Người Tìm Xác

Chương 1724: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Nhất suy nghĩ rồi nói: “Đó là một kim loại vô cùng hiếm trong thời cổ đại
Vì kết cấu cứng nên nó thường được sử dụng để tạo ra các pháp khí lợi hại.”
Tôi khẽ nhún vai: “Chẳng lẽ do động tác tôi rút nó không đúng nên làm hỏng cái Lục Hoàn Tích Trượng kia hả?”
“Không, cậu chỉ đánh tan đi pháp lực mà Tuệ Không thêm vào đó trước khi chết thôi
Quyền trưởng bình thường không thể nhốt được rắn yêu, cho dù là làm bằng vàng thiếc đen cũng không được, cho nên..
trước khi chết, ông ấy đã trút hết tu vi cả đời vào trong Lục Hoàn Tích Trượng này, bởi vậy mới có thể nhốt rắn yêu lâu đến nghìn3năm.” Đinh Nhất nói một cách sâu xa.
Tôi hơi chột dạ: “Có phải tôi thả rắn yêu làm hỏng chuyện của hòa thượng này rồi không?” Đinh Nhất lắc đầu: “Không..
Ông ấy vẫn luôn đợi cậu, đợi cậu rút Lục Hoàn Tích Trượng thay ông ấy, thả rắn yêu ra.” Thật lòng là tôi càng nghe càng lơ mơ: “Sao Tuệ Không biết tôi chắc chắn sẽ đến chứ? Ông ta tính ra được à? Nếu ông ta thật sự có thể tính xa được như thế, vậy tại sao không tính xem mình sẽ chết ở chỗ nào?”
Đinh Nhất cười khổ, nói: “Sao ông ấy lại không biết mình sẽ viên tịch như thế nào được? Chẳng qua lúc đó ông ấy đã động lòng1trắc ẩn với con rắn trắng, cho nên mới chịu thiên kiếp thay con nghiệt súc kia.”
Nghe vậy là tôi biết Đinh Nhất vốn không hiểu
Tuệ Không chẳng phải chỉ đơn giản là động lòng trắc ẩn với con rắn trắng kia như vậy đâu, thật ra ông ta đã động tình với Bạch Linh Nhi..
Có lẽ chính Tuệ Không cũng không biết đó chính là tình yêu nam nữ, những người từng trải như tôi lại nhìn thấy rõ ràng.
Nghĩ đến đây, tôi khẽ nói với Đinh Nhất: “Năm xưa, mặc kệ là ông ta có đành lòng hay không thì vẫn không nỡ để con rắn trắng chịu kiếp nạn
Tóm lại, cuối cùng đây đều là sự lựa chọn của ông ta
Anh không nên3bởi vậy mà làm khó chính mình.”
“Cậu vốn không hiểu...” Đinh Nhất đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, sau đó anh ta không thốt ra câu nào nữa
Tôi nghe mà sốt ruột, bèn truy hỏi anh ta: “Tôi không hiểu, nhưng không phải anh nói ra thì tôi sẽ hiểu ngay à?”
Kết quả Đinh Nhất lại chìm vào im lặng lần nữa
Tôi lại cảm thấy không biết làm thế nào với anh ta
Lúc này Đinh Nhất trả lại Kim Cương Hàng Ma Xử cho tôi và nói: “Cậu giữ kỉ thứ này, chắc chắn là tốt hơn con dao thép trước đây.” Tôi đẩy thứ đó về: “Nếu anh cảm thấy..
cảm thấy hứng thú với Tuệ Không như vậy, hay là3anh cầm cái Kim Cương Xử này đi.” Ai ngờ Đinh Nhất lại lắc đầu một cách kiên quyết: “Đây vốn là đồ của cậu
Cất đi, tuyệt đối đừng làm mất.” Tôi lập tức hiểu ra Đinh Nhất cũng giống với Bạch Linh Nhi, cũng coi tôi là chuyển thể của Tuệ Không
Tôi lập tức cạn lời, nhưng lại không biết nên giải thích với anh ta như thế nào
Tôi vốn không phải ông hòa thượng kia có được không?
Tôi còn không hiểu rõ bản thân mình sao? Người lục căn* không thanh tịnh như tôi, trời sinh đã vô duyên với Phật, lại càng không có tuệ căn với kinh Phật hay Phật pháp gì gì đó
Sao có thể là cao tăng chuyển thể được?9Tôi nghe nói những Phật sống Tây Tạng chuyển thể đều đã có Phật căn cắm rễ sâu từ nhỏ, thậm chí còn không cần dạy cũng hiểu Phật pháp
So sánh với linh đồng chuyển thể như vậy, thì tối đúng là một kẻ tầm thường.
* Phật giáo chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức.
Hôm đó tôi cũng không biết cuối cùng làm sao Đinh Nhất lại đột nhiên nghĩ thông, anh ta cũng không quay đầu lại mà cùng ra khỏi hổ trời với chúng tôi
Nhưng từ đầu đến cuối anh ta không hề nhắc tới một chữ nào về bí ẩn thân thể của mình.
Đôi khi thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ đột nhiên thốt ra một, hai câu nói kỳ lạ, nhưng nếu tôi truy hỏi ý nghĩa trong đó, anh ta lại lập tức im lặng là vàng..
Cuối cùng tôi cũng chỉ đành biết điều mà ngậm miệng.
Khi đoàn người chúng tôi ra khỏi hổ trời, đội phó đã đưa lên từ dưới đáy hố khoảng bảy, tám bộ xương tạm coi như hoàn chỉnh và một ít xương vụn rải rác.
Theo lời họ nói, hài cốt dưới nước bùn thật sự quá nhiều, nếu muốn đưa hết lên trên, có khi con số sẽ làm cả nước khiếp sợ
Bọn họ là nhân viên chuyên nghiệp do Phương Tư Triệu mời tới, nên nhiều nhất cũng chỉ tiện thể đưa lên thêm một hai bộ mà thôi
Nếu còn muốn tiếp tục vớt số còn lại, thì phải do phía chính phủ địa phương bỏ vốn.
Về phần Phương Tự An, không biết có phải do bị kích thích bởi vì nhìn thấy vong hồn của những người thân bị chính mình hại chết hay không, mà sau khi tỉnh lại, lão ta cứ điên điên khùng khùng, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Đừng tới tìm tôi! Năm đó tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ...”
Người trong thôn đều nghi ngờ có thể là Phương Tư An muốn trốn tránh sự phán xét của pháp luật nên giả điên
Những chú họ thấy tình trạng của lão thì lắc đầu bảo: “Người này điên thật rồi...”
Có lẽ đây là báo ứng cuối cùng của Phương Tư An
Suy cho cùng, một viên đạn cũng không thể làm cho những vong hồn bị lão hại chết được yên bình, chỉ có điên khùng cả đời, để lão lúc nào cũng sống trong nỗi sợ hãi cùng cực..
mới là hình phạt tốt nhất với lão.
Sau khi lên mặt đất, Đinh Nhất đã chạm mặt Bạch Linh Nhi
Nhưng dường như hai người này đều ngầm hiểu mà không hỏi chuyện của đối phương, hơn nữa bọn họ còn hành động giống như không nhìn thấy đối phương, tự động xem nhẹ sự tồn tại của nhau
Trên đường trở về, Đinh Nhất vẫn luôn im lặng không nói chuyện
Đường về quá nhàm chán biến thành tràng diễn của hai người tôi và Đàm Lỗi
Nhưng mặc kệ chúng tôi nói cái gì hay bàn cái gì..
từ đầu tới cuối Đinh Nhất vẫn không nói lời nào.
Trước kia tuy Đinh Nhất rất kiệm lời, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ tương tác một hai câu với chúng tôi, nhưng bây giờ anh ta..
Người không quen biết mà lần đầu gặp anh ta chắc chắn sẽ cho rằng đây vốn là một người câm đúng không?
Thật ra tôi đã từng hỏi Đinh Nhất có muốn an táng hài cốt của Tuệ Không ở hang động đá vôi đàng hoàng hay không, bởi vì tôi thấy mối quan hệ giữa anh ta và Tuệ Không cũng không đơn giản
Nhưng không ngờ Đinh Nhất lại từ chối ngay: “Không cần, cậu cũng nói đó là sự lựa chọn của chính ông ấy, tôi không có tư cách thay đổi sự lựa chọn của ông ấy.”
Tôi không nói gì nữa
Nếu Đinh Nhất đã nói không cần thì ắt hẳn là thật sự không cần! Xét đến cùng thì tôi cũng không hiểu rõ lắm mối quan hệ giữa Đinh Nhất và Tuệ Không là gì, cho nên mọi thứ cứ theo ý của anh ta đi thôi.
Về đến nhà rồi, tôi vốn định giữ chú họ ở lâu thêm vài ngày, nhưng chú ấy lại nói mình còn có chuyện quan trọng phải làm nên không ở lâu được
Tôi cũng không biết mỗi ngày chú ấy lấy đâu ra nhiều việc làm mãi không xong như thể, cứ như thể toàn thế giới chỉ có mình chú ấy bận rộn nhất ấy.
Sau khi Phương Tư Triệu xong việc ở bên kia còn mời Chú Lê lo liệu chuyện hậu sự cho người nhà anh ta, để hài cốt của họ cuối cùng cũng được yên nghỉ dưới mồ sau nhiều năm.
Với tôi mà nói, thứ “được và mất” sau vụ này sàn sàn như nhau
Tuy sau nỗi đau mất dao thép, tôi lại có được vật báu tốt như Kim Cương Hàng Ma xử, nhưng mà Đinh Nhất tỉnh lại rất khác với trước kia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.