Người Tìm Xác

Chương 1817: Thôn nhạn lai




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng không có khả năng là chú Lê và Đàm Lỗi, bọn họ đều là người bình thường, tuổi thọ vốn có hạn, nếu như bây giờ cho tôi mượn thì chẳng khác nào tự sát
Trong trời đất này, người có thể vì tôi làm vậy ngoài cha mẹ tôi thì không còn ai khác.
Còn có ai nữa nhỉ? Bạch Linh Nhi và Trang Hà sao? Càng không thể, bọn họ đều không phải là người, điểm này không phù hợp với điều kiện “không phải yêu”, cho nên cho dù bọn họ “thọ ngang trời đất” thì có cho tôi cũng không dùng được.
Còn có lão Triệu, Bạch Kiện, nhưng bọn họ lại càng là những người bình thường, với tính tình của chú Lê nhất định sẽ không tìm mấy người bình thường như thể để mượn thọ
Vậy rốt cuộc thì người3này có thể là ai? Tôi tiếp tục hoài nghi nhìn đến từng người ở đây, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đinh Nhất...
Chẳng lẽ là Đinh Nhất? Mặc dù với quan hệ của chúng tôi thì anh ta nhất định sẽ cho tôi mượn thọ, nhưng đi đâu để tìm được ngày sinh tháng đẻ của anh ta? Riêng điểm này đã không phù hợp rồi! Nếu như trong tay chú Lê có ngày sinh tháng đẻ của Đinh Nhất, thì khi Đinh Nhất bị mất hồn phách cũng không đến nỗi phải làm lớn chuyện như thế!
Có lẽ ánh mắt của tôi nhìn bọn họ hơi đáng sợ, chú Lê vội thúc giục tôi đừng suy nghĩ nữa, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần tôi chịu gật đầu là có thể khai đàn mượn thọ! Lúc1này tôi cầm tấm bùa viết bằng máu trên bàn lên ngửi ngửi, mùi máu tươi nồng nặc, hẳn là mới viết không bao lâu, nghĩ đến đây tôi đặt lại tấm bùa lên mặt bàn, sau đó lắc đầu nói với bọn họ: “Không nhìn thấy người kia cháu sẽ không đồng ý mượn thọ!” Sau khi nói xong, tôi quay người đi ra ngoài sân mà không quay đầu nhìn lại
Bỏ mấy người chú Lê mặt khó xử ngồi nhìn nhau..
Đêm hôm đó tôi đi dạo một mình bên ngoài rất lâu, tâm trạng tích tụ lâu ngày không giải tỏa được
Năm đó cha mẹ vì cho tôi mượn thọ mà chết thảm, hình ảnh đó cho đến giờ vẫn hiển hiện rõ ràng trước mắt tôi, khiến nỗi đau trong lòng tôi vĩnh viễn không xóa nhòa
Nếu như trước đây tôi8có thể lựa chọn tối chắc chắn sẽ không đồng ý để bọn họ làm như vậy
Dùng chính mạng của mình để đổi mạng cho tôi..
Chuyện này trải qua một lần là đủ rồi, tôi không có đủ sức để chịu đựng lần nữa.
Không ngờ tôi cứ đi mãi đi mãi, đột nhiên có cảm giác sau lưng hình như có tiếng bước chân không cần không xa đi theo tôi! Thế là tôi dừng bước, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Đinh Nhất đi theo sau lưng tôi.
Vừa nhìn thấy anh ta, tôi cười khổ nói: “Anh làm gì mà không gọi tôi một tiếng?”
Đinh Nhất bước nhanh đến trước mặt tôi nói: “Tôi nghĩ cậu đang muốn một mình suy nghĩ nên không gọi...”
Tôi khẽ thở dài: “Muộn rồi, về nhà rồi nói tiếp.” Trên đường về nhà tôi và Đinh9Nhất đều im lặng, anh ta không nói gì chắc vì sợ tôi sẽ hỏi người kia là ai? Còn tôi không nói gì, vì tôi sợ khi tôi hỏi anh ta lại không chịu nói cho tôi biết
Chuyện “mượn thọ” vì sự phản đối của tôi mà tạm thời gác lại, mặc dù ngày nào tôi cũng lo lắng không biết khi nào thì mình sẽ “tận thọ chết già”, nhưng vẫn kiên quyết với nguyên tắc của mình, nhất định phải được biết người đó là
ai.
Tối hôm đó, chú Lê nhận điện thoại của khách, đối phương nói người nhà của mình ở quê có gặp chút chuyện phiền phức, muốn nhờ chú Lê đến đó xem cho bọn họ, xem có phải phong thủy có chuyện gì không.
Đối phương là khách hàng cũ của chú Lê, người ta đã có lời7đương nhiên chú Lê sẽ đi, hơn nữa nghe nói quê của người khách này bây giờ là một thắng cảnh vô cùng nổi tiếng..
Thời gian này tâm trạng của mọi người đều không thoải mái, chú Lê cũng muốn nhân cơ hội này đưa chúng tôi ra ngoài giải sầu
Bởi vậy, cho dù đối phương không nói cụ thể vấn đề ở đó là gì, chú Lê cũng đồng ý luôn, hơn nữa chú ấy cũng nghĩ vấn đề chắc không lớn lắm, cùng lắm thì là bày trận phong thủy.
Chú họ vốn lúc nào cũng bận rộn, thế mà lần đầu tiên có thời gian rảnh rỗi lại muốn đi cùng chúng tôi
Thật ra trong lòng tôi hiểu rõ, chú ấy sợ tôi xảy ra chuyện gì bất ngờ, cho nên mới muốn đi cùng.
Quê của vị khách này nằm ở một thốn nhỏ tiếp giáp giữa hai tỉnh, tên là thôn Nhạn Lai
Hai năm trước có một blogger đã chụp một bộ ảnh ở đó rồi tung lên mạng, lập tức nơi đó trở thành một địa điểm nổi tiếng được dân mạng truy lùng, ai cũng nói cảnh sắc nơi đó đơn giản nhưng là tiến cảnh ở nhân gian, thế ngoại đào nguyên, nhất thời biến thôn Nhạn Lai thành một từ khóa tìm kiếm hot trên mạng.
Hiện giờ rất nhiều người biết nắm bắt cơ hội kinh doanh, đột nhiên có một lượng lớn du khách đến thôn Nhạn Lai chơi, nên người trong thôn xây sửa nhà mình thành kiểu homestay, thuận tiện cho khách vãng lai nghỉ chân
Sau đó lãnh đạo thân cũng bắt đầu giúp đỡ thôn Nhạn Lai phát triển du lịch, trước đây ở thôn Nhạn Lai chỉ có một địa điểm du lịch là Đào Hoa Cốc, nay đã có thêm mấy điểm như cây thông cô đơn, Vọng Nhạn Đài
Mặc dù thôn Nhạn Lai cũng không phải khu danh thắng nổi tiếng cả nước, nhưng một nơi được dân mạng tung hô như vậy chắc cũng không tệ, cho nên tôi khá mong chờ “chuyến du lịch được đài thọ” này
Thôn Nhạn Lai năm tiếp giáp với hai tỉnh, cách chỗ chúng tôi chỉ mấy trăm kilomet, cho nên chúng tôi quyết định tự lái xe đi, hơn nữa thôn Nhạn Lai nằm ở trong vùng núi khá vắng vẻ, nên tự lái xe đi sẽ thuận tiện hơn.
Mấy ngày nay thời tiết như bị động kinh, lúc thì lạnh lúc thì nóng, đang nắng gay gắt lại nổi giông gió ngay được
May mà lúc chúng tôi xuất phát thời tiết không tệ lắm, nên tâm trạng của chúng tôi cũng dễ chịu hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.