Người Tìm Xác

Chương 1761: Cùng nằm một giường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc đó Hoàng Đại Lâm đã làm việc liên tục mười bảy giờ, đã đến giới hạn buồn ngủ, không chịu nối được nữa
Nhưng vì anh ta là người thật thà, chất phác, tương đối dễ nói chuyện, nên phần cuối công việc bị dồn lại cho một mình anh ta làm.
Lúc đó anh ta thực sự quá mệt mỏi, cho nên trong lúc vô ý đã ngủ thiếp đi bên cạnh máy móc..
kết quả một góc quần áo của anh ta bị cuốn vào trong máy
Nếu như không phải vừa đúng lúc có một công nhân quay lại lấy đồ, thì hôm đó Hoàng Đại Lâm chắc chắn đã chết rồi
Nhưng dù may mắn không chết, anh ta vẫn phải chịu tổn thương vô cùng nghiêm trọng, tàn tật suốt đời
Theo như lời Triệu Bắc Hân nói, ở nhà3máy sợ nhất là tình huống như thế này, chỉ cần người không chết thì nhà máy sẽ phải cấp dưỡng cả đời cho người đó! Thế nên nhà máy mới kiên quyết không xử lý theo hướng tai nạn lao động, mà chỉ xác định lỗi này là do anh ta đã vi phạm quy định tăng ca, chỉ chi một khoản đền bù mà thôi.
Hoàng Đại Lâm cả đời sống chân thật, anh ta không biết cách tranh giành quyền lợi..
mặc dù anh ta tìm đến nhà máy khiếu nại rất nhiều lần, thế nhưng câu trả lời nhận được vẫn như cũ, lần nào cũng bị từ chối
Thân thể Hoàng Đại Lâm vì sự cố lần đó mà bị tàn tật, không thể đứng thẳng đi lại như người bình thường
Thật ra nếu lúc đó nhà máy1chịu chi trả tiền chữa bệnh cho anh ta, có lẽ Hoàng Đại Lâm cũng không biến thành bộ dạng như thế..
Bởi vì không có tiền, nên anh ta chỉ có thể chữa chạy sơ sài, cuối cùng mới biến thành ngoại hình như thế kia
Chủ nhiệm nhà máy khi đó là Lưu Quang Vĩ và Tổng giám đốc Phác đã bàn bạc, thấy cũng không thể làm việc quá tuyệt tình, phải để cho Hoàng Đại Lâm một con đường sống, nếu không bọn họ sợ Hoàng Đại Lâm sẽ đi khiếu kiện khắp nơi! Cho nên bọn họ đã sắp xếp cho Hoàng Đại Lâm một công việc tương đối nhẹ nhàng trong nhà máy, để anh ta có thu nhập cơ bản, không đến mức không sống nổi.
Thật ra, Lưu Quang Vĩ và Tổng giám đốc Phác6tính toán rất kĩ, bọn họ đều nhận ra Hoàng Đại Lâm là một người trung thực, chỉ cần để anh ta tiếp tục làm việc trong nhà máy, anh ta sẽ không làm loạn nữa..
chờ vài năm sau, bọn họ tùy tiện tìm một lý do nào đó sa thải anh ta là xong
Dù sao công nhân ở đây tính lưu động cao, đến khi đó sẽ chẳng còn mấy người có thể làm chứng vụ tai nạn của Hoàng Đại Lâm là tai nạn lao động, kết quả vẫn là do anh ta tự vi phạm nguyên tắc an toàn dẫn đến sự cố mà thôi.
Nhưng có một điều Lưu Quang Vĩ và Tổng giám đốc Phác không nghĩ đến là, mấy tháng sau Hoàng Đại Lâm đột ngột qua đời, chuyện như vậy thành ra lại giải4quyết cho họ một vấn đề lớn, về sau không cần phải lo lắng chuyện này nữa
Vì thế Lưu Quang Vĩ còn làm bộ cầm ba ngàn đồng đến nhà Hoàng Đại Lâm tỏ vẻ an ủi thân nhân anh ta.
Nhưng sau khi Lưu Quang Vĩ đến nhà anh ta mới biết, trước khi Hoàng Đại Lâm xảy ra chuyện, vợ anh ta đã đưa con trai bỏ đi, bây giờ trong nhà anh ta chẳng còn ai cả và Lưu Quang Vĩ đã bỏ túi luôn ba ngàn đó.
Nghe đến đây tôi nghi ngờ hỏi Triệu Bắc Hân: “Sau đó các ông có hỏi thăm những người công nhân ở cùng phòng với Hoàng Đại Lâm không? Bọn họ có biết trước khi chết Hoàng Đại Lâm có thái độ gì bất bình thường không?”
Triệu Bắc Hân lắc đầu3nói: “Lúc đó nhà máy sắp xếp cho Hoàng Đại Lâm chỉ làm việc ban ngày, cùng ngày hôm đó những công nhân khác trong phòng đều làm việc ca đêm, cho nên không ai biết Hoàng Đại Lâm phát bệnh khi nào.” Tôi hỏi tiếp: “Lúc đó những công nhân ở cùng phòng ký túc xá với Hoàng Đại Lâm ngoài Mạnh Đào ra còn có những ai?” Triệu Bắc Hân suy nghĩ rồi nói: “Trong nhà máy có quá nhiều người, nên bây giờ không biết ngay được..
Hình như Vu Hải Đông cũng ở cùng phòng ký túc xá đó.” Đàm Lỗi nói xen vào: “Vu Hải Đông? Chính là người công nhân thứ ba nhảy lầu à?” Triệu Bắc Hân gật đầu: “Ừm, đúng là cậu ta.”
Tôi không khỏi nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ những người chết trước đây đều đã từng quen biết với Hoàng Đại Lâm? Bây giờ xem ra Triệu Bắc Hân cũng không biết bao nhiêu chuyện, nếu như chúng tôi muốn biết rõ những chuyện liên quan đến Hoàng Đại Lâm, thì nhất định phải tìm được người tên Mạnh Đào kia
Không ngờ lúc này, thư ký văn phòng đột nhiên đẩy cửa bước vào, sau đó đưa mấy tờ giấy A4 cho Triệu Bắc Hân: “Đây là đơn xin nghỉ việc của mấy người công nhân, bọn họ đều không muốn tiếp tục làm việc ở nhà máy nữa.”
Triệu Bắc Hân đang buồn bực khó chịu, tức giận bảo: “Bây giờ không làm thì trừ một tháng tiền lương, bảo bọn họ tự xem xét đi!” Nói xong ông ta ném mấy tờ đơn nghỉ việc lên mặt bàn.
Trong lúc vô tình tôi nhìn thoáng qua mấy tờ giấy trên mặt bàn, lại thấy cái tên Mạnh Đào chình ình trong đó..
“Trong nhà máy có bao nhiêu người tên là Mạnh Đào?” Tôi hỏi
Thư ký văn phòng không hiểu: “Toàn nhà máy có hơn ba mươi nghìn công nhân, tôi không thể nhớ hết được
Có điều Mạnh Đào ở phân xưởng số ba thì chỉ có một người tên là Mạnh Đào thôi.”
Tôi vội mở hồ sơ của Mạnh Đào ra xem, phát hiện từ khi vào nhà máy cậu ta vẫn luôn làm việc ở xưởng số ba, như vậy lá đơn từ chức này nhất định là Mạnh Đào mà chúng tôi biết kia! Tên nhóc này xem ra đang chột dạ rồi, xảy ra chuyện nên muốn chạy trốn? Hôm nay cậu ta mà không nói hết những chuyện mình biết thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này.
Nghĩ vậy, tôi ngẩng đầu hỏi Triệu Bắc Hân: “Trước đây Hoàng Đại Lâm ở ký túc xá phòng bao nhiêu?” Lần này Triệu Bắc Hân trả lời tôi ngay: “Cậu ta ở phòng 5023, tầng 5, tòa c.” Tôi liếc mắt ra hiệu với Chú Lê, chú ấy nhìn thấy lập tức hiểu ý tôi, quay người nói với Triệu Bắc Hân: “Nếu như tiện, làm phiền phó chủ nhiệm Triệu dẫn chúng tôi đến xem căn phòng kia một chút được không?”
Bởi vì khi đó những công nhân ở phòng 5023 đều đang đi làm, cho nên Triệu Bắc Hân đã đến chỗ quản lý ký túc xá ở tầng một để lấy chìa khóa phòng 5023
Khi chúng tôi tìm đến người quản lý ký túc xá thì biết thêm được một việc, đó là người nhảy lầu tự sát Tôn Lương Tả là người ngủ trên chính chiếc giường của Hoàng Đại Lâm đã dùng khi còn sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.