Người Tìm Xác

Chương 130: Tàu đắm trong chiến tranh thế giới thứ ii




Doanh trưởng Bạch sững sờ rồi hiểu ý tôi ngay, lúc này đã là gì? Chắc chắn bên trong còn nhiều thi thể hơn nữa... Quả nhiên, chúng tôi đi vào sau, lại phát hiện có rất nhiều thi thể. Họ đều giữ nguyên tư thế trước khi chết, trông không hề đau đớn.
Chúng tôi rất sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết này. Toàn bộ 78 chiến sĩ trên tàu đều gặp nạn, không có một ai sống sót. Điều quái lạ nhất là trong thuyền vẫn nguyên vẹn, không hề hư tổn gì, không có dấu hiệu hỏng hóc vì bị nổ hay va chạm do con người tạo ra.
Nhìn từ bên ngoài, 78 di thể đều không có vết thương, không có dấu vết giãy giụa hay đánh nhau. Sắc mặt trước khi chết đều rất an lành, có rất nhiều người chết ngay trên chỗ làm việc của mình.
Tuy các thiết bị báo thời gian trong tàu vẫn không dừng, kim đồng hồ trên tay các chiến sĩ đều chạy bình thường. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng thời gian tử vong của họ là 15 giờ 45 phút vào ngày 15 tháng trước.
Chuyện quá nghiêm trọng, nhóm doanh trưởng Bạch hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào, đành báo cáo với cấp trên: “Sau khi xác nhận, đã tìm được toàn bộ di thể của 78 chiến sĩ trên tàu, không một ai sống sót...”
Sau đó, doanh trưởng Bạch nhận chỉ thị của cấp trên, kéo tàu ngầm gặp nạn về căn cứ hải quân, lo liệu hậu sự của 78 liệt sĩ thật thích đáng, nghiêm khắc điều tra nguyên nhân sự cố.
Cuối cùng cũng tìm được tàu ngầm, nhiệm vụ của chúng tôi coi như đã hoàn thành một cách viên mãn. Nhưng đến lúc này, nguyên nhân tàu ngầm gặp nạn lại không hề có lời giải thích chính thức nào hợp lý, đặc biệt là nguyên nhân dẫn đến cái chết của 78 chiến sĩ kia.
Trên đường về, doanh trưởng Bạch nói với chúng tôi rằng, vừa rồi anh ta đã xem nhật ký hàng hải trên tàu, có lẽ bi kịch xảy ra vào ngày 15 tháng trước, vì nội dung chỉ ghi chép đến ngày này.
Chú Lê nghe xong, nặng nề nói: “Nếu lúc nghe thấy tín hiệu cầu cứu kia, họ bỏ mặc nó, tiếp tục hoàn thành kế hoạch huấn luyện thì có lẽ đã không xảy ra bi kịch.”
Nhưng doanh trưởng Bạch lại đau buồn nói: “Đối với quân nhân, cứu người là điều bắt buộc, không thể bỏ qua được. Vì chúng tôi sẽ không thấy chết mà không cứu, dù là bất cứ ai... Nhưng họ đã hy sinh thế nào? Vẫn phải có nguyên nhân chứ?”
Đây cũng là đáp án mà tôi muốn tìm. Từ trước đến nay, việc tìm nguyên nhân cái chết chưa bao giờ là vấn đề với tôi. Nhưng tôi lại chẳng thể tra được đáp án gì về cái chết của 78 chiến sĩ này.
“Tôi không thể trả lời cho anh, xem ra chỉ có thể chờ pháp y điều tra thôi. Còn một điều tôi có thể chắc chắn, trước khi chết, bọn họ không phải chịu bất cứ đau đớn gì. Hình như cái chết chỉ xảy ra trong vòng 1-2 phút, nên họ đều chưa cảm nhận được thì đã... hy sinh.” Tôi nói thật lòng.
Sau khi trở lại căn cứ hải quân, chúng tôi nhanh chóng được đưa ra khỏi thuyền tìm kiếm cứu hộ. Trước khi được điều tra rõ ràng, thì tất cả phải được giữ bí mật cao độ. Vì trước đó chúng tôi đã ký cam kết, nên mấy quân nhân lúc trước đến tìm chú Lê đã lặng lẽ đưa chúng tôi rời khỏi căn cứ.
Trước khi đi, họ lại bày tỏ sự cảm ơn chân thành với chúng tôi, cũng như nói bóng gió nhắc nhở rằng phải giữ bí mật chuyện lần này.
Sau khi rời khỏi căn cứ hải quân, họ trả lại điện thoại đã thu lúc trước cho chúng tôi. Chuyện đầu tiên chú Lê làm sau khi cầm điện thoại, là lên mạng tra xem có tàu buôn nào gặp nạn, mất tích trên vùng biển đó vào mấy năm gần đây không.
Sau đó, một thông tin tàu buôn cầu cứu ly kỳ vào bảy năm trước đập vào mắt…
Bảy năm trước, đội cứu viện ở vùng biển Hoàng Hải nhận được một tín hiệu cầu cứu, báo rằng có một tàu lớn chở đầy hàng hóa gặp nạn ở vùng biển sâu. Người trên tàu cầu cứu máy bay cứu hộ, cũng báo rằng tàu của họ rỉ nước dẫn đến tình trạng bị nghiêng, có thể đắm tàu bất cứ lúc nào.
Sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu và tọa độ, nhân viên cứu hộ đã đến vùng biển đó, nhưng lại không tìm thấy tàu chở hàng nào gặp nạn. Đáng lý ra, thời gian từ lúc họ nhận được tín hiệu cầu cứu đến khi tổ chức cứu viện cũng không quá lâu, sao đến bóng thuyền cũng chẳng tìm thấy chứ?
Vì nghi ngờ tàu hàng đã chìm, nên họ điều thiết bị tìm kiếm sóng âm để tìm kiếm tàu đắm ở vùng biển lân cận, không ngờ lại tìm được một chiếc tàu chở hàng cỡ lớn thật.
Nơi tàu chìm có rất nhiều đá ngầm, có lẽ đã va phải đá nên gặp tình trạng rỉ nước, dẫn đến việc tàu chìm. Thợ lặn phụ trách tìm kiếm đã lặn xuống, tìm được 25 thi thể của thuyền viên. Nhưng điều khiến người khác thấy kỳ lạ là quần áo những thi thể này mặc, đều là quân phục của Mỹ từ chiến tranh thế giới thứ hai.
Vật tư trên thuyền lại càng kinh ngạc hơn, đều là súng ống đạn dược và đồ dùng thời chiến tranh. Qua nhiều lớp điều tra mới biết, đây đúng là tàu của Mỹ bị đắm vào 70 năm trước.
Lúc đó, chiếc tàu này thu gom vật tư, đang chuẩn bị đến đây để chi viện cho chính phủ, ai ngờ lúc tới vùng biển Hoàng Hải lại đột nhiên gặp bão, va phải đá ngầm nên chìm nghỉm. Trên tuyền có 25 thuyền viên, trong đó có một phiên dịch người Trung Quốc và hai quân nhân của Quốc dân Đảng.
Các nhân viên tham gia vớt tàu đều choáng váng, rõ ràng hôm qua họ vừa nhận được tín hiệu cầu cứu, tại sao lại vớt được một chiếc tàu đắm từ 70 năm trước? Vì chuyện này quá kỳ lạ nên chính phủ đã xóa chuyện tín hiệu cầu cứu này đi.
Trên mạng còn cung cấp cả tọa độ vớt chiếc tàu kia, đúng là địa điểm tàu ngầm gặp phải rủi ro. Nhưng cũng có ít nhiều bạn đọc trên mạng để lại comment, rằng thật ra có rất nhiều ngư dân địa phương cũng biết chuyện này.
Ngư dân nào có kinh nghiệm còn biết rằng đó chính là một dãy số ma. Một khi cứu viện thì 80 - 90% là không về được!
Sau khi tìm kiếm được những tài liệu này, ba chúng tôi chỉ biết nhìn nhau, chú Lê thì líu cả lưỡi: “Chú đã nghĩ rồi mà, sao chiếc tàu kia lại rách nát như vậy, thì ra là tàu Mỹ từ tận 70 năm trước!”
Nói đến chiếc tàu đó, tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện: “Chú Lê, chú còn nhớ biểu tượng trên chiếc tàu kia không?”
Chú Lê lắc đầu: “Lúc đó lo lắng như vậy, chú nào có thời gian mà chú ý chứ!”
Nhưng Đinh Nhất lại nói chen vào: “Hình như là tạo hình một chiếc đầu rồng trông rất quái lạ...”
“Vậy thì đúng rồi, cháu cũng nhìn thấy là đầu rồng, nhưng sao một chiếc tàu chở hàng của Mỹ lại dùng biểu tượng của phương Đông?” Tôi khó hiểu.
Đinh Nhất cũng không rõ lắm, chú Lê thì búng nhẹ vào trán tôi một cái: “Ai nói nước ngoài không có rồng? Chẳng qua rồng của họ đều có cánh, biết phun lửa thôi! Được rồi, việc này đi xa quá rồi, chúng ta không quản được chuyện con tàu ma kia. Nhớ kỹ, giữ chặt cái miệng của mình, đừng vạ mồm rồi mang ra tán phét!”
Tôi hiểu ý chú nên hậm hực nói: “Yên tâm đi chú già, chỉ cần chú đừng uống nhiều quá rồi nói lung tung, thì cháu và Đinh Nhất chắc chắn sẽ không nói ra!”
Vốn dĩ tôi cũng chẳng có bạn bè gì, khoác lác với ai được chứ? Hơn nữa, dù tôi có nói thì ai mà tin?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.