Người Tìm Xác

Chương 1810: Gọi âm sai đến




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi chẳng cho là đúng: “Cả lũ bọn họ thói xấu thành quen! Đây vốn là nhiệm vụ của bọn họ còn gì? Bây giờ phải đến lượt chúng ta nhờ vả bọn họ mới được...” “Thì có thể làm sao bây giờ đây? Cháu cũng đừng quên tất cả những oan hồn đó đều là nhân viên vượt biên chế...” Chú Lê nói với vẻ mặt bất đắc dĩ
Tuy rằng tôi đều hiểu những đạo lý này, nhưng tôi không thích nịnh bợ những tên âm sai kia, nhìn cái bản mặt thối hoắc của bọn họ
Nghĩ đến đây tôi bèn nói với Chú Lê: “Không sao, chú cứ tìm đại một âm sai tới trước cái đã, đến lúc đó cháu bảo hắn nhắn cho lão Hắc và lão Bạch, bảo hai bọn họ lại đây một chuyển không phải được rồi ư?”
Nghe vậy, Chú Lê hơi lo lắng: “Hai vị kia bình thường bạn đến mức chân không chạm đất, cho dù âm sai nhắn lại giúp cháu thì cũng chưa chắc bọn họ có thể đến đây ngay.”
Nhưng tôi lại tỏ vẻ không cho là đúng: “Yên tâm đi, hai lần trước tìm bọn họ giúp, không phải bọn họ rất thoải mái sao? Cũng không nhắc lại chuyện bảo cháu tìm nhân ma nữa
Tình cảm này làm sao có được? Còn không phải qua những lần "có tới có lui" đó mà ra à?”
Chú Lê cười phá lên: “Cháu ngụy biện lắm vào, làm như người ta giúp cháu là chuyện đáng lý phải thế ấy...”
Nơi như bệnh viện thì chắc chắn không thể cho chúng tôi muốn tùy tiện gọi hồn ở đâu cũng được, vì thế tôi để Đàm Lỗi ở phòng bệnh trong hai “đối tượng quan trọng” cần bảo vệ là Đinh Nhất1và Bạch Kiện, còn tôi và Chú Lê thì đi lên sân thượng trên nóc nhà đất bùa gọi âm sai..
Thật ra chúng tôi mới vừa lên đến nóc nhà đã thấy có mấy âm hồn nhút nhát và sợ sệt đi theo phía sau chúng tôi
Chắc là bọn họ nghe được đoạn đối thoại trước đó của chúng tôi, biết chúng tôi tới giúp bọn họ
Tôi nghiệm mặt nói với bọn họ: “Quay về tìm hết những âm hồn như các người đến đây đi, tối hôm nay chúng tôi sẽ tiến mọi người đi cùng nhau
Nếu chậm chân thì chỉ có thể chờ cơ hội lần sau thôi.” Mấy âm hồn kia nghe thể lập tức đồng ý liên hồi, sau đó xoay người biến mất trong bóng tối..
Tiếp theo Chú Lê đốt một lá bùa chiều âm chuyên dùng để triệu hoán âm sai gần đây, sau đó6yên lặng chờ ở trên sân thượng cùng tôi.
Không lâu sau, tôi nhìn thấy một bóng đen từ từ hiện ra ở trước mặt chúng tôi, tập trung nhìn kĩ thì là một vị nữ âm sai mặt mày không có sức sống
Trước đây tôi cũng đã từng làm quen với nhiều âm sai, nhưng mà tỉ lệ của nữ âm sai thực sự rất thấp.
Nữ âm sai kia thấy là chúng tôi triệu hoán cô ta đến đây thì trên mặt thoáng vẻ không vui, cô ta nói: “Các người là người phương nào? Đốt bùa chiêu âm triệu hoán âm sai vì chuyện gì?”
Tuy rằng cô ta hỏi hai câu này không có vấn đề gì, nhưng mà nghe giọng điệu của cô ta không khó cảm nhận được, ý ngầm của cô ta là: “Hai người là ai hả? Tìm tôi làm gì?” Chú Lê ở cạnh vừa4định nói chuyện thì bị tôi giơ tay ngắn lại: “Tôi là bạn của chủ nhiệm Hắc Bạch, phiền chị gái này nhắn lời giúp tôi, nói là Trương Tiến Bảo tôi có việc tìm hai người bọn họ...”
Nữ âm sai kia nghe vậy sững người, có lẽ cô ta cũng không ngờ tôi gọi cô ta đến đây cũng chỉ là để nhắn lời nhắn mà thôi
Tuy nhiên vì cô ta không biết rõ mối quan hệ giữa tôi với lão Hắc và lão Bạch, nên dĩ nhiên cũng khó nói gì.
Tôi thấy nữ âm sai kia sững sờ ra đó mãi không nói chuyện, nên cố ý đè thấp tiếng nói bằng giọng điệu không vui: “Đi nhanh về nhanh, đừng làm chậm trễ chuyện của tôi.”
Nữ âm sai nghe xong bị tối dọa sợ, lập tức gật đầu đi ngay, chẳng còn một tí khí thế nào lúc3vừa rồi
Chú Lê lén lút giơ ngón tay cái lên với tôi: “Được đó Tiến Bảo, âm sai mà cũng dám sai bảo hả?”
Tôi cười to: “Đám âm sai đó luôn luôn bắt nạt kẻ yếu mãi thành quen
Chú nói năng mềm mỏng chưa chắc bọn họ sẽ nghe, còn không bằng tạo mối quan hệ với bọn họ, khoe người chống lưng ra còn dễ hơn.” Chú Lê thừa hiểu đạo lý mà tôi nói
Chú ấy nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Gió chiều nào che chiều ấy như thế này đúng là đi đâu cũng cùng một kiểu...” Tôi khinh thường: “Vua nào quan nấy
Chắc là Minh Vương đời này không biết cách cai trị, cho nên tất cả cấp dưới mới có đạo đức kiểu này.” Chú Lê lập tức muốn nhào tới bịt miệng tôi lại: “Ông cố ơi, mình có thể dùng cái gì cũng nói được không, nửa đêm chớ nói đến quỷ, huống gì cháu còn dám nói đến Quỷ Vương! Chẳng lẽ cháu không biết tại vách mạch rừng sao?”
Tôi thấy dáng vẻ cẩn thận dè dặt của Chú Lê thì khẽ cười nói: “Xem ra dọa chú rồi, cháu không nói nữa là được rồi chứ gì?!”
Đang nói thì tôi đột nhiên cảm thấy sau gáy bị người ta nhéo, quay đầu nhìn lại phát hiện lão Bạch đã đứng ở phía sau tôi..
Lão Bạch tức giận nói: “Vừa nãy có phải thằng nhóc cậu lại xổ đầy mồm phét lác hay không?” Tôi lập tức cười nịnh nọt: “Không không không, vừa rồi tôi đang nói năng suất làm việc của Âm Ti các anh cao
Anh và anh Hắc chắc chắn sẽ chạy tới rất nhanh!” Lão Bạch nhìn tôi nửa tin nửa ngờ: “Thật chứ? Nhưng sao tôi cứ có cảm giác hình như là cậu đang nói xấu chúng tôi thể hả?” Tôi vội vã chỉ lên trời thề: “Tấm lòng của tôi với hai anh trai có trời đất chứng giám
Lòng kính trọng của tôi với các anh rõ như mặt trăng mặt trời, tôi...”
“Rồi rồi rồi, bớt bớt nói tầm phào lại
Hôm nay tìm tôi tới rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi nói với cậu nhé, trong khoảng thời gian này chúng tôi thật sự rất bận
Nếu không hôm nay lão Hắc đã đến cùng tôi rồi.”
Tôi vội ngừng nói linh tinh và kể lại tình hình ở đây một cách đơn giản cho lão Bạch biết
Anh ta nghe xong cau mày lại và nói: “Đến tận mấy chục âm hồn cơ à?” Tôi gật đầu: “Chứ còn gì nữa, nếu không sao tôi có thể làm phiền anh trai đây tự mình đi một chuyến được!”
Lão Bạch ngẫm nghĩ và nói: “Sớm biết vậy tôi đã gọi lão Hắc đi cùng
Một mình tôi cũng không cầu đi được nhiều như vậy..
Thể này đi, tôi gọi mấy tên nữa đến đây giúp.”
Dứt lời, lão Bạch lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động màu trắng, sau đó đứng ngay trước mặt tôi gọi điện thoại..
Tôi cười thầm trong bụng, rất muốn lấy điện thoại di động của mình ra chụp lại cảnh Bạch Vô Thường gọi điện thoại cho Đinh Nhất và Đàm Lỗi xem, Âm Ti người ta cũng dùng tới smartphone nữa
Đương nhiên, tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi, bởi vì dù tôi dám chụp, điện thoại di động của dương gian chúng tôi chưa chắc có thể chụp được “bóng hình xinh đẹp” của lão Bạch.
Lúc này lão Bạch cúp điện thoại và nói: “Chờ một lát đi, tôi đã gọi mấy cấp dưới đang làm việc ở bên ngoài tới, xem bọn họ có thể mang đỡ thêm mấy âm hồn trở về không
Mà tôi nói cậu nhé, bây giờ sao mà chuyện linh tinh gì cũng quản thế!”
Tôi cười gian: “Không phải đúng lúc gặp được sao ạ? Đúng rồi, cho tôi một tấm thẻ đen nữa đi
Đâu thể cứ mỗi lần tìm anh là phải nhờ những âm sai không thân quen đó nhắn giùm được
Lỡ đầu gặp phải một người không hợp với hai anh thì không phải làm chậm trễ chuyện lớn của tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.