Người Tìm Xác

Chương 1689: Thi trùng bám th n




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Linh Nhi khẽ nhún vai: “Chúng là một loại sâu ăn xác chết, không gây chết người, phun ra là được!”
Tôi nghe cô ta nói nhẹ tênh thì hơi tức giận: “Trước đó chúng tôi có bốn người xuống dưới, một người bị thương nặng, hai người không ra hình người nữa, còn có một người vẫn hôn mê bất tỉnh! Cô nói với tôi những cái đó đều không liên quan đến cô hả? Còn cái thị trùng gì gì kia là thế nào? Vì sao lại biển con người trở thành giống như động vật thân mềm?” Bạch Linh Nhi hơi có vẻ chột dạ, cô ta nói: “Tôi bị nhốt ở chỗ này đã trên nghìn năm, dù sao cũng phải làm3chút chuyện để giết thời gian chứ! Những thị trùng đó chẳng qua bị dính một ít yếu khí trong lúc tôi tu luyện, cho nên mới có vài phép thuật khống chế xác chết
Tôi nghĩ chúng nó bị nhốt ở đây cũng không gặp được người sống, chắc chắn sẽ không hại đến mạng người đâu! Nhưng ai ngờ nhóm các anh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, cho nên mới không cẩn thận bị trúng thi trùng.”
“Thế còn người bị thương nặng kia thì sao? Vết thương bên ngoài của anh ta khá nghiêm trọng, xương cột sống cũng bị gãy rồi!” Tôi nói.
Bạch Linh Nhi đáp một cách vô tội: “Tôi nào biết xương cốt của anh ta gãy ra làm sao?0Lúc ấy tôi còn đang ngủ cơ mà?”
“Không phải cô quấn gãy à?” Tôi không tin cho lắm.
Lúc này Bạch Linh Nhi cũng hơi tức giận: “Nếu là tối quấn thì có lẽ anh ta không chỉ gãy xương sống đơn giản như vậy đâu
Lúc ấy anh ta sẽ vỡ óc mà chết luôn rồi.” Tôi thấy tính tình Bạch Linh Nhi trời sinh thẳng thắn, không giống một yêu tinh biết nói dối lừa gạt con người, nhưng sao Đinh Nhất lại thế này? Lẽ nào là bởi vì anh ta đột nhiên nhìn thấy chân thân của Bạch Linh Nhi nên bị dọa ngất xỉu? Nhưng mà với tính tình của anh ta thì sao có thể:
Bạch Linh Nhi thấy mặt tôi lúc tối5lúc sáng thì vỗ lên vai tôi và bảo: “Anh yên tâm, tôi có thể chữa khỏi cho bọn họ giúp anh
Chúng ta đi lên đi! Không biết thế giới bên ngoài đã trở nên như thế nào rồi?!”
Câu nói này của Bạch Linh Nhi đột nhiên nhắc nhở tôi, bây giờ không phải là vào năm Trinh Quán lúc xưa nữa, con rắn yêu này công khai đi ra ngoài như vậy, hoặc là khiến người phía trên sợ hãi, hoặc là sẽ bị người ta coi là kẻ điên mà đưa vào bệnh viện mất.
“Cô đợi chút! Cô..
cô chờ tôi đi lên đã, nếu bên trên không có ai cô hãy đi ra ngoài, nếu không sẽ bị người ta coi là yêu quái4đấy.” Tôi tức giận nói
Bạch Linh Nhi nghe vậy thì phì cười: “Thế thì có gì đâu? Tôi vốn chính là rắn yêu mà! Hơn nữa, lỡ đâu anh tự đi lên trước rồi chạy mất thì làm sao bây giờ hả?” Tôi buồn cười, nói: “Tôi chạy mất? Tại sao tôi phải chạy? Tôi đâu có phải tay hòa thượng cục cưng kia của cô đâu!” Bạch Linh Nhi bướng bỉnh nói: “Không, tôi biết chính là anh.”
Tôi lập tức bị sự cố chấp của cô ta đánh bại, vội vàng giơ cao hai tay lên và bảo: “Được được được! Cô nói phải thì là phải vậy! Nhưng bây giờ tạo hình của cô cũng không được đâu
Nhìn như diễn viên vừa mới bước9ra khỏi phim trường cổ trang ấy.”
Bạch Linh Nhi nghe tôi lẩm bẩm nói một tràng mà chẳng hiểu cái gì cả, chỉ hiểu đại khái là tôi nói quần áo của cô ta khó coi, thể là cô ta bĩu môi: “Vậy con gái triều đại này của các cậu mặc trang phục kiểu gì?”
Trong lúc nhất thời tôi bị cô ta hỏi bí, không biết nên miêu tả cho cô ta cách ăn mặc của phái nữ hiện đại như thế nào, cuối cùng đành phải lấy điện thoại di động của mình ra, tìm mấy tấm ảnh người đẹp tôi từng lấy làm hình nền điện thoại, loại bỏ hai tấm ăn mặc hơi ít, sau đó bấm mở cho Bạch Linh Nhi xem: “Cô xem, phụ nữ bây giờ đều mặc như vậy.”
Bạch Linh Nhi liếc qua rồi giật mình nói: “Đây là thứ gì? Sao có thể thu người vào bên trong? Mà sao bọn họ đều tóc tai bù xù thế?”
“Cái này cô không biết à? Đây là điện thoại di động, là một vũ khí rất lợi hại! Hơn nữa bọn họ mặc như vậy gọi là thời trang, không gọi là tóc tại bù xù
Phụ nữ thời nay đều mặc quần áo như vậy cả! Thể này đi, trước tiên cô ở đây đợi hai ngày, chờ tôi đi lấy...” Tôi mới nói được một nửa, đột nhiên phát hiện Bạch Linh Nhi bên cạnh đã thay đổi quần áo trên người, giống y như đúc cách ăn mặc của Jeon Ji Hyun trong một tấm ảnh trên điện thoại di động của tôi!
Lúc ấy tôi bị dọa đến mức suýt nữa rơi cằm xuống đất, nghĩ bụng tốc độ đổi quần áo cũng nhanh quá nhỉ? Hơn nữa nhìn là biết bộ quần áo này để trình diễn catwalk trong tuần lễ thời trang Paris, cô bảo tôi đem ra từ dưới hố trời ngập đầy xương xác chết một con hàng như vậy, có khi nào khiến những người bên trên sợ đến nỗi ngoài khét trong sống hết không?
Bạch Linh Nhi thấy tôi cứ nhìn xoáy vào cô ta thì phấn khởi bảo: “Thế nào? Có phải tôi rất đẹp không?”
Tôi đỡ trán: “Chị gái à, mình có thể đừng nổi bật như vậy được không? Cô xem chỗ chúng ta đang đứng bây giờ đi, cô mặc bộ này thật sự không thích hợp lắm đâu
Tốt nhất là cô cố gắng biển sao cho không làm cho người khác chú ý, nếu không có ẩn thân đi nhé? Không phải yêu quái các cô đều có thể ẩn thân à?”
Bạch Linh Nhi không tình nguyện lắm, cuối cùng cô ta suy nghĩ và nói: “Vậy thu nhỏ rồi chui vào trong túi anh là được rồi chứ gì? Anh mà còn nói không được thì tôi sẽ hiện chân thân rồi bay ra cho xong!” Tôi vội vàng đáp: “Được được được! Nếu vậy cô cứ chui vào trong túi của tôi đi!” Tôi vừa dứt lời, Bạch Linh Nhi đã hóa thành một luồng sáng trắng bay thẳng vào trong túi áo khoác của tôi, cùng lúc đó tôi cảm thấy đỉnh đầu có tiếng người vọng xuống, tôi ngẩng đầu nhìn và thấy là Đàm Lỗi và một đội viên cùng nhau hạ xuống từ từ
Đàm Lỗi nhìn thấy tôi thì kích động đến mức suýt nữa bật khóc: “Anh à, anh không sao là tốt rồi! Em còn tưởng rằng anh bị yêu tinh ăn thịt rồi chứ?” Tôi đi đến bên cạnh cậu ta và tức giận nói: “Sao các cậu lại xuống đây?! Đội trưởng Lý nói cho các cậu biết chuyện dưới này à?” Đội viên xuống cùng Đàm Lỗi lắc đầu, nói: “Đội trưởng vừa lên là đã hôn mê, hiện giờ anh ấy đã được chúng tôi đưa xuống núi rồi! Anh Trương, tình hình dưới này như thế nào? Sao đội phó và đám Bằng Tử đều biến thành thế kia?”
Bây giờ tôi cũng không biết nên giải thích với bọn họ như thế nào, đành xua tay nói với họ: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi lên trước rồi nói sau!” Tôi nhớ lúc chúng tôi xuống dưới chắc hẳn vẫn chưa đến giữa trưa, nhưng lúc này khi ra tới bên ngoài thì sắc trời đã hoàn toàn tối mịt
Chú Lê thấy tối cuối cùng đã lên đây bình an, vừa định cho tôi một cái ôm, kết quả đột nhiên chú ấy cau mày lại, sau đó hờ hững nói: “Nếu cháu còn chưa lên thì chủ sẽ phải tự mình xuống dưới thật đấy.” Tôi cười: “Sao có thể làm phiền chú già chứ? Dưới đó..
Đúng rồi, những người đã lên trước đó đâu?”
Chú Lê đáp bằng vẻ mặt nặng trịch: “Đội trưởng Lý đã được đưa xuống núi trước rồi, cậu ta bị ngoại thương nên không chậm trễ được, hai đội viên còn lại vẫn đang trói ở đằng kia kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.