Người Tìm Xác

Chương 132: Đường núi khó đi




Cuối cùng, tôi thật sự không chịu nổi nữa, bèn gọi cho Đinh Nhất, hỏi thử anh ta về quê với mình một chuyến được không, có thể bố mẹ tôi đã xảy ra chuyện!
Đinh Nhất nhanh chóng lái xe đến đón tôi. Vừa lên xe, tôi thấy chú Lê cũng ở đó. Chú thấy tôi lo lắng thì an ủi: “Đừng lo, đã có chú và Đinh Nhất ở đây, bọn chú về cùng cháu.”
Ô tô chạy băng băng trên đường về nhà. Nhà tôi ở một huyện nhỏ, sau khi bố mẹ về hưu đã bán nhà tầng trong thành phố đi, mua một mảnh đất ở nơi non xanh nước biếc ngoài ngoại thành, xây một ngôi nhà hai tầng nho nhỏ. Lúc không có việc thì trồng cây hoa gì đó, cuộc sống cũng khá khẩm.
Nhưng nghĩ đến lời của chú họ, cộng với việc hôm nay mắt phải nháy liên tục, xem ra chuyện này có liên quan đến bọn họ! Tôi liên tục cầu nguyện, vạn lần đừng xảy ra chuyện lớn gì…
Xe nhanh chóng vào huyện, nhưng tôi lại phát hiện, lúc này có rất nhiều người và xe trên đường. Chỗ chúng tôi không đông dân lắm, bình thường không có lễ lạt gì, thì chắc chắn không có tình huống như vậy.
Chúng tôi đỗ xe trước một siêu thị nhỏ, lúc xuống mua nước, tôi tiện tai nghe ngóng từ ông chủ xem có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Ông chủ nghe thấy tôi là dân địa phương thì giật mình hỏi: “Sao thế? Cháu vừa về đây à? Đêm qua ở huyện trên có động đất!”
Lòng tôi nặng nề, vội hỏi tiếp: “Động đất? Sao cháu không nghe nói gì? Trên mạng cũng không có tin!”
Ông chủ nhún vai: “Chắc là không liên lạc được nên tin vẫn chưa truyền ra! Trên huyện không có thương vong gì, nhưng nghe nói bên núi Hợp Hợp lở đất nghiêm trọng lắm!”
Tôi quay người chạy đi ngay, ông chủ gọi lớn sau lưng: “Tiền này! Còn chưa thối tiền mà!”
Tôi lên xe, lo lắng nói với Đinh Nhất: “Mau, mau lái xe về hướng Bắc, đến núi Hợp Hợp, nhà chúng tôi ở bên đó!”
Kết quả là lúc xe vừa rẽ ra, đã gặp phải rào chắn trên đường, thì ra cảnh sát giao thông đang chặn xe lên rồi.
Một cảnh sát giao thông đến trước đầu xe, xua tay với Đinh Nhất: “Quay đầu, quay đầu, không đi tiếp được nữa, đằng trước bị đất đá vùi rồi!”
Tôi vội nói: “Đồng chí cảnh sát, nhà tôi ở ngay thôn Hà Tây trên sườn núi, đồng chí có thể để chúng tôi lên được không, nhà tôi...”
Cảnh sát nghiêm nghị cắt lời: “Không được, không được! Bây giờ các anh lên để đâm đầu vào chỗ chết à? Anh nhìn xe đang đỗ ở cạnh đây này, có ai mà không có người thân ở trên đó chứ. Cấp trên đã hạ lệnh rồi, không cho bất cứ ai lên hết!”
Tôi tuyệt vọng, đây là lần đầu tiên tôi thấy thế nào là không thể phản kháng. Bố mẹ còn ở trên núi, tôi phải làm thế nào để cứu họ đây? Ngay lúc tôi đang gấp đến hoang mang lo lắng, thì chú Lê giữ chặt lại: “Được rồi, Tiến Bảo! Cháu sốt ruột cũng chẳng có ích gì, chú nghĩ cách cho cháu, cháu ở yên trên xe, đừng chạy lung tung!”
Tôi cảm kích nhìn chú Lê. Đúng rồi, chú Lê nhiều bạn, giao thiệp rộng, chắc chắn chú có cách để chúng tôi lên núi! Chú Lê lấy điện thoại vệ tinh trong chiếc túi ở trên xe ra, sau đó tìm chỗ không người, gọi cho ai đó.
Một lát sau, chú Lê bước nhanh trở lại, vừa lên xe, chú đã nói với tôi: “Được rồi, cháu chờ một chút, có lẽ lát nữa sẽ có người đến đưa chúng ta vào...”
Vì vậy, tôi tiếp tục nóng lòng như lửa đốt ngồi trên xe đợi. Vừa nghĩ đến tình cảnh của bố mẹ, mỗi phút ngồi chờ ở đây đều là sự dày vò! Cuối cùng cũng xuất hiện hai người từ phía rào chắn bên kia đi tới, đó là hai đồng chí cảnh sát có vũ trang.
Họ đến cạnh đồng chí cảnh sát giao thông, nói vài câu. Đồng chí cảnh sát kia cầm loa gọi lớn về chỗ xe đang chờ ở ven đường: “Ai là Lê Chấn Hải? Lê Chấn Hải có ở đây không?!”
Lúc này, chú Lê nhích thân hình hơi béo lên, nhanh nhẹn chui lên trước: “Tôi là Lê Chấn Hải!”
Hai cảnh sát vũ trang kia cung kính chào chú theo kiểu quân đội rồi nói: “Chào ngài Lê, mời ngài lên núi với chúng tôi!”
Chú Lê gật đầu, sau đó quay lại vẫy tay với chúng tôi. Tôi xuống xe ngay, chạy đến cạnh chú: “Chú Lê, cảm ơn chú…”
Chú Lê lắc đầu, ra hiệu khoan hãy nói gì ở đây. Sau đó, ba chúng tôi cùng lên núi với hai cảnh sát kia.
Tôi nhìn con đường này mà kinh hồn bạt vía, chẳng trách cảnh sát không cho lên! Đường núi vốn rộng rãi, lúc này lại có nhiều chỗ sụt xuống. May mà nhóm chúng tôi đi bộ, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nép một bên, hơn nữa xung quanh thỉnh thoảng còn có những tảng đất đá nhỏ rơi xuống…
Chúng tôi tập tễnh đi đến cửa thôn, mới thấy trong thôn có rất nhiều nhà bị bùn cát vùi lấp. Vì đường không thông, máy móc không lên nổi nên cảnh sát cứu viện cũng chỉ có thể đào bằng hai tay.
Tôi như phát điên chạy về nhà mình, nhưng chưa chạy được mấy bước đã đứng sững lại. Hướng nhà tôi, trừ một khoảng đất đá ra thì chẳng còn gì nữa… Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, thấy tất cả như chỉ là một giấc mộng.
Tôi gắng gượng nhưng lại chẳng cảm thấy được gì, ngây thơ cho rằng chắc chắn bố mẹ chưa chết, bọn họ chỉ bị đè ở một nơi nào đó thôi! Nghĩ đến đây, tôi lấy tay đào đất liên tục, Đinh Nhất và chú Lê phải chạy đến lôi ra.
“Tiến Bảo, như thế này không ổn, cháu làm vậy chẳng tìm thấy gì đâu!” Chú Lê quát.
Nhưng tôi chẳng nghe lọt được gì, chỉ máy móc đào đất, hy vọng có thể cứu bọn họ ra khỏi lòng đất…
Cuối cùng tôi bị Đinh Nhất đánh ngất đi. Đến khi tỉnh lại, tôi mới phát hiện mình đang nằm trong một chiếc lều vải màu xanh lá, các ngón tay đều quấn băng. Đinh Nhất ngồi bên cạnh, thấy tôi tỉnh thì rót cho cốc nước.
Tôi ngơ ngác ngồi dậy, chợt không nhớ ra nổi tại sao mình lại xuất hiện ở đây, mãi đến khi Đinh Nhất nói: “Tiến Bảo, chú Lê đang dẫn người đi tìm. Cậu đứng quá kích động!”
Tìm? Tìm gì cơ? Ngay lúc tôi đang còn ngơ ngác, đột nhiên lại cảm thấy đầu tê rần, rất nhiều ký ức ùa vào trí óc…
Tôi quen thuộc với thôn này lắm, vì bố mẹ chỉ vừa chuyển đến đây vào một năm trước. Thậm chí tôi còn không biết tên những người trong thôn, nhưng tôi nhận ra họ, tôi biết rõ mỗi người họ đang ở đâu, tôi biết họ đã chết như thế nào…
Những đoạn ký ức ngắn mất trật tự này liên tục xuất hiện trong đầu, nhưng lại không hề có của bố mẹ tôi. Có phải chứng tỏ họ không sao, có lẽ họ vừa khéo có việc phải ra ngoài không?
Nghĩ đến đây, tôi chẳng quan tâm ngón tay đang đau nữa, lấy điện thoại ra gọi vào số bố, nhưng lại chỉ nghe thấy những âm thanh lộn xộn.
“Tín hiệu ở đây bị gián đoạn rồi, điện thoại không gọi được…” Giọng của Đinh Nhất vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.