Người Tìm Xác

Chương 166: Động phòng hoa chúc




Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác như mình đang đi trên phố của một trấn nhỏ. Có rất nhiều người đi lại, họ đều mặc quần áo thời dân quốc. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, âm u, không khí ướt át như vừa có mưa…
Đột nhiên thấy vai mình bị vỗ một cái, quay lại nhìn thì thấy một chàng trai trẻ tuổi, anh ta cười nói: “Triệu Khiêm? Không phải anh đi học ở ngoài à? Về lúc nào thế?”
Tôi bị hỏi mà không hiểu gì, anh ta nói chuyện với mình à? Tôi là Triệu Khiêm? Anh ta vẫn nhiệt tình kiên trì chuyện với tôi, không nhận ra mặt tôi đầy vẻ nghi ngờ. Đang nói, bỗng sau lưng có tiếng nói vang lên: “Đại thiếu gia, sao người còn ở đây! Lão gia đang chờ cậu đấy!”
Tôi nhìn lại, là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, trông giống như quản gia của gia đình lớn, ông ta không nói lần hai, vội kéo tôi đi. Tôi vẫn mơ hồ đi theo đến ngoài trạch viện, ngẩng đầu lên nhìn, bên trên viết hai chữ rất to: “Triệu Trạch”
Đây là đâu? Sao tôi lại có cảm giác quen thuộc như đã từng đến đây vậy? Quản gia kéo tôi vào nhà họ Triệu, đi vào cửa đã thấy xung quanh có rất nhiều người, họ đều nhìn tôi rồi chúc tụng, nói là lần này lão gia đã tìm được một mối hôn sự tốt cho tôi.
Lão gia? Hôn sự? Tôi thầm hoang mang, nhưng khi tôi nhìn rõ “phụ thân”, không khỏi run rẩy, dáng vẻ của lão gia này cũng quá dọa người rồi! Mặt ông ta trắng bệnh như người chết, động tác cứng nhắc ngồi trên ghế, miệng mở ra đóng vào, nhưng tôi không nghe được ông ta đang nói gì.
Đây là cha tôi? Tôi sao lại không biết mình có người cha dáng vẻ ghê gớm như thế chứ? Lúc này, người làm bắt đầu dọn thức ăn lên, tôi nhìn thấy họ dâng cơm cho người cha như tượng sáp kia trước.
Tôi nhìn một bàn toàn mĩ vị, cảm giác không hề chân thật, đặc biệt là sau khi ăn thử một miếng, phát hiện những món này vốn không có mùi vị gì, cứ như nhai sáp nến.
Thế là tôi buông đũa không ăn nữa. Lúc này lại có ba người phụ nữ diêm dúa đi tới, khoảng từ hơn 30 đến 40 tuổi, họ nháy mắt ra hiệu cười, quản gia nói đây là ba mẹ nhỏ của tôi.
Tôi quan sát mặt của ba người này, tuy không phải là ưa nhìn, nhưng sao mấy người đó lại trang điểm quá khó coi? Mặt trắng bệch! Như mới chui ra từ bao bột mì ấy.
Ba người cười hì hì, nói tối nay tôi có thể động phòng rồi! Đến lúc đó sẽ trở thành đương gia nhà họ Triệu! Nhưng tôi lại chẳng hiểu gì, động phòng với làm đương gia có liên quan gì với nhau?
Sau đó người hầu thay quần áo chú rể cho tôi, rồi đẩy tôi vào một gian phòng có hai ngọn nến đỏ chói…
Tôi mơ mơ màng màng vào trong, nhìn thấy một cô gái mặc áo cưới đỏ chót, đầu đội khăn cô dâu đang ngồi yên trên giường. Lúc đó, không hiểu sao tôi lại có một cảm giác mãnh liệt, là muốn đi tới nhấc khăn trùm đầu của cô ấy lên, nhìn gương mặt dưới lớp khăn như thế nào.
Nhưng khi đi tới, tôi trông thấy đôi chân nhỏ của cô gái kia, mang một đôi hài màu đỏ sậm rất quen thuộc, giống như tôi đã nhìn thấy ở nơi nào đó.
Lúc này, cô dâu vẫy tay, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Anh qua đây, em vẫn chờ anh đến nhấc khăn cô dâu lên này!”
Tôi nghe xong, cảm thấy cả người như mê muội, toàn thân khô nóng, rất muốn vọt đến chỗ cô gái kia kéo khăn trùm đầu xuống, nhìn dáng vẻ của cô.
Nhưng càng đến gần, tôi lại càng bị đôi hài nhỏ kia thu hút, trong đầu không ngừng hiện lên một số hình ảnh, trông rất khác biệt với hoàn cảnh nơi này…
Đầu tôi đột nhiên đau nhói, tôi lầm bầm nói: “Tôi là ai? Đây là đâu?”
Cô gái vẫn ngồi trên giường chậm rãi đứng dậy, cô ta cười ha ha nói: “Nhìn anh xem, chẳng lẽ vẫn còn thẹn thùng à, anh có thể là ai chứ? Anh là chồng của em, Triệu Khiêm! Em là vợ của anh, Đỗ Quyên…”
Nói xong, người đó tự kéo khăn trùm xuống. Tôi nhìn thấy một gương mặt như hoa đào, đôi mắt hạnh tròn lúng liếng, giống như biết nói. Cô gái đẹp như vậy là vợ tôi ư? Một cảm giác rất không chân thực hiện lên, nhưng tất cả mọi thứ trước mắt như đưa tay là có thể chạm vào, nếu không phải Triệu Khiêm, vậy tôi là ai?
Cô gái kia cười khanh khách, kéo tôi ngồi xuống giường, dịu dàng nói: “Trời tối rồi, chúng ta nên đi ngủ sớm thôi!”
Lòng tôi như có lửa đốt, một loại kích động chi phối tôi nhanh chóng bỏ đi những thứ rườm rà trên người…
Đột nhiên, một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Trương Tiến Bảo, không ngờ tên nhóc nhà cậu đúng là rất háo sắc nha!”
Tôi nhìn lại, chỉ thấy một chàng trai mặc áo trắng đứng sau lưng mình, người này là ai? Sao nhìn quen vậy, tên của anh ta tựa như ngay trên đầu lưỡi, nhưng làm thế nào tôi cũng không nhớ ra nổi.
“Anh là ai? Ai là Trương Tiến Bảo!” Tôi nghi ngờ hỏi.
Chàng trai mỉm cười nói: “Còn có thể là ai chứ? Chính là cậu đấy! Cậu chính là Trương Tiến Bảo, sao cậu lại chiếm vợ tôi?”
Tôi sửng sốt: “Ai là vợ anh?”
Chàng trai áo trắng chỉ vào Đỗ Quyên bên cạnh: “Là cô ấy, cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi cũng đẹp trai thế này, tất nhiên hai chúng tôi là vợ chồng, làm gì đến lượt cậu!”
Tôi thấy lạ nhìn Đỗ Quyên, thấy sắc mặt cô ta cực kỳ cổ quái, ánh mắt đầy vẻ ngoan độc, làm gì còn chút tình cảm dịu dàng lúc nãy nhìn mình nữa.
Cô ta thấy tôi hoang mang nhìn mình, nhanh chóng khôi phục lại bình thường nói: “Triệu Khiêm, đừng nghe người đó nói lung tung. Anh nhìn gã xem, một người đàn ông mà lại có dung nhan xinh đẹp như thế, nhất định là yêu tinh biến thành!”
Không nhắc thì thôi, nghe Đỗ Quyên nói, tôi mới để ý người đàn ông này đúng là quá mức xinh đẹp, thế là không khách sáo nói với anh ta: “Anh mau đi đi, đừng làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi…”
Tôi còn chưa nói hết, người kia đã giơ tay lên đập vào đầu tôi mấy cái. Tôi thấy đầu óc tỉnh táo hơn, lại nghe thấy anh ta tức giận nói: “Trương Tiến Bảo, cậu tỉnh lại ngay đi, không phải cậu muốn làm chồng của cái xác chết cứng nhắc này đấy chứ!”
Tôi sực tỉnh, phát hiện mình đang chìm trong nước, trước mặt là thi thể một phụ nữ đứng thẳng tắp. Tôi bị dọa, vội quay người định chạy đi, nhưng đột nhiên bị người phụ nữ kia túm lấy!
Cũng may, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Đinh Nhất và La Hải xuất hiện. Đinh Nhất đá văng tứ chi đang quấn lấy tôi, còn La Hải thì liều mạng kéo tôi bơi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.