Người Tìm Xác

Chương 1720: Mọi thứ sẽ thay đổi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đoán lúc ấy nhất định Phương Tư An không tìm được đồ ăn gì có thể mang đi ở nhà A Ngũ, cho nên lão mới bất đắc dĩ tìm kiếm nhà nạn nhân tiếp theo ở trong thôn
Mà bởi vì nhà họ Tạ thường xuyên làm chế biến đồ ăn, cho nên lúc này mới thành đối tượng để lão xuống tay
Về phần tại sao Phương Tự An không xử lý sạch sẽ hiện trường vụ án nhà họ Tạ, cá nhân tôi cảm thấy ắt hẳn là lão không có thời gian làm thế.
Việc đầu tiên mà Phương Tư Triệu làm khi về đến thôn là chủ động liên hệ với mấy cảnh sát vẫn còn phá án ở trong thôn trước, nói rõ tình hình với3bọn họ và nói cho bọn họ biết đoàn người chúng tôi sẽ xuống dưới hố trời nhặt hài cốt của người nhà anh ta.
Cảnh sát không ngăn cản cũng không cổ vũ hành động cá nhân như của Phương Tư Triệu, bởi vì suy cho cùng, hoàn cảnh ở phía dưới đó rất tệ
Một khi có bất kỳ tình huống nào xảy ra, chắc chắn cảnh sát sẽ phải đến giải cứu
Những cảnh sát cũng không phải toàn năng
Nếu chúng tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở dưới đó thật, thì cũng cần có nhân viên chuyên nghiệp như đội thám hiểm Thiên Phong xuống hố nghĩ cách giải cứu mới được
Những lý do Phương Tư Triệu thông báo cho cảnh sát cũng không phải bởi vì1điều này, mà là bởi vì tiếp theo sau đó, khi đã tìm được hài cốt, chắc chắn sẽ phải lập án điều tra vụ án năm xưa một lần nữa
Cho nên anh ta cần phải trao đổi với bên cảnh sát trước, để bọn họ thông báo cho pháp y huyện có mặt
Quay trở lại căn nhà của nhà họ Phương, thành viên của đội thám hiểm Thiên Phong bắt đầu chuẩn bị các công việc tương ứng để ngày mai xuống hố, còn chúng tôi thì ở trong phòng bàn bạc với Phương Tư Triệu xem đưa hài cốt ra khỏi hố rồi nên xử lý và an táng như thế nào.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thoả, tôi về phòng kiểm tra tình trạng của Đinh3Nhất, tôi thấy trừ việc anh ta gầy hơn một chút ra, thì các mặt khác coi như cũng bình thường
Mấy ngày nay anh ta vẫn dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì cơ thể, cho nên không thể tránh khỏi việc bị sút cân
Nghĩ đến đây, tôi thầm ghi nhớ lại, chờ ngày mai Đinh Nhất tỉnh lại rồi, tôi phải bảo Chú Lê bồi bổ cho anh ta thật tốt mới được
Ai ngờ lúc này điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên tiếng “ting ting”, có tin nhắn tới! Tôi mở điện thoại di động xem, thấy người gửi tin lại là Hàn Cẩn!? Vì thế tôi vội bấm mở tin nhắn kia ra, nhưng trên đó chỉ viết một câu: “Sau khi3Đinh Nhất tỉnh dậy, mọi thứ sẽ thay đổi.” Tôi sửng sốt, nghĩ bụng lời này của Hàn Cẩn có nghĩa là gì? Cái gì gọi là mọi thứ sẽ thay đổi? Là Đinh Nhất thay đổi hay là cái gì thay đổi? Vì thế tôi nhanh chóng gửi lại cho cô ta một tin: “Nghĩa là sao? Nói rõ ràng một chút coi.” Nhưng tôi bấm gửi tin nhắn này mà mãi không gửi đi thành công, chẳng lẽ tín hiệu ở Âm Ti không tốt? Nghĩ đến đây, tôi hơi sốt ruột bấm nút gọi lại, kết quả lại phát hiện tin nhắn đó không gửi đến bằng số di động
Tôi thầm chửi một trang mẹ nó, xem ra trước đấy Hàn Cần nói cái gì mà có9thể gọi điện thoại cho cô ta đều là lừa bịp tôi, chắc là vì không muốn tôi tiếp tục dò hỏi cô ta tới cùng
Nhưng vì sao cô ta lại đột nhiên gửi tới một tin nhắn khó hiểu không đầu không đuôi gì như vậy?
Tôi vẫn hiểu rõ con người của Hàn Cẩn, cô ta chưa bao giờ làm việc gì mà không có lý do
Cho nên những lời này của cô ta nhất định là có mục đích gì đó, chỉ có điều không biết cô ta đột nhiên gửi đến những lời này để nhắc nhở tôi điều gì đây? Hay chỉ đơn giản là nói cho tôi kết quả thôi
Sáng sớm hôm sau, đoàn người chúng tôi mang theo Đinh Nhất vẫn đang hôn mê bất tỉnh, rồng rắn đi tới lối vào hổ trời, mà lần này trong đội còn có thêm hai anh cảnh sát nhân dân.
Đương nhiên, phần lớn người trong đội đều không hiểu tại sao phải mang theo Đinh Nhất hôn mê bất tỉnh, nhưng mà trước mặt người ngoài, Chú Lê luôn làm việc một cách kín đáo và thần bí, cho nên tất nhiên cũng không có ai chủ động hỏi rốt cuộc tại sao chúng tôi làm như vậy
Có điều chúng tôi vẫn nói rõ nguyên nhân cụ thể với Phương Tư Triệu, bởi vì có rất nhiều chuyện vẫn cần anh ta phối hợp mới được.
Mấy thành viên đã xuống hố lần trước cũng đi cùng, tuy lần trước bọn họ gần như là vừa xuống đã lập tức trúng chiều, nhưng so sánh với những đội viên chưa từng xuống mà nói, rõ ràng họ vẫn có ưu thế hơn
Tôi cũng nói rất rõ ràng với Phương Tư Triệu về hoàn cảnh cơ bản dưới hố
Tuy bây giờ đi xuống nhặt xương không phải việc gì khó, nhưng vấn đề là ở bên dưới trừ sáu người nhà họ Phương ra, vẫn còn có những xương cốt khác, cho nên rất khó nói những xương cốt nhặt lên là của ai.
Ý của Chú Lê là cố gắng không nhặt những xương cốt đã bị phân tán, bởi vì niên đại của những hài cốt đó ắt hẳn là lâu hơn, hoặc là những nạn nhân bị ném xuống trước đó.
Nhưng vấn đề bây giờ là, những xương cốt đó đã chìm trong nước bùn ở đáy hố nhiều năm, điều này mang lại khó khăn không nhỏ cho việc tìm kiếm hài cốt hoàn chỉnh
Cái may là thời gian người nhà họ Phương bị hại ngắn nhất trong số những xương cốt ở bên dưới, cho nên chắc sẽ còn giữ lại được ít vụn quần áo trên người bọn họ, điều này sẽ mang đến sự trợ giúp rất lớn cho việc xác nhận thân phận của cái xác
Dù sao đi nữa, kể cả quần áo trên những cái xác đó đều đã nát rữa, nhưng chỉ cần xương cốt vẫn chưa rời ra, tôi tin chắc mình có thể dựa vào tàn hồn trên hài cốt để xác nhận thân phận từng người bọn họ.
Nhưng đối với tôi mà nói, đây là việc thứ hai khi xuống hồ mà thôi, bởi vì lần này, nhiệm vụ hàng đầu của tôi khi đi xuống là phải gọi hồn cho Đinh Nhất
Ở mặt này, chắc chắn tôi không làm được, mà cái thân luống tuổi béo ục của Chú Lê cũng không thể đi xuống, cho nên cuối cùng đành phải để chú họ và tôi cùng xuống gọi hồn cho Đinh Nhất.
Có chú họ đi theo, tất nhiên là tôi hoàn toàn yên tâm
Tuy rằng lần này khác với lần trước, phía dưới đã không còn nguy hiểm gì, nhưng mà lỡ đâu gặp phải tình huống đột ngột nào đó thì có chủ họ ở bên cũng không sợ bị lật xe
Không biết có phải cô nàng Bạch Linh Nhi bị nhốt lâu quá nên sợ hay không, ấy thế mà lần này lại không chủ động đòi xuống hồ trời cùng tôi
Tôi cố tình chọc cổ ta: “Sao? Lần này cô không đi theo hả? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ muốn đi dạo lại chốn xưa chứ?!” Không ngờ Bạch Linh Nhi lại nhìn tôi với vẻ mặt cảnh giác: “Tôi sợ anh sẽ nhốt tôi ở dưới hố lần nữa.”
Tôi thấy cô nàng này vẫn canh cánh trong lòng về chuyện năm đó, vì thế cũng không chọc cô ta nữa: “Yên tâm đi, tôi đâu phải hòa thượng Tuệ Không, không làm được chuyện phát rồ kiểu đó đâu! Nếu cô không yên tâm thì ở yên trên này đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.