Người Tìm Xác

Chương 1679: Xả thân nuôi sói




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa nơi núi rừng hoang vắng với ánh lửa chập chờn, Bạch Linh Nhi thấy sợ hãi bèn cố nói vài câu với Tuệ Không để làm dịu bớt nỗi sợ trong lòng, thế nhưng Tuệ Không lại cứ ngồi yên ngâm tụng kinh văn
Tuệ Không thấy Bạch Linh Nhi vài lần muốn há mồm nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, ông ấy bèn dừng việc tụng kinh lại và nói: “A Di Đà Phật..
Nữ thí chủ đừng hoảng sợ, ở nơi núi rừng hoang vắng này là chỗ dã thú hay nghỉ lại, nên thỉnh thoảng nghe thấy tiếng dã thú kêu gào cũng không có gì lạ
Chỉ cần đống lửa trước mặt chúng ta không tắt thì sẽ không có con thú hoang nào dám đến gần nửa bước.”
Bạch Linh Nhi nghe thể liền đỏ mặt, nói: “Đại sư nói rất đúng, nhưng tiểu nữ từ bé đã sợ hãi những vật này, bình thường không dám đi lại một mình giữa núi rừng hoang vắng này..
Cho nên hiện giờ khó tránh khỏi hơi sợ hãi.”
Tuệ Không nghe thế gật đầu và nói: “Không sao..
Hiện giờ trời cũng sắp sáng, đến lúc đó bần tăng sẽ đưa cô xuống núi và an toàn về đến nhà.” Nhưng trên đời này luôn có chuyện ngẫu nhiên xảy ra, ngay lúc Bạch Linh Nhi vừa mới yên tâm một chút thì trời đột nhiên đổ mưa to, trong nháy mắt đã làm tắt đống lửa trước mặt họ.
Tuệ Không thấy thế trong lòng thầm nghĩ không tốt, vì ngay lúc đống lửa bị dập tắt, ông ấy đã nhìn thấy trong bóng tối phía xa lóe lên mấy đôi mắt0màu xanh sẫm
Vì không muốn Bạch Linh Nhi nhìn thấy những đôi mắt hung ác này nên Tuệ Không quay ra hỏi: “Trong nhà Bạch cô nương còn những ai? Cha mẹ cô vẫn mạnh khỏe chứ?”
Bạch Linh Nhi nghe thấy Tuệ Không hỏi mình như vậy thì trả lời với ánh mắt buồn bã: “Sức khỏe cha mẹ tôi luôn không tốt, mấy năm qua tôi vẫn muốn dẫn bọn họ ra ngoài thôn tìm thầy thuốc nhưng bọn họ lại ngại tốn tiền nên không chịu đi
Bọn họ luôn cảm thấy mặc dù tôi là con gái nhưng khi xuất giá vẫn nên có một ít của hồi môn mang theo, nếu không sẽ bị nhà chồng xem thường.”
Tuệ Không nghe xong mỉm cười rồi nói: “Giờ mưa càng ngày càng to, chúng ta nên tìm một chỗ tránh5mua trước đã, tôi là một nhà sư đi lang thang khắp nơi nên đã quen với thời tiết này, còn cô nương nếu cứ tiếp tục dầm mưa thì sẽ bị cảm lạnh mất.”
Tuệ Không nói xong cũng không đợi Bạch Linh Nhi trả lời mà đứng dậy, sau đó trầm giọng bảo: “Trời mưa đường trơn, cô nương cần phải theo sát bần tăng...” Bạch Linh Nhi nghe xong lập tức hốt hoảng đứng dậy, sau đó chậm rãi đi theo sau lưng Tuệ Không
Thật ra Tuệ Không đi trước luôn cảnh giác nhìn bốn phía, trong tay nắm thật chặt cây trượng, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với những con thú đói trong núi
Tuệ Không đi thẳng một đường và rất nhanh dẫn Bạch Linh Nhi đi tới một gốc cổ thụ rất to, nơi này có4cành lá rậm rạp che chắn nên có thể tạm thời làm chỗ tránh mưa.
Sau đó Tuệ Không nhìn bốn phía xung quanh một chút rồi quay đầu nói với Bạch Linh Nhi: “Cô nương khi còn bé đã từng trèo cây chưa?”
Bạch Linh Nhi hơi sững sờ, cô ta không rõ tại sao ở thời điểm này mà Tuệ Không lại hỏi mình vấn đề như vậy? Sau khi do dự mất một lúc mới ngượng ngùng nói: “Khi còn bé trong nhà tôi có mấy cây dâu, thỉnh thoảng thèm ăn quá tôi cũng trèo lên hái dâu ăn
Sau này mẹ tôi nói con gái mà như thể lớn lên không ai thèm cho nên tôi cũng không dám leo trèo lung tung nữa.”
Tuệ Không gật đầu: “Tốt, vậy tức là biết trèo..
Cô nương nghe cẩn thận, một lát9tôi đếm đến ba thì cô lập tức trèo lên trên cái cây này!”
Bạch Linh Nhi không hiểu những lời này của Tuệ Không có ý gì, đang định hỏi ông ấy tại sao lại phải trèo cây thì nghe thấy Tuệ Không bắt đầu đếm!
Thật ra lúc này gốc cây to đã bị vài con sói đói bao vây, trèo lên cây chính là biện pháp duy nhất mà Tuệ Không có thể nghĩ ra để bảo đảm an toàn cho Bạch Linh Nhi
Nếu bây giờ chỉ có một mình thì ông ấy sẽ không thèm để ý đến vài con sói đói xung quanh
Nhưng Bạch Linh Nhi chỉ là một cô nương, nếu lúc ông ấy đang đối phó với sói mà không bảo vệ được thì cô ta sẽ bị sói đói tha đi mất
Sau khi đếm đến ba xong, chợt nghe thấy Tuệ Không hô to một tiếng: “Leo!”
Bạch Linh Nhi bắt đầu dùng cả tay và chân để trèo lên cây, mà cùng lúc đó vài con sói đói cũng đã chạy tới gần..
Tuệ Không nhìn thấy Bạch Linh Nhi đã trèo lên cây, mới giơ cây gậy trước ngực và nói: “Nghiệt súc! Bọn mày còn dám tiến lên một bước thì đừng trách Lục Hoàn Tích Trượng trong tay bần tăng không nể mặt!”
Tuệ Không nói xong cũng đột nhiên lắc cây trượng trong tay, lập tức cả sáu cái vòng tròn phía trên đều phát ra âm thanh ong ong rung động.
Có lẽ loài sói vốn sợ hãi âm thanh kim loại ma sát, hay là bọn chúng cũng biết cây trượng trong tay Tuệ Không không phải thứ gì hiền lành, nên nhất thời vài con sói này thật sự không dám tiến lên.
Mà lúc này Bạch Linh Nhi trên cây mới nhìn thấy phía dưới có vài con sói đang vây quanh Tuệ Không, Bạch Linh Nhi sợ quá hô lên: “Đại sư mau lên cây đi!”
Mặc dù Tuệ Không là người xuất gia nhưng ông mới ngoài ba mươi, đang lúc tuổi trẻ tràn đầy sức sống cho nên rất ngại ngồi cùng một cô gái tránh mưa trên cây! Lúc này mưa càng lúc càng to, vài con sói dường như đã hết kiến nhân, cả đám đều rũ nước mưa trên người và kích động như muốn nhào về phía Tuệ Không.
Bạch Linh Nhi ở trên cây thấy Tuệ Không không chịu trèo lên cũng rất sốt ruột mà không thể làm gì, chỉ đành hô to một cách vô ích đối với bốn phía xung quanh: “Cứu mạng! Sói muốn ăn thịt người! Cứu mạng!”
Chắc đàn sói và Tuệ Không đều bị giật mình bởi sự ngây thơ của Bạch Linh Nhi, vì trong thời gian này, địa điểm này, kể cả cô ta có la rách cổ họng cũng không có ai đến cứu bọn họ! Cuối cùng Tuệ Không không còn cách nào khác, chỉ đành ngồi xuống tại chỗ, sau đó miệng niệm phật kinh..
Dù sao ông cũng người xuất gia, nếu những con sói này muốn ăn ông ấy thì ông ấy cũng học theo Phật Tổ mà “Xả thân nuôi hổ” chứ không thể sát sinh.
Kể cũng lạ, ngay lúc Tuệ Không nhắm nghiền hai mắt chờ vài con sói tiến lên cắn xé thì tự nhiên xung quanh lại vô cùng yên tĩnh, giống như mấy con sói đói đã biến mất toàn bộ trong nháy mắt vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.