Người Tìm Xác

Chương 149: Con gái nhà họ ngô




Hai năm trước, Ngô Tứ Đại tìm đến chú họ để tính một quẻ, khi nào thì con gái họ đi làm công bên ngoài có thể về nhà. Cô ấy đã đi bốn, năm năm nay, ngay cả một tin tức cũng không có.
Chú họ thấy là lão trưởng thôn tới nên không tiện từ chối, đành giúp đỡ tính cho một quẻ. Không tính thì không sao, tính ra mới biết, thì ra cô con gái nhà họ Ngô đã hết thọ mệnh từ lâu. Nhưng chú họ thấy tình hình hiện tại của lão Ngô nên không thể nói thẳng, đành phải nói khoảng cách quá xa nên không tính ra được.
Mặc dù chú họ của tôi tính ra được con gái nhà họ Ngô đã chết, nhưng lại không biết cô ấy chết như thế nào, chết ở đâu. Nếu cứ tùy tiện nói ra thì nhà họ Ngô biết đi đâu mà tìm? Trước đấy vì chuyện em của thím, cho nên chú họ tôi không muốn xen vào những chuyện như vậy nữa.
Ai ngờ chuyện này qua không lâu, trong thôn bắt đầu quy hoạch sửa chữa nhà ở, làm xáo trộn vị trí nhà ở. Sau đó thống nhất quy hoạch thành một khu, còn các chỗ đất khác thì dùng vào việc khác.
Đây vốn là chuyện tốt, không ít người muốn phá nhà cũng chỉ vì muốn đổi sang một căn nhà mới tốt hơn. Nhưng chỉ có mình nhà của trưởng thôn Ngô Ái Đảng là không đổi, như ông ta nói thì cứ để mọi người xây dựng xong hết đi, nhà của ông ta hãy bàn sau.
Bởi vì nhà của ông ta vừa vặn nằm trong vùng được quy hoạch, chẳng cần phải động tới nên mọi người cũng không quá để ý. Con người ấy mà, chỉ cần nhà của trưởng thôn không tốt hơn mình, thì họ cũng chẳng quan tâm xem anh có phá đi hay không đâu.
Tuy người khác không nhìn ra uẩn khúc, nhưng chú họ tôi đã sớm nhận ra, trưởng thôn Ngô Ái Đảng này có vấn đề! Hoặc là nói, nhà ông ta có vấn đề.
Về sau Ngô Ái Đảng lại tìm lý do, nói phải chia cho con mình một mảnh đất ở đầu phía Nam của thôn. Nhà họ xây một căn ở đó, trên danh nghĩa là làm cho con, nhưng cả nhà ông ta đều qua đấy ở. Mà cái nhà lúc trước thì để không, người nhà họ Ngô không ở trong căn nhà đấy nữa.
Trước đó căn nhà nào cũng cũ kĩ nên nhìn không ra, bây giờ ai cũng ở trong nhà mới, chỉ có căn nhà kia của họ Ngô là nhà cũ, nên mỗi khi chú họ đi qua căn nhà đó, đều luôn cảm thấy có một luồng âm khí rất nặng…
Thời gian trôi qua, cạnh căn nhà kia cũng không mọc nổi cỏ!
Tôi líu lưỡi nói: “Nghiêm trọng như vậy ạ? Cái âm khí đấy là gì?”
Chú họ vỗ tro trên tay: “Chắc là thi khí trong mắt cháu!”
Tôi vẫn mờ mịt: “Trong mắt cháu không thấy thi khí nào hết, cháu chỉ cảm nhận được ký ức của thi thể khi còn sống thôi…”
Chú họ bèn hỏi tôi: “Thế cháu nói con gái nhà họ Ngô chết như thế nào.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu chỉ mới đi qua căn nhà kia, làm sao cảm thụ được nhiều như vậy. Nhưng cháu dám chắc không phải là kiểu chết bình thường, vì cô ấy bị một gã đàn ông hạ độc chết!”
“Thật à?” Chú vừa ăn vừa nói.
“Chắc chắn! Tuyệt đối không sai được!” Tôi nói như đóng đinh.
Chú họ im lặng một hồi lại hỏi: “Vậy cháu có thể nhận ra dáng dấp của kẻ đã giết chết cô ấy không?”
“Làm sao được ạ? Vừa rồi chỉ đi lướt qua, trừ phi lại gần hơn nữa để cháu cảm giác thêm.” Tôi ăn ngay nói thật.
Chú họ gật đầu: “Được rồi, việc này cũng không tới phiên chúng ta quản, khi đến lúc thì ắt sẽ có người xử lý gã!”
“Thật ra hung thủ chắc chẳng phải ai ngoài chủ nhân của căn nhà kia, Ngô Ái Đảng. Nếu không thì sao gã lại không tiếp tục ở trong nhà mình chứ? Không phải sợ thi thể ở trong sân sẽ bị người ta lật ra à?” Tôi nói một cách chắn chắn.
Nhưng chú họ lại nói: “Cũng chưa chắc, tóm lại giờ hai chúng ta đừng để ý đến chuyện này nữa!”
Hôm sau, nhà chú họ mổ heo, có mấy người trong thôn đến giúp, ngoài sân rất náo nhiệt. Tôi không giúp được gì nên chỉ đứng từ xa xem mọi người làm, đúng lúc ấy, có một người đàn ông chắp tay sau lưng đi đến.
Dù ngoài miệng tôi nói là không nhớ rõ kẻ đã giết cô con gái nhà họ Ngô, nhưng khi người đàn ông kia bước vào, tôi vẫn nhận ra được.
Tôi hỏi khẽ thím họ đang ở bên cạnh: “Thím ơi, cái ông đang chắp tay sau lưng kia là ai vậy?”
Thím họ tôi nheo mắt nhìn trong sân: “A, đó chẳng phải là thôn trưởng Ngô Ái Đảng à! Lão này thính mũi thật đấy, không phải là nghe mùi nên đến xin chén rượu đấy chứ?”
“Ông trưởng thôn này có quan hệ kém như vậy ạ?” Tôi thấy lạ.
Thím họ bĩu môi: “Hắn làm sao mà tốt như lão Ngô chú mình được, mà mấy năm nay không hiểu sao thím luôn cảm thấy thằng cha này là lạ, gặp là khó chịu.”
Tôi nhìn cái bản mặt gian của tên Ngô Ái Đảng, cô con gái nhà họ Ngô kia chẳng phải chị họ thì cũng là em họ gã, có chuyện gì mà gã lại hạ sát thủ như vậy?
Lúc này heo trong sân cũng sắp được làm xong, người chú họ tôi mời tới là lão Lưu cùng thôn, là dân mổ heo chuyên nghiệp. Ông ấy cầm con dao róc xương, chỉ đi vài đường đã tách được cái đầu heo ra. Có câu đầu bếp róc thịt trâu, hôm nay tôi đã được tận mắt nhìn thấy đầu bếp róc thịt heo.
Đúng như những gì thím họ nói, thôn trưởng Ngô da mặt cực dày kia cũng ở lại, cùng ăn cơm trưa với nhà chúng tôi và mấy người đến giúp mổ heo. Chú họ là người hiểu chuyện, cũng không muốn đắc tội với loại tiểu nhân này nên vừa cười nói vừa tiếp hắn.
Ngờ đâu cơm mới ăn được một nửa thì thấy một người phụ nữ ôm đứa trẻ đến, vội chạy vào trong sân. Giữa mùa đông mà ngay cả áo khoác ngoài cũng không kịp mặc.
Thím họ vừa cắt xong miếng dồi lợn, ngẩng đầu lên thì thấy người phụ nữ kia: “Lưu Phương, cháu làm sao mà chạy ra ngoài cũng không mặc áo bông thế? Đứa nhỏ này làm sao thế?”
Người phụ nữ tên Lưu Phương kia khóc lóc, nói: “Chú đâu rồi ạ? Có ở nhà không, Tiểu Tuyết nhà cháu không biết bị làm sao, vừa mới về đã ngã lăn ra bất tỉnh, cháu gọi thế nào cũng không dậy.”
Thím họ đặt con dao xuống, sau đó lau sạch mỡ trên tay rồi mở mí mắt của Tiểu Tuyết ra nhìn thử, sau đó nói với người phụ nữ kia: “Bố chồng cháu cũng đang ở trong nhà đấy, mau ôm Tiểu Tuyết vào đi!”
Trong nhà, mấy chú bác đang uống rượu vui vẻ thì đột nhiên thấy Lưu Phương ôm đứa trẻ đi vào, thấy dáng vẻ của đứa trẻ cũng giật nảy mình.
Ngô Ái Đảng đang uống vui vẻ thì thấy con dâu mình tới, gã mất hứng nói: “Sao con lại đến đây? Trưa bố không về nhà ăn cơm đâu!”
Lưu Phương chẳng thèm nhìn bố chồng mà nói luôn với chú họ: “Chú! Chú xem Tiểu Tuyết hộ cháu, con bé bị làm sao thế ạ!”
Chú họ nghe thế thì vội xuống giường, bảo Lưu Phương đặt Tiểu Tuyết nằm yên rồi mở mí mắt ra nhìn, ông biến sắc nói: “Hôm nay Tiểu Tuyết đi đâu chơi vậy?”
Lưu Phương gấp đến phát khóc: “Cháu không biết ạ! Con bé ngày nào mà chẳng cùng đám trẻ con trong thôn chạy đi chơi lung tung. Bình thường chẳng sao cả, hôm nay sau khi trở về cháu cứ thấy nó là lạ, nói chuyện cũng không đáp lại, hỏi có đói bụng không cũng chẳng thèm phản ứng. Lúc đầu cháu còn tưởng nó chơi về mệt quá cơ. Nhưng khi cháu vừa quay người lại, thì nó bỗng ngã vật ra đất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.