Người Tìm Xác

Chương 146: Về nhà ăn tết




Trưa hôm đó, ba chúng tôi đứng chờ xe đến đón ở sảnh khách sạn. Chợt nhìn thấy cảnh sát áp giải Ngụy Nhiêu đi, tôi chạy tới hỏi cậu ta: “Vì sao cậu lại giết Liễu Tuệ?”
Ngụy Nhiêu nhìn tôi rồi cười, thản nhiên nói: “Vì tôi yêu Tôn Đào…”
Đến ngày thứ năm sau khi về nước, tôi đọc được tin tức về Thụy Điển trên mạng. Vụ án mạng chấn động Thụy Điển: “Cô gái mất tích, xác được tìm thấy trong bồn nước” cuối cùng cũng đã được phá. Tin tức làm người khác giật mình: Hung thủ chính là du học sinh người Trung Quốc. Sau khi thi thể của Liễu Tuệ bị phát hiện, hắn đã chủ động đầu thú với cảnh sát, thừa nhận là mình đã ra tay. Còn về động cơ gây án, hắn từ chối công khai.
Tình yêu có thể cứu vớt một người, nhưng cũng có thể hủy diệt người đó. Tôn Đào và Ngụy Nhiêu đều bị giam cầm trong cái gọi là “yêu”, không thể tự thoát ra được…
Sáng nay, tôi đến bệnh viện thăm Chiêu Tài, bác sĩ Triệu nói các chỉ số hồi phục rất tốt, nhưng chị vẫn chưa tỉnh lại. Tôi nhìn gương mặt bình tĩnh đang nằm trên giường bệnh, vờ tức giận nói: “Trương Chiêu Tài, sắp đến Tết rồi, chị không thể để em một mình về nhà ăn Tết chứ?”
Nhưng vẫn không hề có phản ứng gì, xem ra Tết năm nay chị ấy vẫn không tỉnh lại được. Lúc này, chị hộ lý chăm sóc cho Chiêu Tài tới, nhìn thấy tôi, chị ấy cười: “Cậu Trương tới rồi à…”
Tôi vội xua tay: “Chị gọi em là Tiến Bảo được rồi, cái gì mà cậu Trương này cậu Trương nọ chứ, nghe không quen chút nào!”
Chị hộ lý cười gật đầu, sau đó nhúng khăn mặt vào chậu nước ấm rồi lau mặt, lau tay cho Chiêu Tài. Động tác rất nhẹ nhàng và chuyên nghiệp, có chị ấy chăm sóc cho Chiêu Tài, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.
Sắp đến cuối năm rồi, tôi thật sự không mong mình sẽ phải về nhà ăn Tết một mình. Nhớ năm ngoái, chị em chúng tôi vẫn còn ở nhà ăn Tết vui vẻ cùng bố mẹ, nhưng năm nay đã trở nên như thế này…
Ngay lúc tôi còn đang thương cảm với viễn cảnh ăn Tết, thì nghe thấy chuông điện thoại reo lên, thì ra là chú họ gọi.
“Tiến Bảo à? Sắp đến Tết rồi, không về thăm chú với thím à?” Giọng của chú họ vang lên.
Lòng bỗng ấm áp, biết ý chú họ là muốn tôi đến nhà họ ăn Tết, thế là vui vẻ nói: “Vâng ạ! Cháu sắp về đây!”
Chú họ nghe thế thì cười giòn tan: “Được được, mau bắt xe về đi, thím nhớ cháu lắm đấy, còn đang chờ cháu về để mổ heo đây!”
Tôi nghe mà thấy khóe mắt ươn ướt, vội tìm cớ cúp máy. Tôi không muốn để chú họ nghe thấy mình đang khóc.
Vừa nghĩ tới việc qua nhà chú họ ăn Tết, tôi lại cảm thấy hơi không yên tâm về Chiêu Tài. Dù sao tình huống bây giờ của chị ấy cũng đang bất thường. Chị hộ lý như nhìn thấy tâm sự của tôi nên cười nói: “Cậu cứ yên tâm về nhà ăn Tết đi, chị của cậu đã có tôi rồi mà? Tôi đảm bảo sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt!”
Tôi rút hai nghìn đồng nhét vào tay chị hộ lý: “Chị gái, coi như tiền làm thêm trong Tết, chị của em đành phải phiền chị rồi!”
Chị hộ lý từ chối nhưng bị tôi cứng rắn bắt nhận. Cuộc sống của họ cũng không dễ dàng, ăn Tết mà còn phải tới chăm sóc cho người thân của tôi, đưa tiền làm thêm giờ cũng là chuyện nên làm mà?
Sau khi về đến nhà, tôi nhanh chóng chuẩn bị mấy bộ quần áo, sau đó lên mạng đặt vé máy bay chuyến gần nhất. Nếu mà nghe lời chú họ ngồi xe lửa về, tốn thời gian thôi không nói, mà cũng chẳng còn vé nữa.
Tôi gọi báo cho chú Lê biết mình đến nhà chú họ ở Đông Bắc để ăn Tết. Chú ấy năm nay cũng định gọi tôi tới nhà ăn Tết, nhưng nếu tôi đã đến nhà chú họ thì chú yên tâm rồi.
Hôm sau, tôi yên vị trên máy bay bay thẳng đến Cáp Nhĩ Tân, sau đó lại bắt xe khách đi ngược lại, đến đêm mới đến được thôn của chú họ.
Trời ở Đông Bắc thường nhanh tối, chú họ sợ tôi không biết đường nên đã đứng chờ sẵn ở cửa thôn từ sớm. Vừa thấy, tôi đã vui mừng chạy tới, dùng một tay ôm chầm lấy chú. Nhiều năm không gặp, hai bên tóc mai của chú họ đã có tóc bạc, nhưng dáng người lại mập mạp hơn trước kia, xem ra mấy năm nay chú sống cũng khá tốt!
“Ai ui! Ôi! Nhẹ nhẹ thôi, cái cánh tay già này làm sao chịu được sức lực của cháu hả!” Chú họ kêu ầm lên.
Tôi cười hì hì buông ra và nói: “Chú mập lên nhiều đấy? Mấy năm nay thím làm đồ ăn cho chú ngon quá đúng không?”
Chú họ lôi tôi vừa đi vừa nói chuyện: “Đừng nói linh tinh nữa, mau về nhà thôi, trời sắp tối lại còn lạnh thế này, ở ngoài nữa là chết cóng đấy! Thím của cháu đã làm xong cơm chờ ở nhà rồi!”
Tôi thầm reo hò, phải đến bảy tám năm rồi mới về lại, nơi này thay đổi khá nhiều! Tôi nhớ trước kia ở đây không có nhà gạch, hầu như đều là nhà đất nhỏ. Nhưng bây giờ đều là nhà gạch ngói mới, vừa nhìn đã biết đời sống được nâng cao.
Đi một lúc là về đến nhà, vừa bước vào sân tôi đã ngây người. Nhà của chú họ thay đổi nhiều quá, không ngờ đã lên thành “nhà hai tầng” rồi!
Tôi vào trong sân, thấy có bóng người quen thuộc mở cửa đi ra, tôi vui mừng kêu lên: “Thím!”
Thím họ vui vẻ vẫy tay với tôi: “Nhanh vào nhà nào, lạnh cóng hết rồi đúng không?”
Tôi lắc đầu: “Không ạ, cháu mặc dày như vậy, không lạnh đâu ạ, cháu bây giờ đâu còn yếu ớt như hồi còn bé nữa!”
Vừa vào nhà, tôi đã ngửi thấy mùi thơm của món dưa chua hầm miến, nước miếng ứa ra ào ào, đã bao nhiêu năm rồi mà hương vị vẫn như cũ.
Bài trí trong nhà chẳng khác gì những gia đình trong thành phố, xem ra mấy năm nay đời sống ở nông thôn khấm khá hơn rất nhiều rồi!
Thím họ thấy tôi còn đang nhìn quanh nhà thì thúc giục: “Cháu mau cởi áo khoác, rồi lên giường ngồi cho ấm lại đã… Thôn của chúng ta giờ cái gì cũng có, mỗi tội là chưa có tuyến xe nào vào đến đây, thành ra đi lại hơi bất tiện.”
Chú họ cười: “Được rồi, thế này cũng ổn lắm rồi, không có tuyến xe thì chúng ta có thể đi taxi mà, còn có cả xe đạp nữa!”
Tôi cũng cười hì hì: “Thím à, sao cháu thấy thím lại trẻ hơn mấy năm trước nhỉ?”
Thím họ ngạc nhiên, sau đó ngượng ngùng nói: “Làm gì có? Mặt thím đầy nếp nhăn rồi đây này, làm sao mà trẻ hơn mấy năm trước được?”
Tôi nghiêm túc nói: “Hứ, cháu lừa thím làm gì? Cháu cảm giác khí sắc của thím tốt hơn nhiều!”
Chẳng có người phụ nữ nào không thích người khác khen mình trẻ cả, thím họ lập tức tươi như hoa. Lúc này, chú họ bê thức ăn từ bếp ra, nghe tôi nói thì chêm vào: “Mấy năm nay thím của cháu khỏe hơn trước kia nhiều lắm, cũng ăn được nên béo ra, cháu chắc là trông vẫn còn trẻ đấy chứ?”
“Thế ông không béo chắc, nhìn cái bụng của ông kìa, chẳng khác gì Nhị sư huynh!” Thím họ trừng mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.