Người Tìm Xác

Chương 1768: Tính tình quái dị




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng rất nhanh tôi lại nghĩ tới những lời nói của Bạch Linh Nhi, thể là đành rút tay về...
Lúc này Chú Lê nháy mắt với Đàm Lỗi, cậu ta nhìn thấy thì chậm rãi lần mò tới cửa ký túc xá rồi dán lên đó một lá bùa vàng để ngăn đường lùi của Mã Kiến, xem ra hôm nay bất kể thế nào cũng không thể để tên này chạy thoát!
Mã Kiến nhanh chóng nhận ra điều gì đó, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại và thấy Đàm Lỗi vừa mới đốt một lá bùa
Mã Kiến lập tức nổi giận muốn giơ tay bắt Đàm Lỗi đang đứng ở cửa.
Cũng may Đàm Lỗi phản ứng khá nhanh, cậu ta biết hiện giờ Mã Kiến đang nhập vào thân thể Mạnh Đào nên chúng tôi không thể gây tổn thương cho hắn, sau khi lắc người tránh được,3cậu ta lập tức chạy về bên cạnh Chú Lê
Nhưng tôi thật sự không muốn vừa đi lên đã đánh nhau, bèn hét to một tiếng: “Đợi một lát! Mã Kiến, mày có thể trả lời tạo một vấn đề trước được không, mấy người An Tuệ Khiết có thù hận gì với mày à?” Mã Kiến nghe xong giận dữ nói: “Đừng nhắc tới con đàn bà thối tha đó! Lúc chưa đến nhà máy thì liên tục nịnh bợ tạo, đến khi vào làm thì trở mặt không quen biết, hơn nữa còn đi lại với thằng khốn Tôn Lương Tả! Nếu không tại sao tao lại chết thảm thế này?”
Tôi nghe xong thì lập tức cảm giác không đúng lắm, An Tuệ Khiết lúc nào nịnh bợ hắn? Trong trí nhớ tàn hồn của An Tuệ Khiết đâu phải như vậy..
Chẳng lẽ Mã Kiến bị mắc bệnh1hoang tưởng? “Vậy Vu Hải Đông và Dương Mộc Sâm thì sao? Bọn họ trêu chọc mày lúc nào chứ?” Tôi không hiểu
Mã Kiến nghe tôi hỏi thì sầm mặt, nói: “Dương Mộc Sâm chỉ là một tổ trưởng nhỏ nhoi mà suốt này bới móc chèn ép tao! Tao không mặc đồng phục là phạt, tạo đánh nhau với Vu Hải Đông cũng phạt! Chẳng lẽ hắn ăn no rồi nhìn đến phát điên hả?”
Từ lời nói của Mã Kiến không khó để nhận ra tính cách của người này đúng là có vấn đề, chỉ cần phát sinh mâu thuẫn với người khác thì nhất định là đối phương sai mà không phải bản thân hắn
Loại tính cách cực đoan này thật sự quá nguy hiểm, đừng nói hiện giờ hắn đã chết, mà kể cả còn sống thì hắn cũng sẽ gây ra tai họa khác thôi!!
Lúc6này Chú Lê đột nhiên nói chen vào: “Vậy Mạnh Đào thì sao? Cậu ta có lỗi lầm gì với mày mà mày nhất định phải dồn cậu ta vào chỗ chết?”
“Nó? Nó và Vu Hải Đông là đệ tử ruột của Dương Mộc Sâm, tạo đã chết thì tất nhiên không thể để bọn nó sống một mình...” Mã Kiến dữ tợn cười quái dị.
Chú Lê liên tục thở dài: “Mày chết vì tai nạn ngoài ý muốn, đáng ra có thể nhanh chóng đầu thai chuyển kiếp làm người, nhưng lại vì tính cách cực đoan cùng với lòng dạ hẹp hòi mà hại chết nhiều người như vậy
Mày có biết âm hồn hại chết người đang sống sẽ phải chịu hình phạt thế nào không?” Mã Kiến nói với vẻ không thèm để ý: “Tao vốn không muốn làm người nữa thì quan tâm làm gì? Đơn4giản là lại đầu thai vào một hộ nhà nghèo, khổ cực cả một đời rồi cuối cùng không phải chết vì bệnh thì cũng chết vì tai nạn giống như tao bây giờ thôi
Cuộc sống vội vàng vài chục năm nhưng không có mấy ngày là được hưởng phúc mà toàn con mẹ nó là chịu tội!”
Tôi nghe mấy lời này của Mã Kiến mà nổi giận: “Mày không muốn làm người thì đi hại người khác? Cuộc sống đúng là khổ nhiều mà ngọt ít, nhưng có người nào mà không phải như thể: Có sống thì có chết, đây là quy tắc của thế giới này, mày không thể chỉ vì một chút trở ngại mà đối xử cuộc sống này tiêu cực như thế
Thật ra mày chết đâu có oan bởi vì mày không hiểu được ý nghĩa của cuộc sống..
Cuộc sống như một chuyến tàu,3mất bao lâu đến điểm cuối cùng hoặc có thể đi đến cuối cùng hay không đều không quan trọng, mà quan trọng nhất là phong cảnh dọc đường và tâm tình lúc ngắm nó
Có bao nhiêu người bị bệnh nặng vẫn khát vọng được sống, vẫn tràn đầy hy vọng với cuộc sống? Còn mày thì sao? Thật ra bất kể mày có hại chết mấy người An Tuệ Khiết hay không thì mày cũng không xứng đáng được làm người!”
Nói đến đây tôi quay đầu nói với Chú Lê: “Chú còn bùa chiêu âm không, nhanh gọi âm sai ở gần đây đến đưa cái thằng này đi đi! Đừng để cháu không kìm được mà dùng Kim Cương Xử giết chết nó!”
Ấy thế nhưng Chú Lê lại lắc đầu: “Giờ vẫn chưa đến lúc đốt phù gọi âm sai, trước tiên phải để Mã Kiến chui ra khỏi thân thể Mạnh Đào đã.” Tôi nghe xong lập tức im lặng, ở tình huống như thế này Mã Kiến chắc chắn sẽ không tình nguyện ra khỏi thân thể Mạnh Đào, nhưng chúng tôi lại không thể ra tay đánh hắn, vì dù sao đây là thân thể của Mạnh Đào, nếu làm bị thương thì rất rắc rối
Đàm Lỗi ở bên cạnh vội vàng hỏi Chú Lê: “Vậy phải làm thế nào ạ? Sư phụ có biện pháp gì bức âm hồn của Mã Kiến ra không?”
Không ngờ Chú Lê lại hời hợt nói: “Hai đứa qua đó tóm lấy hắn, sau đó chú tự nhiên sẽ có biện pháp...”
Tôi cười khan hai tiếng nói: “Nói nghe thì dễ, cái gã này nhập vào người ta xong thì không biết đau không biết ngứa, hơn nữa còn rất khỏe, chỉ với hai bọn cháu làm sao bắt được?” Chú Lê nghe xong lại khẳng định: “Không sao, Đinh Nhất sắp về rồi!” Quả nhiên Chú Lê vừa dứt lời thì Đinh Nhất đẩy cửa bước vào
Mạnh Đào bị Mã Kiến nhập vào nhìn thấy thế lập tức nhào đến để thừa cơ chạy trốn
Đinh Nhất đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội này và càng không biết khách sáo giống như chúng tôi..
Tôi thấy Đinh Nhất nhấc chân đá thẳng vào đầu gối Mạnh Đào, tiếp theo thấy cả người Mạnh Đào bay lên rồi ngã sấp xuống đất
Tôi nghĩ thầm trong đầu chắc lần này đau lắm đây! Sau đó Đinh Nhất không nhanh không chậm đóng cửa lại, rồi đi đến trước mặt Chú Lê và bảo: “Hoàng Đại Lâm là một âm hồn bình thường, chờ lát nữa dùng bùa chiêu âm gọi âm sai đưa anh ta đi là được.”
Chú Lê nghe xong gật đầu: “Cậu ta chậm chạp không chịu rời đi chắc chắn là vì có tâm nguyện gì đó chưa làm xong, chờ xử lý Mã Kiến xong chúng ta lại đến chỗ Hoàng Đại Lâm” Lúc này Mã Kiến giãy giụa đứng lên từ trên mặt đất sau đó máu me đầy mặt đánh về phía tôi! Tôi nhìn mà bực mình trong lòng! Chẳng lẽ trông tôi yêu như gà thế à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.