Người Tìm Xác

Chương 164: Máy bay chìm ở vịnh hiệp thạch




Tôi kinh hãi, hóa ra thi cốt của Đỗ Quyên vẫn còn ở đây!
Chúng tôi ngàn tình vạn tính cũng không ngờ đến chuyện thi cốt cô ấy vẫn còn tồn tại. Nghe An Đông nói, năm đó đập thủy điện không chỉ nhấn chìm vô số những ngôi mộ vô chủ, mà còn có cả rất nhiều công trình đền thờ công quả có giá trị lịch sử.
Dù rất tiếc nuối, nhưng dù sao việc xây dựng đập thủy điện cũng là một công trình lớn, mang lợi ích lâu dài, cho nên cuối cùng đành phải chứng kiến những kiến trúc lịch sử lâu đời chìm dưới đáy nước.
“Bây giờ khu vực đó ở đâu?” Tôi tiếp tục hỏi An Đông.
Anh ta nói, giờ nó là một đập nước lớn, ngoại trừ chức năng trữ nước, còn là điểm du lịch nổi tiếng, mỗi ngày có rất nhiều du khách đến đó tham quan. Tôi nghe xong thì bảo anh ta dẫn mình đến đập nước xem thế nào.
Lúc đến đập nước, quả thực tôi đã bị cảnh trí ở đây làm cho bất ngờ. Cái đập này thực sự quá lớn, nói là một cái hồ cũng không miêu tả hết được. Bên trong đập nước còn có đếm không hết những hòn đảo nhỏ, trông rất đẹp.
An Đông nói, những hòn đảo kia trước đây đều là đỉnh núi cao, bây giờ đều biến thành đảo nhỏ trong hồ nước. Bây giờ chính phủ đang nghiên cứu triển khai một loại hình du lịch mới, chính là lặn xuống hồ nước ngắm các di tích cổ thần bí.
Nhưng chú Lê lại lắc đầu nói: “Cái này không được đâu, những thứ kia đã chìm dưới nước mấy chục năm rồi, cũng tích tụ rất nhiều âm khí. Nơi này người sống phải tránh càng xa càng tốt mới đúng, còn định lặn xuống đáy hồ ngắm cảnh? Không phải là tự tìm chết à?”
An Đông đã nghe La Hải nói về thân phận của chú Lê, nên tỏ vẻ lấy lòng: “Lê đại sư, nghe ngài nói loại hình này không tốt? Vậy những di tích cổ kia chẳng phải rất đáng tiếc sao!”
Chú Lê nói với anh ta: “Nước thuần âm, đã là đồ chìm dưới nước, hơn nữa còn là kiến trúc cổ lâu năm và mồ vô chủ, còn muốn ngắm nhìn nó à? Nếu như nhất định muốn khai thác, phải để những kiến trúc này xuất hiện trên mặt đất, được ánh nắng giữa trưa chiếu vài ngày, mới có thể làm tiêu tan âm khí. Nếu không, nhất định sẽ xảy ra chuyện!”
Tôi biết chú Lê không nói quá, những người này không hiểu văn hóa bản xứ, chỉ coi trọng phát triển kinh tế nên không kiêng kỵ gì, đến lúc đó xảy ra chuyện thật, chính là hại người hại mình!
Đúng lúc đó, trên bờ hồ đối diện có một chiếc thuyền nhỏ đi đến, lái thuyền nhiệt tình chào, hỏi chúng tôi có muốn ngồi thuyền đi dạo một vòng không! Chú Lê chỉ nhìn lướt qua, tôi đã hiểu ý ngay, sau đó vẫy tay với thuyền nhỏ: “Được, anh đưa chúng tôi đi dạo đi!”
Thế là nhóm chúng tôi cùng lên thuyền, vì đây là thuyền ngắm cảnh nên đi rất chậm, chúng tôi có thể nhìn rõ phong cảnh bên hồ…
Trên đường đi qua mấy đảo nhỏ, An Đông đều hỏi có muốn lên đảo ngắm cảnh không, nhưng tôi lắc đầu nói: “Không cần, chúng ta cứ ngồi trên thuyền nhìn đập nước là được!”
Nói cũng kỳ lạ, nghe An Đông nói bên dưới đập nước này có không ít mồ mả tổ tiên, thế nhưng tôi lại không cảm nhận được gì. Chẳng lẽ do đập nước quá lớn, chưa đi đến chỗ đó ư?
Nghĩ vậy, tôi nói với người đàn ông đang lái thuyền: “Chú này, còn có chỗ nào mà chúng tôi chưa đến không, nhất định phải đưa chúng tôi đi xem hết đấy, tiền nong không thành vấn đề!”
Lái thuyền nói: “Tôi đã đưa mọi người đến những nơi du khách thường tham quan rồi, ngoại trừ… một chỗ chưa đi. Nhưng chỗ đó không yên ổn, mấy lái thuyền trên đập nước này đều không muốn đi đến khu hồ đó.”
“Không yên? Sao lại không yên ổn ạ? Chú kể cho cháu nghe với.” Tôi hiếu kỳ hỏi.
Người lái thuyền tỏ vẻ kỳ bí nói: “Chỗ đó có ma quỷ lộng hành! Không ít người cùng làm với tôi đã nhìn thấy những điều kỳ lạ ở đó, rất quỷ quái…”
“Chuyện quái lạ? Chú kể chi tiết hơn đi…” Tôi giục.
Người đàn ông nghĩ một lúc, sau đó nói với tôi, nhiều năm về trước, những người đầu tiên mở ra dịch vụ chèo thuyền đưa khách đi quanh hồ như họ, đều nhìn thấy chuyện kỳ quái đó.
Vào khoảng năm 2003, có một số người nhìn ra tiềm năng thu hút khách du lịch ở đây, nên tự bỏ tiền mua mấy con thuyền loại nhỏ để chở khách ngắm cảnh. Nhưng không được bao lâu, trong lúc mấy chủ thuyền rảnh rỗi ngồi buôn chuyện, lại phát hiện tất cả đều gặp phải một chuyện kỳ quái.
Đó chính là khi đưa khách đến một nơi gọi là vịnh Hiệp Thạch, không hiểu sao trong túi của vài du khách lại xuất hiện một ít giấy tiền vàng đốt cho người chết, không phải loại hiện giờ hay dùng, mà là loại giấy vàng từ thời xưa.
Sau khi du khách nhìn thấy thì đều cảm thấy xúi quẩy, nên chủ thuyền đều nói với họ là: Gần chỗ này chắc có hoạt động tế lễ gì đó, nên giấy tiền mới bị thổi đến đây, không có việc gì phải sợ hãi.
Nhưng họ cũng chỉ nói ngoài miệng như vậy, chứ trong lòng đã rét run! Trên mặt hồ nào có thôn hay cửa hàng gì, thế mấy thứ này ở đâu ra? Đấy vẫn chưa phải chuyện đáng sợ nhất, có một lần, một chủ thuyền họ Cổ buổi tối chuẩn bị kết thúc công việc để về nhà. Nhưng khi lái thuyền qua vịnh Hiệp Thạch, ông ta thấy một người phụ nữ mặc đồ dân quốc ngồi ở cuối thuyền.
Lão Cổ cũng coi như bình tĩnh, mặc dù ông không thể nhớ nổi có vị khách nào kỳ lạ như thế từng lên thuyền, nhưng ông ấy vẫn tiếp tục lái, không ngờ vừa ra khỏi vịnh Hiệp Thạch thì không thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu nữa!
Lão Cố hiểu ra ngay là mình vừa gặp ma! Thế là hôm sau không dám đi đến vịnh Hiệp Thạch nữa. Từ đó, những thuyền hoạt động trên đập nước như có luật bất thành văn, đều không đưa du khách đi qua vịnh Hiệp Thạch. Dần dà, du khách từ nơi khác đến đều không biết ở đây có vịnh Hiệp Thạch.
Mà thời gian gần đây, nơi đó còn xảy ra một chuyện kỳ quái…
Bên hồ có mấy quán cơm nhỏ, chủ yếu là kinh doanh các loại cá đặc sắc. Trong đêm hôm đó, đột nhiên họ nghe thấy hàng loạt tiếng vang, mọi người trong tiệm cơm đi ra ngoài nhìn, thì thấy phía vịnh có một chùm ánh sáng chói mắt.
Ngày hôm sau, mấy người to gan lái thuyền đi đến đó xem thứ, nhưng trên mặt hồ lại không có bất cứ thứ gì!
Nghe kể xong, lòng tôi phấn khởi, vội bảo ông ấy đưa đến vịnh Hiệp Thạch dạo. Kết quả chủ thuyền nói thế nào cũng không chịu đi, mãi đến khi chúng tôi tăng giá lên gấp ba, ông ta mới miễn cưỡng đồng ý.
Vịnh Hiệp Thạch là một vịnh nước nhỏ hẹp, hai mặt giáp núi, cho nên ở đây gọi là Hiệp Thạch. Trong lúc thuyền chúng tôi vừa rẽ vào vịnh, tôi nhanh chóng đứng dậy chạy đến mép thuyền, nhìn xuống dưới…
Chủ thuyền giật mình, còn tưởng tôi định nhảy xuống! Nhưng thấy tôi chỉ đứng cạnh thuyền nhìn xuống một lúc rồi lại nhanh chóng trở về, sau đó kích động nói với chú Lê: “Máy bay ở phía dưới, mau! Báo cảnh sát trục vớt lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.