Người Tìm Xác

Chương 1799: Ma nữ c u hồn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật ra chuyện gặp âm hồn ở bệnh viện là quá bình thường nên tôi cũng không để ý, thế là tôi giả vờ vô tình quay đầu lại nhìn thì bỗng thấy một bóng người bồng bềnh tiến về hướng tới.
Nhìn thân hình có thể thấy là một phụ nữ, trên người mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt cô ta tái nhợt đi thẳng về hướng cửa phòng ICU
Tôi nhìn thấy bèn nghĩ thầm chẳng lẽ trong phòng này còn bệnh nhân nữ nào nữa? Tôi lập tức quay người hỏi y tá, vậy mà lại nhận được câu trả lời trong phòng ICU chỉ có một mình Bạch Kiện.
Ma nữ xuất hiện làm tôi không thể không coi trọng, nhưng hiện giờ tôi không3thể vào trong đó nên không thể biết chuyện gì xảy ra bên trong
Ngay lúc tôi đang do dự có nên nói với y tá để cô ta vào xem hay không, thì bỗng nhiên thấy ma nữ vừa đi vào bây giờ lại ung dung bay ra và phía sau cô ta có thêm một bóng người...
Tôi nhìn kĩ và bỗng thấy giật mình, hóa ra bóng người phía sau lại là Bạch Kiện, cùng lúc đó y tá trong phòng ICU vội vàng chạy ra nói: “Mau đi tìm bác sĩ Lưu, tim người bệnh đột nhiên ngừng đập.” Tôi nghe là hiểu ngay có chuyện gì xảy ra, bèn cầm Kim Cương Xử vội vàng đuổi theo..
Tôi vừa đuổi vừa thẩm mắng Bạch Kiện1tại sao không nhịn được dụ dỗ? Chỉ một ma nữ là có thể câu hồn anh ta đi mất à? Đợi anh tỉnh lại tôi nhất định sẽ kể cho vợ anh biết.
Khi đuổi tới cầu thang tối bỗng cảm giác có từng luồng khí lạnh thổi đến từ phía trên, tối sải bước nhảy cóc lên trên, chỉ một lát sau đã đuổi kịp hai bóng người đang chuẩn bị đi đến sân thượng
Tôi thấy Bạch Kiện ngơ ngác đi theo sau lưng ma nữ kia, dường như không có phản ứng nào đối với sự vật xung quanh.
Cũng may tốc độ của họ không nhanh nên tôi chạy hai bước là đến trước mặt họ, sau đó cẩm Kim Cương Xử ngăn cản đường6đi
Bạch Kiện vẫn ngơ ngơ ngác ngác, khi nhìn thấy tôi cản đường cũng không giật mình
Ma nữ đó nhìn thấy Kim Cương Xử trong tay tối thì hoảng sợ liên tục lùi về phía sau vài bước
Tôi nói bằng giọng lạnh lùng: “Hôm nay tôi không muốn giết ma nên tốt nhất cô đừng chọc tôi...”
Ma nữ hiển nhiên biết uy lực của Kim Cương Xử trong tay tôi, thế là cô ta không hề suy nghĩ mà xoay người biến mất...
Tôi thấy thể hừ lạnh một tiếng: “Coi như cô chạy nhanh...”
Mặc dù ma nữ đó chạy nhưng hiện tại tôi lại đối mặt với một vấn đề khác, đó là làm cách nào để dẫn hồn phách Bạch Kiện trở lại? Cái tên này4hiện giờ đứng đó như một gã ngốc với hai mắt vô thần, tôi bực mình gọi vài tiếng: “Bạch Kiện? Bạch Kiện?” Tôi cứ nghĩ mình không thể làm anh ta tỉnh lại, vậy mà chỉ gọi vài tiếng, Bạch Kiện giống như giật mình tỉnh lại trong giấc mơ rồi nhìn tôi hỏi: “Tiền Bảo? Tại sao cậu lại ở đây?”
Tôi cười vui vẻ: “Anh biết đây là chỗ nào không?”
Bạch Kiện nhìn xung quanh một lượt: “Là bệnh viện hả? Anh vừa nhận được một người báo án, nói là có cô gái muốn nhảy lầu nên lên đây xử lý.”
Tôi gật đầu: “Đúng là một cảnh sát tốt, đến lúc này rồi mà vẫn nghĩ về công việc? Anh không cần đi đâu,3cô gái muốn nhảy lầu đã được tôi khuyên ngăn lại rồi, bây giờ anh đi theo tôi!” “Cậu đã khuyên được rồi? Sao anh không nhìn thấy?” Bạch Kiện nghi ngờ
Tôi nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Anh thật sự không nhớ được chuyện lúc trước à?”
Bạch Kiện ngơ ngác: “Chuyện lúc trước là chuyện gì?” Tôi thấy cứ tiếp tục nói chuyện với anh ta thế này cũng không tốt, từ lúc anh ta bị ma nữ dẫn ra khỏi phòng ICU cũng đã qua bốn đến năm phút, nếu như chậm chút nữa mới trở về có khi sẽ dẫn đến chết não, thế là tôi phất tay với anh ta: “Đừng nói lung tung nữa, mau đi theo tôi.”
Cũng may lúc này Bạch Kiện vẫn rất tin tưởng tôi, thế là tôi dẫn hồn phách anh ta trở về lại cửa phòng ICU, sau đó chỉ tay vào bên trong và nói anh nhanh đi vào đi! Chậm nữa thì tôi sẽ không có mặt mũi nào gặp vợ anh đâu.
Bạch Kiện ngơ ngác nhìn tôi không hiểu tôi muốn nói gì, tôi thấy anh ta vẫn đứng ở cửa không chịu vào thể là thử đẩy một cái..
Không ngờ lại có thể đẩy anh ta vào thật
Trước khi anh ta vào trong, tôi không quên dặn một câu: “Nhìn thấy thân thể của mình thì nằm lên đó, đừng có do dự, đó chính là thân thể của anh đấy!”
Hồn phách của Bạch Kiện đi vào ICU mới được một lúc thì có mấy nhân viên y tế đi ra, trong số đó có một người đầy mồ hôi nhìn thấy tôi thì thở phào, thông báo: “Vừa nãy nhịp tim của bệnh nhân ngừng đập, nhưng giờ anh yên tâm, mọi chuyện đã bình thường rồi.”
Tôi cảm ơn bọn họ: “Mấy vị vất vả!”
Vị bác sĩ cả người đầy mồ hôi kia nghe xong thì khoát tay bảo: “Không có gì, đây là công việc của chúng tôi...” Sau khi trải qua việc ma nữ câu hồn, tôi không dám rời khỏi cửa phòng ICU nữa, không ngờ trong bệnh viện mà cũng có oán quỷ câu hồn, nếu hôm nay tôi không ở đây thì chỉ sợ Bạch Kiện sẽ “hy sinh vì nhiệm vụ” mất
Tiếp đó tôi luôn canh giữ ở cửa phòng ICU, mặc dù y tá trực tốt bụng nói tôi có thể đến phòng bệnh trong chợp mắt một lúc, nhưng tôi lịch sự từ chối, bởi vì tôi sợ ma nữ kia sẽ trở lại câu hồn của Bạch Kiện trước khi trời sáng..
Cứ như vậy tôi ngồi ở cửa phòng ICU đến tận bình minh, lúc 7 giờ 30 phút Triệu Tinh Vũ mới vội vàng quay lại, khi anh ta nhìn thấy tôi cả đêm không ngủ cũng giật mình hỏi: “Cậu ngồi canh ở đây cả đêm à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.