ngay cả mấy cột đèn đường ở gần chúng tôi cũng không nhìn thấy rõ nữa
Mấy người chúng tôi dựa lưng vào nhau, quan sát bốn phương tám hướng, muốn nhìn xem là con thiêu thân nào đêm hôm không ngủ được chui ra tác oai tác quái.
Theo như lúc nãy Ngô Vũ nói, mỗi ngày đến thời điểm này sẽ xuất hiện những chuyến tà môn, cho nên Ngô Triệu Hải mới đề ra giới nghiêm lúc mười hai giờ
Điều này cũng chỉ ra, thứ làm loạn này chỉ có thể gây chuyện ở bên ngoài, không vào được nhà của người dân, nên những gia súc gia cầm nuôi ở bên ngoài mới không giữ được..
Tiếc là Ngô Triệu Hải đã đốt hết bầy gia súc gia cầm, nếu không chúng tôi rất muốn nhìn xem thứ gì đã dọa chúng chết tươi?!
Trong lúc chúng tôi vẫn đang đứng vững trong màn sương mù dày đặc cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thì đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ..
Nói mùi này kỳ lạ, vì đây là một mùi không nói rõ được là mùi gì nhưng lại rất quen thuộc.
Tôi xoa xoa mũi, nói: “Đây là mùi gì nhỉ?” Mặc dù Đinh Nhất rất nhạy cảm với mùi hương, nhưng bây giờ cũng không nói ra được đây là mùi gì? Chỉ có chú Lê ngạc nhiên nói: “Sao ở đây lại có mùi này nhỉ?” Tôi không kiềm chế được bèn hỏi: “Chú đừng lặp lại câu hỏi thể, đây là mùi gì vậy ạ?” “Đây là mùi trên người bọn trẻ con vẫn còn đang bú sữa mẹ, là mùi hỗn hợp của sữa và nước tiểu..” Chú họ sâu xa nói
Vẻ mặt tôi đầy kinh ngạc nhìn hai người bọn họ: “Hai người đều chưa từng làm cha? Làm sao biết đây là mùi trên người trẻ con?” chú Lê trợn mắt nhìn tôi nói: “Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy chắc? Hai người bọn chú chưa từng làm cha nhưng không phải chưa từng thấy trẻ con nhà khác nhé?” Tôi nghĩ cũng đúng, người sống lâu đương nhiên chuyện gì cũng sẽ trải qua rồi..
Xem ra tôi và Đinh Nhất vẫn còn ít kinh nghiệm lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.