Người Tìm Xác

Chương 141: Mùi xác chết trong nước




Sau khi cúp điện thoại, tôi nói suy nghĩ của mình, Tôn Đào chính là tình nghi lớn nhất!
Nhưng chú Lê lại nói: “Nhưng bây giờ thi thể ở đâu? Không tìm được xác, tất cả những nghi vấn đều không thể chứng thực, đừng quên chúng ta đến tìm xác chứ không phải phá án.”
Tôi hiểu ý chú Lê, chú ấy không muốn chúng tôi tham gia quá sâu vào việc Liễu Tuệ mất tích. Ông ấy có kinh nghiệm nhiều hơn, chỉ nhìn qua đã biết chuyện này có vấn đề.
Đầu tiên là thái độ của bố mẹ Liễu Tuệ, dù con gái mất tích hai tuần, nhưng bọn họ dường như khẳng định Liễu Tuệ đã chết. Còn cả Tôn Đào bí ẩn kia, bên ngoài tỏ ra không biết gì, nhưng thực tế không ai biết anh ta giữ vai trò gì trong việc Liễu Tuệ mất tích…
“Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, đau hết cả đầu rồi, hay là chúng ta đi tắm suối nước nóng thư giãn một chút đi?” Tôi nói.
Đinh Nhất khinh bỉ: “Hôm qua là ai đi tắm về thì bị cảm, hôm nay vẫn còn muốn đi à?”
Mặt mo của tôi đỏ ửng, cười hì hì nói: “Đi thôi, đi thôi, tôi muốn để đầu óc thư giãn một chút…”
Thế là sau mấy lần năn nỉ, ba chúng tôi cũng đi đến suối nước nóng ở ban công ngoài trời tầng bốn. Không ngờ, vừa đến tầng bốn thì gặp người quen, chính là người lần trước đến mời chúng tôi đi ăn cơm, còn bị tôi dò hỏi - du học sinh Trung Quốc.
“Hả? Hôm nay cậu trực đêm à?” Tôi cười nói.
Cậu ta gãi đầu nói: “Lúc đầu không phải, nhưng đồng nghiệp bị ốm, tôi phải làm thay anh ta.”
Chúng tôi đều là người Trung Quốc, có thể gặp nhau ở đây âu cũng là duyên số, nên tôi cười hỏi: “Gặp mặt hai lần rồi, còn chưa biết tên cậu.”
Cậu ta đỏ mặt: “Tôi à? Tôi tên là Ngụy Nhiêu… rất vui được gặp mọi người.”
Có thể gặp đồng hương ở nơi đất khách xứ người, khiến tôi cảm thấy có chút thân thiết, câu có câu không nói chuyện với cậu ta.
“Ở đây trả lương cao không?” Tôi vốc một vốc nước rửa mặt.
Ngụy Nhiêu cười nói: “Cũng không tệ lắm, tính theo doanh thu, quản lý ở đây là em trai thầy hướng dẫn của tôi, Tôn Đào, anh ấy giới thiệu tôi đến đây.”
Tôi ngạc nhiên, chẳng trách, sao một người Trung Quốc có thể tự tìm đến một khách sạn ở nơi lạnh lẽo xa xôi thế này để làm thêm chứ?
“Du học sinh Trung Quốc ở Thụy Sĩ, có nhiều người đến đây làm không?” Tôi thuận miệng hỏi.
Không ngờ sắc mặt Ngụy Nhiêu trầm xuống, không vui nói: “Không nhiều, bình thường những người có thể đến Thụy Sĩ du học đều là con nhà giàu, đặt biệt là người Trung Quốc. Họ không thích con mình làm thuê cho người khác ở nước ngoài. Nhưng hoàn cảnh của tôi khác với họ, tôi là được cử đi du học, học phí thì không thành vấn đề, nhưng tiền sinh hoạt phải tự lo. Điều kiện nhà tôi không tốt, còn có một em gái đang học cấp ba, nên tôi phải tự kiếm tiền nuôi bản thân…”
Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt tán thưởng, những đứa trẻ hiểu chuyện như Ngụy Nhiêu bây giờ rất hiếm! Nhưng nghĩ đến vấn đề mình vừa hỏi không được vui vẻ, tôi cười nói: “Ngụy Nhiêu, tôi không có ý gì đâu, chẳng qua thấy cậu là người hiểu chuyện, dù sao bây giờ du học sinh có thể đi làm thêm nuôi sống mình cũng không nhiều.”
Ngụy Nhiêu tươi cười nói: “Anh không cần giải thích, tôi hiểu mà, anh… anh Trương, tôi có thể gọi anh như thế không?”
“Đương nhiên là có thể, chúng ta khó mà tìm được người vừa gặp đã thân, bốn niềm vui lớn nhất của đời người không phải có cả ‘tha hương ngộ cố tri’ à!” Tôi cười nói.
Ngụy Nhiêu gật đầu nói: “Thật ra em vốn có một người anh trai, cũng tầm tuổi anh… Anh ấy là cảnh sát, nhưng trong một lần thi hành nhiệm vụ đã hy sinh…”
Tôi sững sờ, không nghĩ đến một chàng trai trông đơn thuần như vậy, lại có chuyện cũ đau lòng.
“Nhất định là cậu rất kính trọng anh ấy đúng không?”
Ngụy Nhiêu nghe tôi hỏi vậy thì ngẩng đầu nói: “Từ nhỏ đến lớn, anh ấy đều là tấm gương để em học tập, em đã từng nghĩ sau này sẽ trở thành một cảnh sát như anh ấy. Nhưng sau đó… Sau khi anh ấy hy sinh, mẹ em kiên quyết không đồng ý cho em làm cảnh sát.”
Tôi thở dài: “Đáng thương nhất là lòng cha mẹ trên đời, bà không muốn em gặp phải nguy hiểm như anh trai nên mới phản đối, em phải hiểu tâm ý của bà...”
“Anh nói đúng, cho nên em theo học tài chính, sau này mới có thể kiếm thật nhiều tiền, để mẹ em và em gái có cuộc sống tốt nhất!” Ngụy Nhiêu đỏ mắt nói.
Nhìn Ngụy Nhiêu khiến tôi nhớ đến bố mẹ mình, ai rồi cũng sẽ có ngày phải đối mặt với việc người thân rời bỏ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Sau khi về phòng, tâm trạng tôi hơi sa sút. Có thể vì Ngụy Nhiêu khiến tôi nghĩ đến chuyện của mình… Đinh Nhất thấy tôi ủ rũ, thì đẩy nhẹ tôi nói: “Đi tắm đi, đừng nghĩ nhiều nữa!”
Tôi thở dài, đi vào phòng tắm…
Tắm được một lúc, phát hiện hết sữa tắm, nên tôi gọi Đinh Nhất đưa bình mới. Ai ngờ anh ta vừa vào đã nhướng mày nói: “Đừng tắm, nước này có vấn đề!”
Tim tôi rơi lộp độp, nước có vấn đề? Vấn đề gì? Nhưng tôi nhìn cả người dính bọt của mình, cũng không thể để thế đi ra ngoài được! May mà Đinh Nhất lấy một ít nước lọc để tôi tráng sơ.
Tôi hất khăn lên mặt, bĩu môi lẩm bẩm đi ra ngoài: “Nước thì có thể làm sao chứ, tự dưng…”
Nhưng tôi vừa ra cửa, ánh mắt còn ghé vào nhà tắm, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng một cô gái trong tấm gương.
Tôi bị hù, giật mình quay đầu lại, nhưng không thấy gì nữa.
“Gì thế? Chẳng lẽ mình hoa mắt?” Tôi lầm bầm.
Chú Lê cũng bị Đinh Nhất gọi đến, chú ấy mở vòi hoa sen, màu nước bình thường, không có dị vật gì, tôi thật sự không nhìn ra nước này lạ chỗ nào.
Chú Lê hứng một ít nước rồi ngửi ngửi, đột nhiên biến sắc, sau đó hỏi Đinh Nhất: “Hai ngày nay chúng ta đều uống nước trong bình à?”
Đinh Nhất gật đầu nói: “Vâng, chắc chắn không uống trong vòi…”
Tôi thấy sắc mặt hai người đều rất xấu, chẳng lẽ nước này có vấn đề thật?
“Chú Lê, nước này sao thế?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Chú Lê nhìn tôi, sau đó trầm giọng nói: “Nước này có mùi xác chết…”
“Hả? Mùi xác chết là như nào? Làm sao lại có trong nước chứ?” Tôi giật mình hỏi.
“Trong nước xuất hiện mùi xác, chứng tỏ nước này đã từng ngâm thi thể…” Chú Lê nặng nề nói.
Nghĩ đến việc hai ngày nay đều dùng nước ở đây tắm rửa, tôi cảm thấy buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.