Người Tìm Xác

Chương 1812: Liếc mắt là nhìn thấu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi lắc đầu: “Không nghe rõ, tối qua đó xem thử biết ngay...” Kết quả khi tôi đi đến trước giường của Bạch Kiện, lại phát hiện sắc mặt anh ta ửng đỏ lạ thường
Tôi sờ thử trán anh ta, trong lòng lập tức chùng xuống
Vì vậy tôi vội vàng quay đầu lại nói với Đinh Nhất: “Tôi đi gọi bác sĩ, Bạch Kiện sốt rồi.”
Tiếp theo bác sĩ xem xét tình trạng của Bạch Kiện rồi nói với tôi: “Có thể là có vài chỗ trong cơ thể bị viêm
Lát nữa tôi sẽ kê thuốc hạ sốt và bảo y tá tiêm cho anh ấy
Nếu trong vòng hai tiếng vẫn không hạ sốt thì cậu phải nhanh chóng gọi y tá.”
Tôi hơi lo lắng: “Trừ việc dùng thuốc hạ sốt, có thể hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý không?” Bác sĩ3suy nghĩ và trả lời: “Có thể, nhưng đừng hạ nhiệt độ vật lý trên diện rộng
Cậu có thể dùng khăn lạnh để hạ nhiệt độ ở lòng bàn tay, gan bàn chân, nách, bẹn của người bệnh.” Tôi lập tức gật đầu: “Vâng vâng, tôi biết nên làm như thế nào.” Sau đó tôi làm theo lời vị bác sĩ kia, dùng khăn lạnh hạ nhiệt độ cho Bạch Kiện, làm đi làm lại tầm gần bốn mươi phút, nhiệt độ cơ thể của Bạch Kiện mới hạ xuống một chút
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm và nói: “Sao đột nhiên lại sốt thế nhỉ?” Đinh Nhất nói: “Vết thương của anh ta nặng như vậy, xem như nhặt không được một cái mạng trở về
Tình trạng trở nặng lặp đi lặp lại là chuyện rất bình thường, cậu không cần1phải lo lắng quá đâu.” Tôi nghe mà than thở: “Nói đi nói lại vẫn là sức khỏe quá yếu
Nói thật, Bạch Kiện coi như mạng lớn
Bác sĩ nói nếu viên đạn kia mà lệch đi nửa centimet thôi thì dù là thần tiên Đại La cũng khó cứu được!”
Đinh Nhất cũng cảm thán: “Anh ta được xem như có thể chất rất tốt trong những người bình thường
Có điều qua việc lần này, chắc về sau cơ thể sẽ kém hơn trước rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ được mạng sống là được rồi.”
Một tuần sau, Đinh Nhất được chúng tôi chăm sóc cẩn thận, cuối cùng đã khỏe lại và ra viện
Bạch Kiện hồi phục chậm hơn nên còn phải đợi thêm một thời gian nữa
Về phần hậu quả do chuyện này gây nên, do tính ly kỳ của bản6thân sự việc nên đã bị lãnh đạo phía trên ém xuống thành nhỏ nhất.
Tuy lúc ấy, ảnh hưởng của việc chị nhân viên công tác xã hội kia rơi xuống lầu rất lớn, nhưng bởi vì bên trên đã phong tỏa toàn bộ tin tức, cho nên người dân bình thường không biết được sự thật
Công việc còn lại chỉ là xoa dịu người nhà của nhân viên đã hy sinh, có điều chuyện đó không tới phiên chúng tôi nhọc lòng.
Thật ra, nếu không phải Bạch Kiện đang bị thương nặng, chỉ e là 200% anh ta phải chịu phạt, nhưng cuối cùng lại vẫn được khen ngợi, thằng cha này cũng coi như nhờ họa được phúc
Từ sau khi chuyện này chấm dứt, tôi thường xuyên soi gương xem sắc mặt của mình, muốn nhìn ra cái luồng khí tối tăm4mà lão Bạch nói..
Nhưng mặc cho tôi nhìn thể nào cũng đều chỉ thấy một anh chàng đẹp trai tiêu chuẩn mặt mày sáng láng!?
Những ngày tháng sau đó bình tĩnh được một khoảng thời gian, Chú Lê chỉ nhận một vài việc nhỏ bình thường
Hầu như chú ấy dẫn Đàm Lỗi theo là đủ để giải quyết rồi, còn tôi và Đinh Nhất cũng trở nên nhàn rỗi
Trước kia tôi luôn thích theo đuổi cuộc sống kích thích, nhưng hiện giờ nhìn lại, cuộc sống giản dị, không lo cơm áo mới là hạnh phúc nhất.
Buổi sáng hôm nay, tôi bị cùng một cơn ác mộng làm bừng tỉnh lần thứ n
Mặc dù ác quỷ trong mơ đã từ Liễu Mai biến thành một tên chẳng biết là ai, nhưng lời nguyền rủa trong miệng họ đều giống nhau, vẫn là cái cấu3kia: “Người giết tôi chắc chắn sẽ bị người giết chết...” Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó hơi cứng đờ bò dậy khỏi giường
Sáng sớm Đinh Nhất đã dắt Kim Bảo ra ngoài, vì thế tôi chuẩn bị đi rửa mặt trước, chờ anh ta mua đồ ăn sáng về cho tôi.
Nhưng khi tôi đi đến trước tấm gương lớn trong buồng vệ sinh thì vô tình nhìn thấy sắc mặt của người trong gương tối tăm, bọng mắt thâm đen
Tôi lập tức giật mình tỉnh táo lại khỏi cơn mơ màng, sau đó bất chợt ngẩng đầu nhìn vào mình trong gương..
Lúc ấy trong phòng vệ sinh không bật đèn, ánh sáng duy nhất là từ ánh mặt trời ngoài cửa sổ phòng khách chiếu vào mặt tôi đúng lúc có một nửa bị ánh mặt trời chiếu rọi, một nửa giấu trong bóng tối.
Nửa khuôn mặt dưới ánh mặt trời không có gì lạ thường, trừ việc đầy dầu ra thì thoạt nhìn vẫn đẹp trai vô bờ bến trước sau như một..
Nhưng nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối kia lại rất khác, trông như già hơn nửa khuôn mặt dưới ánh mặt trời kia mười tuổi, cũng không biết có phải do nguyên nhân khúc xạ ánh sáng hay không, tóm lại là nhìn thoáng qua trông khó coi như mặt của một người chết.
“Chẳng lẽ đây sắc mặt tối tăm theo lời lão Bạch nói sao?” Tôi khẽ lẩm bẩm
Thậm chí tôi còn giơ tay chà xát mạnh hai bên mặt, nhưng vẫn có sự chênh lệch rất rõ ràng như cũ
Trong lúc nhất thời tôi cũng không rõ ràng lắm bên nào mới là sắc mặt thật của tôi..
Khi cảm giác sợ hãi trong lòng tôi từ từ lớn lên, cửa phòng khách bị mở ra, Đinh Nhất dắt Kim Bảo và xách bữa sáng đi vào
Tôi thấy thế thì đi ra từ phòng vệ sinh, sau đó cố gắng hết sức che giấu sự hoảng hốt vừa rồi của mình: “Hai người trở về rồi, tôi sắp chết đói rồi đấy.”
Đinh Nhất hơi nghi ngờ nhìn về phía tôi: “Cậu làm sao vậy?” Tôi cười gượng: “Cái gì mà làm sao? Tôi đói bụng mà?!”
Lúc này Đinh Nhất đặt bữa sáng trong tay lên bàn trà, sau đó chỉ vào đồng hồ treo tường trong phòng khách: “Lúc này mới chưa đến 7 giờ
Bình thường vào giờ này chắc chắn cậu vẫn còn chưa dậy cơ mà?” Tôi quay đầu nhìn lại, giờ mới phát hiện hôm nay đúng là tôi dậy hơi sớm thật
Vì thế xấu hổ cười và nói: “A..
vừa rồi tôi nằm mơ thấy ác mộng, tỉnh lại rồi không sao ngủ được nữa.” Đinh Nhất nghe thể thì nghi ngờ nhìn tôi và hỏi: “Ác mộng gì mà có thể dọa cho cậu ngủ không yên? Kể nghe thử?”
Tôi sợ bị Đinh Nhất nhìn ra điều gì, bèn cố tình nói hươu nói vượn: “Tôi mơ thấy tôi cưới vợ, kết quả lúc vào động phòng xốc chăn lên nhìn thì là con quỷ sứ Kim Bảo này nằm ở trên giường tôi! Anh nói có nổi da gà không? Ha ha...”
Đinh Nhất giương mắt nhìn tôi: “Bịa đi, bịa tiếp nữa đi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.