Người Tìm Xác

Chương 1716: Người muốn gặp nhất




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Linh Nhi đứng bên cạnh tôi nhìn thấy thế cũng giật mình, nói: “Không ngờ một nhà kho cũ nát thế này lại có không gian khác! Xem ra Biện Thành Vương không hề đơn giản!” Trước tiên tôi thò đầu vào nhìn thoáng qua một cái, lòng thầm nghĩ dù có không gian khác thì đến cuối cùng chẳng phải vẫn là một mình tôi tìm từng cái một đấy à..
Nghĩ tới đây, tôi chuẩn bị nghiêng người tiến vào trong thì bị Bạch Linh Nhi kéo lại, cô ta nói: “Trong này có kết giới, tôi không vào được...” Tôi bảo với Bạch Linh Nhi: “Bên trong chắc không có nguy hiểm gì đâu, cô ở đây chờ tôi một lát.”
Dù trong lòng Bạch Linh Nhi rất không đồng ý, nhưng vì kết giới này quá lợi hại, mà với trình độ3của cô ta thì không có cách nào phá giải được
Tôi vốn nghĩ rằng để Bạch Linh Nhi chờ ở đây cũng được, nhỡ đâu chỗ Ngô Anh có biến cố gì thì với bản lĩnh của Bạch Linh Nhi có thể ngăn cản được một lúc.
Kết quả là đúng lúc tôi chuẩn bị tiến vào trong tủ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói điềm tĩnh vang lên từ phía sau: “Anh thật sự định đi vào đó à?” Tôi chưa từng nghe thấy giọng nói này, nhưng không hiểu tại sao lại thấy rất quen thuộc..
Tôi quay đầu nhìn thì thấy có một người đàn ông mặc áo bào màu tím đứng phía sau đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực
Nhìn cách ăn mặc của người này là biết đây tuyệt đối không phải âm sai phổ thông như mặt siêu1dài hoặc Ngô Anh
Nếu tôi đoán không nhầm thì thân phận của người này không biết phải cao hơn bao nhiêu lần so với Hắc Bạch Vô Thường.
Nghĩ tới đây, tôi bèn nhìn về phía sau lưng người đó thì phát hiện cửa vào phòng hồ sơ vẫn đang đóng chặt, chỉ sợ Ngô Anh ở bên ngoài vẫn còn chưa biết có chuyện xảy ra trong này
Cái tên này đúng là “đi mà không gây ra tiếng động”, nếu không dù tôi không nghe được thì Bạch Linh Nhi cũng phải phát hiện ra chứ..
Nhưng hiện giờ ông ta lại lặng yên không một tiếng động mà đứng sau lưng tôi.
Nếu đã bị người ta phát hiện, đương nhiên tôi không thể liên lụy tới Ngô Anh, vì thế tôi bình tĩnh, nói: “Ngài là...”
Người đàn ông áo tím mỉm cười: “Tôi nhớ anh3trước đây đâu có tính tò mò như thế này!” Tôi sững sờ, ông ta vừa nói “Tôi trước kia”? Chẳng lẽ chúng tôi đã từng quen biết? Nhưng nếu tôi biết ông ta thì tại sao lại chẳng có chút ấn tượng nào? Người đàn ông áo tím thấy tôi nhíu chặt lông mày nhìn ông ta thì không ra vẻ bí ẩn nữa mà cười bảo: “Tại hạ là Biện Thành Vương...”
Trong lòng tôi giật thót, thầm kêu không tốt rồi, thế này chẳng giống như vào nhà người ta ăn trộm lại gặp đúng lúc chủ nhà đi về à..
Mặc dù trong lòng tôi đang liên tục suy nghĩ tìm cớ nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được lý do gì hợp lý.
Bất đắc dĩ tôi không thể làm gì khác là đành kiên trì nói: “Nói ra chắc ngài không tin3nhưng tôi muốn tìm hướng đi của một âm hồn...”
Biện Thành Vương nghe xong gật đầu một cái và bảo: “Tôi biết..
Cho nên hôm nay tôi có ý nghỉ một ngày để chờ anh tới.”
Tôi nghe mà thầm giật mình, chẳng lẽ hôm nay Biện Thành Vương đóng cửa không tiếp khách là vì chờ tôi? Nhưng điều này sao có thể chứ? Làm sao ông ta biết tôi sẽ tới đây? Chẳng lẽ nghe Hắc Bạch Vô Thường nói?
Điều này không hợp lý, vì bọn họ không thể vì chuyện của tôi mà nhờ vả đến tận Biện Thành Vương được, nếu không mặt siêu dài đã dẫn thẳng tôi đến gặp Biện Thành Vương rồi, cần gì phải đi gặp Mạnh Bà! Nhưng nếu như không phải lão Hạc và lão Bạch nói thì là ai? Chắc không phải Mạnh Bà nói chứ?
Ngay9lúc tôi đang đi tìm đáp án thì thấy Biện Thành Vương phất tay với cái tủ sắt phía sau tôi, thế rồi có mấy tập hồ sơ dày cộp từ phía trong bay ra bồng bềnh rơi vào tay ông ta
“Đây chính là tài liệu mà anh muốn xem, nhưng trước đây tôi và anh đã từng có ước định là khi chưa đến thời điểm, anh không thể xem những tài liệu này...” Biện Thành Vương nói đầy ẩn ý.
Tôi nghe xong mà như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, căn bản không hiểu Biện Thành Vương nói cái gì, nghe cách nói chuyện của ông ta thì cứ như rất quen với tôi, nhưng rõ ràng hôm nay mới là lần đầu tiên tôi gặp ông ta mà? “Diêm Quân điện hạ, ngài có nhận nhầm người không? Tôi và ngài trước đây đã từng gặp nhau à?” Tôi hỏi với vẻ nghi hoặc.
Vậy mà Biện Thành Vương làm như không nghe thấy, lại tiếp tục nói: “Mặc dù anh đã quên ước định đó, nhưng tôi không quên, hôm nay anh quay lại Âm Ti đã là trái với ước định..
Tôi nể tình anh không biết rõ tình huống nên không truy cứu, nhưng nếu anh muốn biết hướng đi của người kia thì tuyệt đối không thể được.”
Nghe thấy Biện Thành Vương luôn miệng nhắc đến người kia, tôi không tiếp tục quanh co lòng vòng nữa mà nói: “Tôi có thể không hỏi ngài về hướng đi của người kia, nhưng ngài có thể nói cho tôi biết quan hệ giữa Bạch Khởi và Đinh Nhất không?”
Ấy vậy mà Biện Thành Vương lại nhíu mày, sau đó lắc đầu nói: “Không thể.” Tôi lập tức hơi nóng nảy: “Cái này không thể, cái kia cũng không thể
Vậy ngài nói cho tôi biết rút cục ngài có thể làm gì?” Tôi cứ nghĩ rằng nói ra những lời này sẽ chọc giận Biện Thành Vương, nhưng không những ông ta không nổi giận mà còn cười nói với tôi: “Tôi có thể để anh gặp một người mà anh vẫn luôn mong được thấy, còn về một phần tinh phách bị rút đi của Đinh Nhất thì anh muốn tìm lại cũng không khó, nhưng lúc thần hồn của Đinh Nhất hoàn chỉnh thì tình cảm một đời này của hai người cũng chấm dứt..”
“Vậy có là có ý gì?” Tôi nghi ngờ hỏi
Kết quả Biện Thành Vương lại nói thẳng: “Những lời trên anh muốn hiểu thế nào thì hiểu...”
Tôi nghe mà thấy bó tay, chẳng lẽ những người quyền cao chức trọng đều thất thường như thế à? Làm chuyện gì cũng không thèm giải thích với loại dân đen như tôi? Biện Thành Vương nhìn ra tôi rất không hài lòng với đáp án của ông ta, nên có ý đổi chủ đề: “Chẳng lẽ anh không tò mò tôi dẫn ai tới gặp anh sao?” Tôi bình thản, nói: “Trừ khi ngài gọi sinh hồn của Đinh Nhất đến trước mặt tôi, nếu không thì thôi đi!” Biện Thành Vương vừa khẽ cười vừa nói
“Ô? Anh nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời, đừng để đến lúc đó lại hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay.”
Tôi thầm nghĩ, hiện giờ ngoại trừ Đinh Nhất thì còn ai tôi muốn gặp nhất nữa? Hơn nữa, Biện Thành Vương cũng không phải con giun trong bụng tôi, đến ngay cả bản thân tôi còn không biết người tôi muốn gặp nhất là ai thì ông ta làm sao mà biết được...
Biện Thành Vương thấy tôi vẫn không lên tiếng bèn than nhẹ, sau đó chậm rãi nói ra hai từ: “Hàn Cẩn...”
Trong lòng tôi khẽ run lên, thật không ngờ cái người tôi muốn gặp nhất trong miệng Biện Thành Vương lại là Hàn Cẩn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.