Người Tìm Xác

Chương 1672: Biến mất hoàn toàn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù hiện giờ tôi không yếu đuối sợ ra gió giống như trước đây, nhưng lại không có cách nào thay đổi được sự sợ hãi đối với những nơi như thế này
Giờ tôi cũng thấy hơi hối hận vì để Đinh Nhất một mình xuống đó, không biết bọn họ đã gặp phải chuyện gì, thậm chí đến cả Đinh Nhất luôn đánh đâu thắng đó cũng xảy ra chuyện...
Mới đầu khi hạ xuống, tôi cùng anh bạn có khuôn mặt nhỏ ngăm đen hơi lạnh lùng đều ghi nhớ lời chú Lê dặn, chẳng ai nói một câu linh tinh nào
Trước khi đi xuống, tôi và anh ta đã thống nhất với nhau, còn học anh ta mấy ký hiệu bằng tay đơn giản để ra hiệu trong tình huống3bất ngờ
Ánh sáng trên miệng hố cách chúng tôi ngày càng xa, hơi lạnh từ từ truyền lên từ bàn chân chúng tôi..
Không biết cái động chết tiệt này thông đến chỗ nào mà lại lạnh lẽo như vậy
Rất nhanh, hai người chúng tôi nhìn thấy cái xác khô đi giầy vải trong đoạn video kia, cái xác này giống như một biển báo giao thông tinh chuẩn chỉ đường cho chúng tôi tiếp tục đi xuống
Đương nhiên, ở đây cũng chỉ có một con đường này...
Nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy bộ xương khô này, tôi lại kinh ngạc phát hiện ra mình không hề cảm nhận được chút tàn hồn nào ở trên đó, chẳng lẽ vì thời gian đã quá lâu, ngay cả tàn hồn cũng biến mất0như chưa từng tồn tại?
Trong lúc tôi vẫn đang nghi hoặc, dây thừng treo tôi vẫn tiếp tục hạ xuống, bộ xương khô từ từ lướt qua mắt tôi, nét mặt nó giống như đang nhìn một con mồi sắp rơi vào cạm bẫy, đầy vẻ đồng cảm...
Tôi vội lắc lắc đầu, xua ý nghĩ hoang đường này đi, nhất định là do tôi sợ hãi nên sinh ra ảo giác, vì khi nhìn thấy nó trong đoạn video điện thoại ghi lại, tôi không hề có cảm giác này
Theo dây thừng tiếp tục hạ xuống, cô thấy khổ kia dần dần cách xa tôi, sự lạnh lẽo dưới chân cũng tăng lên vài phần
Tôi và anh bạn mặt đen kia đều đeo đèn trên đầu, khi ánh đèn trên đầu tôi chiếu5qua gương mặt anh ta, tôi thấy được một loại cảm giác sợ hãi nguyên thủy nhất của con người
Tôi mở miệng nói nhỏ với anh ta: “Phía dưới sẽ càng có thêm nhiều thi thể hơn, tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi...”
Anh ta thấy tôi mở miệng nói chuyện thì hơi khẩn trương: “Chẳng phải không thể nói chuyện à?” Tôi thấy anh ta biết nghe lời hơn Lý Thiên Phong nhiều, bèn thì thầm nói với anh ta: “Tôi có thể nói, anh thì nên nói ít thôi..
Đặc biệt là sau khi xuống đáy động.” Anh bạn mặt đen nhỏ lập tức ngậm chặt miệng, không lên tiếng nữa
Vừa rồi đi vội vàng nên cũng chưa hỏi anh ta tên là gì
Nhỡ đâu sau khi xuống4dưới chúng tôi lại thành bánh bao thịt một đi không trở lại thì sao, thôi đành hỏi tên anh ta ở trên đường xuống hoàng tuyền vậy.
Mặc dù chúng tôi hạ xuống vô cùng chậm chạp, thế nhưng cuối cùng chúng tôi cũng vững vàng đứng ở đáy động..
So với trong đoạn video, nơi này khiến chúng tôi có cảm giác tăm tối và bị giam cầm hơn nhiều
Tôi giẫm giẫm chân, cảm giác mình đang giẫm lên một lớp bùn nhão, nếu như cứ đứng bất động ở đây, hai chân sẽ giống như rơi vào cảm giác bị chôn xuống vậy.
Việc đầu tiên mà tôi và anh bạn mặt đen làm sau khi hạ xuống đáy động là đi xung quanh tìm kiếm bọn Đinh Nhất, điều khiến tôi hết9sức kinh ngạc là nơi này ngoài mấy sợi dây thì không còn thứ gì khác..
“Không phải bị chìm vào trong bùn rồi chứ?” Tôi thì thầm.
Anh bạn mặt đen quay đầu nhìn tôi, dùng ánh mắt dò hỏi xem tôi vừa nói cái gì? Tôi khoát tay với anh ta, ra hiệu cho anh ta tiếp tục tìm kiếm..
còn tối cẩn thận quan sát lớp bùn nhão dưới chân
Lớp bùn nhão dưới này đang ở trạng thái đông đặc một nửa, cho nên chúng tôi có thể đứng vững trên nó
Nếu như nhiệt độ xung quanh tăng lên, chỉ sợ hai người chúng tôi sẽ ngay lập tức rơi vào tình trạng bị dính chặt không rút chân ra được.
Lúc này anh bạn mặt đen đột nhiên cầm một sợi dây thừng bảo hiểm đưa đến trước mặt tôi, ra hiệu cho tôi xem..
Tôi hơi nghi ngờ nhìn đoạn dây thừng trong tay anh ta và nhanh chóng hiểu được anh ta muốn tôi nhìn cái gì.
Chiếc dây thừng an toàn màu da cam này bị đứt mất, không có khóa chụp giống ba sợi dây còn lại
Loại chất liệu làm nên dây an toàn này vô cùng rắn chắc, có thể chịu được trọng tải lên đến mấy trăm ký thậm chí là cả tấn, nếu chỉ với sức nặng của một người thì dây thừng sao có thể bị đứt được? Hơn nữa tôi nhìn kĩ đầu vết đứt là do một vật sắc bén cắt đứt chứ không phải do ngoại lực kéo đứt.
Có người đã cắt đứt dây an toàn...
Sau khi có kết luận này, lòng tôi trùng xuống, người này là ai? Làm như vậy vì điều gì? Là tự vệ hay cứu người? Hay là muốn giết người...? Nhưng cho dù là ý định gì cũng không giải thích được nhóm Đinh Nhất đã đi đâu! Tôi cũng không tin cả bốn người đang sống sờ sờ như vậy lại biến mất hoàn toàn không có một chút dấu vết nào như thể được, tôi làm một động tác ra hiệu bằng tay với anh bạn mặt đen, bảo anh ta ở yên đây chờ tối, còn tôi thì tháo dây an toàn bên hông sau đó từ từ đi về phía vách động.
Tôi bước đi vài bước, cảm nhận rõ ràng bên dưới lớp bùn dưới chân có một số thứ, cảm giác giống như mảnh xương người, đương nhiên trong đó chắc chắn cũng có không ít xương động vật, giống như A Ngũ đã nói lúc trước có trầu bò rơi xuống đây.
Có lẽ vì nhiệt độ nơi này quá thấp, cho nên mũi tôi tạm thời không ngửi được mùi gì, nếu như bây giờ mà là giữa hè thì thứ hỗn hợp có lẫn nước dịch từ xác chết dưới chân tôi nhất định sẽ phát ra thứ mùi kinh khủng..
Lúc này tôi quay lại nhìn anh bạn mặt đen và mấy sợi dây thừng xung quanh anh ta, thầm nghĩ lúc trước bọn Đinh Nhất xuống đây có phải cũng thế này không nhỉ? Để một người ở lại đứng yên chờ đợi, còn những người khác cũng giống tôi đi xung quanh tìm kiếm hài cốt? Mà cuối cùng người bị cắt đứt dây an toàn lại chính là người đứng chờ tại chỗ giống anh bạn mặt đen kia
Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cả bốn người cùng biến mất trong chiếc động không thấy ánh mặt trời này, cho dù thực sự có tà vật quấy phá thì cũng không thể làm bọn họ biến mất hoàn toàn được phải không? Thật ra lúc này trong lòng tôi rất lo lắng, nhưng tôi biết trong những lúc thế này lại càng phải bình tĩnh hơn, nếu không lần này Đinh Nhất thực sự lành ít dữ nhiều
Lúc này đèn trên đầu tôi vô tình chiếu đến một khe hở trên vách đá, phát hiện màu sắc nơi này không giống những nơi khác, tôi bèn cẩn thận đi đến đó kiểm tra.
Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên có cảm giác sau lưng tôi có thứ gì đó đang đến gần, một loại ý thức nguy hiểm thúc đẩy tôi theo bản năng nhìn lại, tôi thấy anh bạn mặt đen vốn dĩ phải đứng chờ tôi ở đằng kia, lúc này lại đứng sau lưng tôi với hai mắt trắng dã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.