Người Tìm Xác

Chương 1706: Qua cầu uống canh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ngờ Bạch Linh Nhi lại nói chắc chắn: “Không..
chắc chắn là anh
Nếu không anh không thể nhổ Lục Hoàn Tích Trượng ra được! Đá Tam Sinh này không hiển thị kiếp trước của anh nhất định là có nguyên nhân, nhưng điều này không chứng minh anh không có quan hệ với Tuệ Không.”
Mặt siêu dài không ngờ tôi đứng trước đá Tam Sinh lại gặp người quen, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp, vội vàng đến trước mặt tôi hỏi: “Ngài Trương, cô đây là...?”
Tôi cười khổ, nói: “Chuyện dài dòng lắm, tóm lại là một kẻ đòi nợ...”
Bạch Linh Nhi hừ lạnh một tiếng nói: “Anh còn biết là đang thiếu nợ tôi là được rồi, trước đó không phải đã nói tôi muốn đến Địa Phủ cùng anh sao? Sao anh lại tự mình đi trước thế?”
“Ối giời, bà cô của tôi3ơi, tôi làm sao biết được cô chạy đi đâu? Cô nói xem, điện thoại di động cô cũng không có, tôi có muốn nói với cô..
cũng đâu biết tìm cô ở đâu để nói chứ!” Tôi thầm nghĩ, cô ta mới xuất thể được mấy ngày, chắc hẳn không biết mấy thứ sản phẩm công nghệ cao như điện thoại di động là gì đâu, kết quả Bạch Linh Nhi lại lấy từ trong người ra một chiếc điện thoại Iphone màu vàng rồi lắc lắc trước mặt tôi: “Tôi vừa mua rồi, số điện thoại của anh là bao nhiêu?”
Thiếu chút nữa tôi cắn phải đầu lưỡi, vội hỏi cô ta: “Bà chị à, cố lấy đâu ra tiền mua điện thoại di động thế!”
Bạch Linh Nhi đắc ý nói: “Chút chuyện này có đáng là gì? Không ngờ thời buổi này phụ nữ lại dễ kiếm1tiền như thế, tôi dùng một chút pháp lực là đã thu về được cả xấp tiền giấy màu đỏ.” Tôi thầm nghĩ không phải cô gái này gặp phải kẻ xấu đấy chứ? Nhưng rồi lại cảm thấy khả năng này không cao, cho dù cô ta không rành thể sự, thì cũng phải biết thế nào là đạo đức lễ giáo, thế nào là liêm sỉ chứ? Bạch Linh Nhi thấy tôi cau mày không nói lời nào, biết là tôi đang nghĩ sai, cô ta tức giận nói: “Nghĩ cái gì thế? Tôi chỉ đứng trước một chiếc xe không cần ngựa kéo làm mấy động tác mà thôi...” Tôi nghĩ nửa ngày mới hiểu được cô ta nói mình làm gì, hóa ra cô ta đi làm người mẫu xe hơi! Nhưng tôi tưởng tượng đến cảnh người mẫu xe hơi thời buổi này ăn3mặc cũng thiếu vải lắm, bèn lắc đầu liên tục và nói: “Cũng chả khá hơn tí nào!”
Không ngờ nghe tôi nói vậy, nét mặt Bạch Linh Nhi lại thoáng chần chừ, cô ta nói: “Anh không vui sao?”
Tôi thấy cô ta hiểu lầm thì lắc đầu bảo: “Không không không, chuyện này là quyền tự do của cô, không liên quan đến tôi.”
Bạch Linh Nhi lại nói nghiêm túc: “Không, chuyện anh không thích tôi sẽ không làm.”
Tên mặt siêu dài dường như nghe ra manh mối gì đó, cậu ta cười nói với tôi: “Ngài Trường, tôi đã hiểu rồi, cô gái này là bạn gái của ngài!”
Lúc đó nếu không phải Bạch Linh Nhi đang đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ hét thẳng vào mặt tên mặt siêu dài này: “Thích thì cậu đem đi đi!”
Mặt siêu dài thấy tôi không lên tiếng, lại3cho rằng tôi chấp nhận, nhưng cậu ta nhanh chóng ý thức được vấn đề: “Ngài Trương, sao bạn gái của ngài lại đến được nơi này? Chẳng lẽ cô ấy đã chết rồi?”
Tôi giương mắt nhìn về phía mặt siêu dài, phát hiện cậu ta đang cười xấu xa, thật không biết sau khi cậu ta nhìn thấy chân thân của Bạch Linh Nhi..
thì còn có thể cười được nữa hay không
Bạch Linh Nhi nghe thấy lời nói của mặt siêu dài thì rất vui vẻ, cô ta không để ý mà nói với cậu ta: “Với đạo hạnh của tôi, làm chuyện khác tôi không dám nói, chứ xuống Hoàng Tuyền thì chắc chắn không thành vấn đề.” Mặt siêu dài lập tức kinh ngạc, có lẽ những năm gần đây cậu ta chưa từng gặp “ma nữ” nào mạnh miệng như thế, cậu ta nhìn tôi9với ánh mắt hâm mộ: “Ngài Trương đúng là có phúc lớn! Loại chuyện như xuống Hoàng Tuyền này mà còn có mỹ nhân làm bạn...” Tôi xụ mặt nói với Bạch Linh Nhi: “Tôi xuống đây là có chuyện quan trọng muốn làm, nếu cô muốn đi theo thì khiêm tốn ít nói một chút đi.” Tôi vốn tưởng nói vậy Bạch Linh Nhi sẽ tức giận, không ngờ cô ta nhìn thoáng qua mặt siêu dài, sau đó hiểu ý cười một tiếng: “Được, tất cả đều nghe theo anh...” Tôi cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ con rắn yêu này chắc chắn là cố ý! Thế là tôi không thể làm gì khác hơn là kéo mặt siêu dài thì thầm mấy câu vào tai cậu ta, nói cho cậu ta biết thân phận thực sự của Bạch Linh Nhi.
Không ngờ, nghe xong cậu ta lại dựng ngón cái lên và nói: “Không ngờ anh lại ngẩu thể hiện giờ tình yêu giữa người và yêu không còn thấy nhiều nữa đâu đấy...”
Tôi thấy càng giải thích càng dở hơi, cuối cùng đành thở dài, nói: “Thôi..
nhanh đi qua cầu Nại Hà đi, đừng tốn thời gian ở đây nữa.” Trong tình huống này của chúng tôi, khi qua cầu Nại Hà nhất định không thể uống canh Mạnh Bà được, nếu không có khi chưa tìm được Đinh Nhất, tôi đã quên mất anh ta là ai rồi
Tôi nhỏ giọng hỏi mặt siêu dài: “Lát nữa bà lão trên cầu bắt tôi uống canh của bà ấy thì phải làm sao bây giờ?”.
Mặt siêu dài nói tôi không cần lo lắng, hai vị chủ nhiệm đã chào hỏi Mạnh Bà trước rồi, lát nữa lên cầu chúng tôi cứ đi thẳng qua là được
Tôi thở phào, ai ngờ mặt siêu dài lại đột nhiên nói: “Nhưng chỉ sợ cô gái này không được như vậy! Bởi vì lúc đó hai vị chủ nhiệm chỉ nói một cái tên với Mạnh Bà thôi.”
Tôi tỏ ý không quan trọng, bảo: “Cô ta qua được hay không không quan trọng, dù sao cô ta xuống đây cũng chỉ để đi mua xì dầu* thôi mà.” * Đi cùng đánh đấm giả bộ cho có khí thế.
Bạch Linh Nhi không hiểu: “Sao tôi lại xuống đây đánh xì dầu? Tôi đến đây để giúp anh mà! Hơn nữa, Địa Phủ cũng có bán xì dầu à?” Tôi cười và bảo: “Vậy cô đi uống canh Mạnh Bà đi! Nếu không họ chắc chắn không cho cô đi qua đâu.” Bạch Linh Nhi quệt miệng: “Thế thì chưa chắc, anh cứ mặc kệ tôi..
Đến lúc đó anh cứ đi qua trước đi, tối tự có cách của mình.” “Cô đừng có gây họa cho tôi đấy nhé! Mối quan hệ của tôi ở đây chỉ có thể lặng lẽ đến, lặng lẽ về thôi, nếu có gây ra chuyện kinh thiên động địa gì thì cô chỉ có thể tự cầu phúc cho chính mình thôi.” Tôi cảnh cáo Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ với tôi, ra hiệu tôi không cần lo lắng, vẻ mặt cô ta thể hiện mình đã tính toán kỹ càng rồi..
Nhưng tôi không to gan như cô ta, tôi lập tức lôi kéo mặt siêu dài nhanh chóng đi lên cầu Nại Hà, bỏ lại Bạch Linh Nhi ở tít đằng xa.
Kết quả chúng tôi vừa đến bên cầu đã nghe thấy đằng trước có tiếng phụ nữ khóc nỉ non, năn nỉ: “Tôi không muốn quên anh ấy, tôi có thể không uống canh Mạnh Bà được không? Tôi xin bà...”
Sau đó một giọng nói già nua vang lên: “Chỉ có quên đi chuyện cũ trước đây, cô mới có thể an tâm đầu thai chuyển thể, không uống canh Mạnh Bà thì không thể đi qua cầu Nại Hà này được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.