Người Tìm Xác

Chương 152: Đại tiên kén ăn




Hành động của Ngô Quyên khiến Ngô Ái Đảng và Lưu Vượng Tài sợ chết khiếp. Ngô Ái Đảng muốn Lưu Vượng Tài lấy xe của lão đưa Ngô Quyên đến bệnh viện, nhưng Lưu Vượng Tài thấy Ngô Quyên cũng không sống được bao lâu, nên ông ta quyết tâm liều mạng: “Chôn cô ấy ở trong sân nhà cậu đi, nói với người ta là cô ấy vào thành phố làm việc rồi! Không, nói là đi Bắc Kinh làm việc!”
Ngô Ái Đảng phản đối: “Anh nói cái gì thế? Sao anh không đem người chết chôn trong sân nhà mình đi?”
Lưu Vượng Tài vội nói: “Cô ấy chết trong nhà này, đương nhiên phải chôn ở nơi gần nhất là sân nhà cậu. Cậu không được nói bậy bạ đấy, nếu không hai chúng ta sẽ phải ngồi tù!”
Lưu Vượng Tài thấy Ngô Ái Đảng không đồng tình, lại nói tiếp: “Chỉ cần cậu giấu giếm việc này, tôi sẽ cho cậu mười vạn, thế nào? Cậu suy nghĩ một chút đi, nửa đời của cậu cũng không kiếm ra được hơn mười vạn đâu!”
Ngô Ái Đảng động lòng, ngẫm lại, làm cái chức trưởng thôn này thì biết đến đời nào mới có thể tích được mười vạn đây? Thế là gã và Lưu Vượng Tài chôn xác Ngô Quyên ở trong vườn nhà.
Từ đó, hai người họ không bao giờ đề cập tới chuyện này nữa. Lưu Vượng Tài cũng thực hiện lời hứa, cho Ngô Ái Đảng mười vạn.
Một sinh mệnh mất đi, không phải chỉ mười vạn là có thể che giấu được. Dù trước đấy không bị bại lộ, nhưng vong linh chết oan thực sự sẽ bỏ qua sao?
Lúc này Ngô Ái Đảng đã đánh mình đến mức không ra hình dạng gì, gã liên tục cầu xin chú tôi cứu mình, gã thật sự biết sai rồi. Lão trưởng thôn lắc đầu liên tục, tại sao mình lại có một thằng cháu không bằng cả súc sinh như thế chứ?
Nhưng việc làm chúng tôi phải mở rộng tầm mắt là, đến cuối cùng lão trưởng thôn lại thay Ngô Ái Đảng cầu xin chú họ, hi vọng chú ấy có thể giúp đỡ giải quyết việc này. Ông ấy nói, vì Ngô Ái Đảng là nam đinh duy nhất của nhà họ Ngô.
Tôi nghe mà thấy giận, ông cụ này bị làm sao vậy? Đối mặt với kẻ hại chết con gái mình mà có thể xin tha giúp gã, chẳng lẽ họ không hiểu pháp luật ư? Đây là phạm pháp đấy! Hai người kia nên chịu xử lý của pháp luật! Chứ không phải ở đây cầu thầy pháp là chú họ của tôi cứu gã?!
Chú họ tôi cũng tái mặt, nhìn hai người đàn ông nhà họ Ngô, chú nói: “Lão Ngô, chuyện con gái chú, cháu có thể giúp. Nhưng nếu chú không giải oan cho cô ấy, thì oán khí sẽ không thể tiêu tan. Đến lúc đó đừng nói là gia đình của Ngô Ái Đảng, ngay chính nhà của chú cũng sẽ gặp đại nạn đấy!”
Hai người đàn ông họ Ngô choáng váng, lúc này họ mới biết chuyện không hề đơn giản như mình nghĩ. Tôi nhìn bọn họ mà thầm thấy buồn cười, hai kẻ thiếu kiến thức pháp luật như thế này, mà còn làm trưởng thôn cơ đấy…
Chú họ nói rõ cho hai người đó biết những mặt lợi và hại, oán khí của Ngô Quyên đã không thể áp chế được nữa. Hôm nay chú tôi có thể đuổi cô ấy đi, nhưng sau này thì sao? Vết thương thối rữa nếu cứ mãi không đến bệnh viện điều trị, thì đến cuối cùng sẽ mưng mủ mà hoại tử thôi. Tình hình sẽ càng tệ hơn, tới lúc đó có muốn cứu cũng không kịp nữa rồi.
Hôm sau, Ngô Ái Đảng đi cùng chú họ đến đồn công an tự thú. Gã khai nhận toàn bộ, năm đó đã cùng Lưu Vượng Tài bức tử em họ Ngô Quyên như thế nào, sau đó lén đi chôn xác.
Về sau, cảnh sát đào được cái xác đã hóa thành xương ở trong sân nhà cũ của Ngô Ái Đảng, đồng thời họ cũng bắt Lưu Vượng Tài năm đó đã cùng Ngô Ái Đảng chôn xác Ngô Quyên.
Đến lúc này, oan tình nhiều năm của Ngô Quyên cuối cùng cũng được gỡ bỏ…
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mà đã đến đêm 30 rồi. Chú và thím làm một bàn thức ăn ngon, ba chúng tôi cùng vui vẻ qua năm mới. Giao thừa, tôi còn nhận được điện thoại của Đinh Nhất hỏi thăm đồ ăn thế nào? Có bún thịt hầm không, tôi cười và nói: “Chắc chắn phải có chứ!”
Nhìn bàn cơm tất niên thím họ nấu cho, làm tôi nhớ đến ngày này năm trước, nhà chúng tôi vẫn vui vẻ quây quần bên bàn ăn, nhưng hôm nay…
Chú họ thấy lúc nãy tôi còn cười nói, giờ bỗng xuống tinh thần thì biết ngay là đang nhớ đến bố mẹ. Chú vỗ vỗ vai tôi rồi nói: “Vui lên đi, bố mẹ cháu vẫn đang ở trên trời nhìn xuống đấy. Nếu họ biết cháu tới nhà chú ăn Tết cũng không vui, thì chắc đến đêm sẽ mắng chú ở trong mơ mất!”
Tôi phì cười, biết chú vì mình nên mới nói đùa thế nên ăn rất nhiều thịt, dùng đồ ăn ngon để đè xuống cảm giác đau lòng.
Sáng sớm hôm sau, chú họ đưa tôi đến nhà các bô lão trong thôn chúc Tết. Vì dậy sớm nên tôi gọi điện chúc Tết chú Lê luôn, chẳng ngờ lão già này còn chưa thèm rời giường, nhận điện thoại của tôi còn mắng ầm lên: “Thằng nhóc thối, sớm thế này mà đã gọi điện tới làm gì?! Chú mày còn chưa rời giường đó!”
Tôi cười ầm lên: “Chú Lê, chúc mừng năm mới, chúc chú một năm mới vạn sự như ý, mọi việc đều thuận lợi, phát tài phát lộc!”
Chú Lê sững ra một lúc mới kịp hiểu là tôi đang chúc Tết: “Tiến Bảo à, bỏ qua cho chú nhé, đã nhiều năm rồi không có ai gọi điện chúc Tết hết, cháu gọi bất ngờ thế làm chú không quen!”
Tôi không tin: “Làm sao thế được? Chú là đại sư đức cao vọng trọng, sao không có ai chúc Tết được!”
Chú Lê than thở: “Thằng nhóc ngốc, sau này cháu sẽ biết, làm công việc như chúng ta, có việc người ta mới nhớ đến, chứ gần sang năm mới, ai muốn nghĩ đến cháu để tìm xui xẻo chứ!”
Nghe chú Lê nói, tôi cũng cảm thấy có lý. Trước đó tôi từng nghe Đinh Nhất nói, chú Lê sống độc thân, ngoại trừ một đệ tử là anh ta, thì ông ấy chẳng còn một người thân nào ở bên cạnh. Có lẽ ông ấy cũng giống tôi, là người có mệnh ngũ tệ tam khuyết ư? Không được, khi trở về tôi phải hỏi chú chuyện này.
Tắt điện thoại, tôi lại gọi điện cho chị hộ lý ở bệnh viện để chúc Tết, nhân tiện hỏi thăm tình hình của Chiêu Tài. Chị hộ lý nói Chiêu Tài vẫn như vậy, không có chuyển biến gì nhiều.
Buổi trưa, khi chúng tôi về đến nhà, thím họ đã làm xong cơm. Đi suốt cả buổi sáng đến tận trưa làm chân tôi mỏi rã rời. Chúng tôi dạo một vòng những nhà có người lớn tuổi trong thôn, ngoại trừ nhà lão Ngô, vì dù sao nhà họ cũng đang có tang, nên chú không đưa tôi sang đấy.
Đến tối, chú để một con gà béo vào nhà kho, chỗ có thần bảo hộ cho gia đình. Nghe chú họ tôi nói, thần bảo hộ này truyền thừa từ đời ông nội, vị đó vẫn luôn ở trong nhà kho trong nhà.
Khi giúp chú cầm bát đĩa đến, tôi có nhìn trộm qua, thấy đó là một tờ giấy vàng vẽ hình một động vật nhỏ nào đó mà tôi không biết bằng mực đen, chắc cũng đã nhiều năm rồi. Tôi đang không hiểu thần bảo hộ của nhà chú là cái gì, thì chú họ phát hiện quên bát sủi cảo nên chạy đi lấy, tôi chợt nghe thấy giọng nói cất lên đằng sau: “Ta không ăn sủi cảo nhân rau cần!”
Tôi sững sờ, vội quay đầu nhìn lại nhưng không có ai cả. Chú họ bưng bát sủi cảo đến, tôi vội hỏi: “Sủi cảo này nhân gì vậy ạ?”
Chú họ tôi nói luôn: “Nhân rau cần thịt heo, cháu muốn ăn thì trong nhà có đấy! Đây là phần của thần bảo hộ nhà ta rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.