Người Tìm Xác

Chương 1701: Chỗ đất mới bị đào ngoài ruộng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
có lẽ không được tốt lắm.”
“Là sao?” Vợ của A Ngũ không hiểu
Tôi đứng lùi sang một bên, chỉ vào vết máu ở mặt dưới bàn ăn và nói: “Trong này có ít vết máu...”
Mặt vợ của A Ngũ lập tức xanh mét, sau đó vội vàng nằm rạp xuống đất nhìn lên mặt dưới của chiếc bàn ăn, quả nhiên, cô ấy chỉ liếc qua một cái là thấy rõ ràng mấy vết máu màu đỏ..
Nếu tôi đoán không sai thì lúc đó có người nằm cạnh bàn ăn, sau đó bị hung thủ ra tay sát hại khiến máu bắn ra, và cũng bị văng đến dưới bàn ăn
Có điều khi hung thủ thu dọn hiện trường lại không để ý đến mặt dưới của chiếc bàn ăn, mà chỉ lau dọn sạch sẽ những vết máu bên ngoài.
Lúc này vợ của A3Ngũ quá sợ hãi, không biết nên làm thế nào, bèn nói: “Cái này..
sao ở đây lại có máu? Không phải..
Không phải là A Ngũ giết gà ở đây chứ?”
Thông thường khi con người ta gặp chuyện không hay, thường sẽ theo bản năng tìm đủ loại lý do để trốn tránh hiện thực, bởi vì bọn họ sợ khi đối diện với hiện thực, họ sẽ nhìn thấy kết cục mà mình không muốn thấy nhất.
Hiện giờ vợ của A Ngũ cũng như vậy..
Tuy nhà bọn họ ở nông thôn, nhưng cuộc sống ở nông thôn bây giờ cũng không kém thành phố bao nhiêu, tôi thấy nhà của A Ngũ cũng được trang hoàng rất đẹp mắt, nếu không phải đầu óc có vấn đề, sao anh ta lại đem gà vào phòng khách để giết chứ? Đây là chuyện không hợp với1lẽ thường!
Có lẽ ngay cả vợ của A Ngũ cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, cho nên không đợi chúng tôi nói gì, bản thân cô ấy đã tự mình phủ nhận: “Không đâu..
A Ngũ rất thích dọn dẹp nhà cửa, bình thường anh ấy đi làm về còn không bao giờ đi giày vào nhà, sao lại có thể mang gà vào giết trong nhà chứ?”
Tôi thở dài, nói: “Chị Ngũ này, tôi thấy chị nên báo cảnh sát đi! Tạm thời chúng ta đừng động đến đồ vật trong nhà, chờ cảnh sát đến rồi nói sau.” Vợ của A Ngũ máy móc gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi tôi: “Anh nói xem có phải anh A Ngũ không cẩn thận làm tay bị thương không? Hay là tôi chạy lên trạm y tế thôn tìm xem nhé!”3Tôi nhìn sắc mặt cô ấy thì biết cô ấy đang cuống lên rồi, tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cô ấy và nói: “Không sao, chúng tôi đi cùng cô, nếu không có thì sang thử thôn khác tìm xem...” Vợ của A Ngũ đờ đẫn gật nhẹ đầu, sau đó đi ra khỏi nhà cùng chúng tôi
Lúc đó nếu chú Lê không nhắc cô ấy khóa cửa, chắc cô ấy cũng cứ để cửa mở toang thể mà đi
Thật ra tôi biết, có đi tìm cũng bằng thừa, vì chắc lúc này thi thể của A Ngũ đã cứng lại rồi, sao có thể xuất hiện ở trạm y tế thôn được? Nhưng tôi không thể nói thẳng với vợ của anh A Ngũ là chồng chị chết rồi! Cho nên chỉ đành đi cùng cô ấy tìm một lượt khắp nơi.
Sau3khi đi một mạch mấy nơi đều không thấy, sắc mặt vỢ A Ngũ ngày càng tái nhợt, cuối cùng chân chị ấy run lên ngồi sụp xuống đất, chúng tôi có kéo thể nào cũng không kéo lên được..
Người trong thôn nhìn thấy thì tới hỏi có chuyện gì xảy ra thế:
Vợ của A Ngũ vừa khóc vừa nói: “Không thấy anh A Ngũ đầu, trong nhà còn có vết máu...”.
Cuối cùng tôi đành dùng điện thoại của vợ A Ngũ gọi điện báo cảnh sát
Sau khi cảnh sát đến hiện trường điều tra, họ nhanh chóng phát hiện một vệt máu lớn bắn tung tóe trong phòng khách nhà A Ngũ.
Tin A Ngũ xảy ra chuyện lập tức truyền ra khắp thôn, một số người dân tự đến giúp cảnh sát tìm kiếm A Ngũ bị mất tích, cũng có người chủ động9cung cấp manh mối, họ nói tối hôm qua đã nhìn thấy một người đàn ông đi vào trong nhà A Ngũ.
Cảnh sát vội hỏi người dân kia có nhìn thấy mặt người đó hay không? Nhưng người dân kia lại lắc đầu, nói: “Lúc đó trời đã tối hẳn, mà tôi cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng người đó, nên không thấy rõ là ai..
Có điều dáng người đó nhìn rất quen, có lẽ là người trong thôn.” Những người dân khác đứng bên cạnh xem náo nhiệt nghe thấy thế thì cùng nhỏ giọng bàn tán xem người đó là ai? Tôi vội hỏi người dân kia: “Anh có nhìn thấy người đàn ông kia mặc quần áo thể nào không?”
Người dân kia suy nghĩ một lát rồi nói: “Hình như người đó mặc một cái áo khoác màu nâu nhạt, quần màu đậm, còn màu sắc cụ thể thì tôi không thấy rõ.”
Mấy người chúng tôi nghe xong quay ra liếc nhìn nhau, nếu tôi nhớ không nhầm, khi chúng tôi nhìn thấy Phương Tư An trong nhà họ Phương, thì ông ta mặc đúng như vậy..
Sau đó chúng tôi nói lại chuyện này cho cảnh sát biết, bọn họ nghe xong lập tức phái người đi tìm Phương Tư An.
Bây giờ việc khẩn cấp nhất trước mắt là phải tìm được xác của A Ngũ, nếu không vụ án này sẽ giống với vụ án nhà họ Phương mất tích năm đó, trở thành một vụ án chưa thể giải quyết được
Thế nhưng vào lúc này nhà của A Ngũ đang là hiện trường gây án, chúng tôi không thể đi vào trong để tìm kiếm xem có thứ đồ gì mà A Ngũ yêu quý hay không.
Lúc này chú Lê đột nhiên thì thầm với tôi: “Có khi nào Phương Tư An lại ném thi thể A Ngũ xuống dưới động kia không?” Tôi lắc đầu nói: “Chắc là không có khả năng này đâu! Ông ta biết chỗ đó đã bị Phương Tư Triệu phát hiện ra, sao có thể ném xác A Ngũ xuống đó được? Những thi thể trước đó qua nhiều năm đã chỉ còn vương trắng, muốn liên hệ đến ông ta thì gần như không thể, thế nhưng nếu ông ta ném xác A Ngũ xuống đó thì lại khác, với nhiệt độ hiện nay dưới động, cái xác sẽ phân hủy rất chậm, một khi chuyện này bị bại lộ thì sao? Hơn nữa bây giờ cũng không giống trước đây, thể trạng của Phương Tự An cũng không còn được như trước, với sức nặng của A Ngũ, ông ta muốn công thi thể lên đến miệng động kia không phải chuyện dễ dàng gì.”
Chú Lê cũng gật đầu đồng ý với suy nghĩ của tôi: “Cũng đúng..
Nhưng tại sao ông ta lại giết A Ngũ? Lẽ nào A Ngũ biết nội tình chuyện năm đó?” “Không đâu..
Nếu như A Ngũ biết chuyện năm đó, thì vì sao Phương Tư An không giết anh ta từ trước, lại phải chờ đến thời điểm quan trọng này để ra tay chứ?” Tôi lắc đầu.
Trong lúc tôi và chú Lê đang nghiên cứu xem động cơ nào khiến Phương Tư An giết A Ngũ, thì một người nông dân từ đằng xa đang chạy nhanh đến, sau đó thở không ra hơi, hổn hển nói với cảnh sát: “Tôi..
tôi phát hiện..
đất nhà chúng tôi..
có một khu đất có dấu vết mới bị đào lên! Hôm qua tôi cũng làm việc ở khu đất đó, khi đó vẫn chưa có dấu vết gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.