Người Tìm Xác

Chương 118: Mẹ triệu mất tích




Đinh Nhất vừa vào cửa, thấy cái mặt khổ qua của tôi thì chế giễu nói: “Hôm qua tôi nói mà không nghe, ai bảo ăn nhiều thế, cậu không thích sống nữa hả?”
“Có người nào đi thăm bệnh như anh không? Không mua hoa quả sang thì thôi, lại còn vừa vào cửa đã nói kháy rồi, anh cố tình phải không?” Tôi nhăn nhó, nói.
Đinh Nhất cười cười: “Bụng dạ cậu thế này mà còn muốn ăn hoa quả à, ăn ít cháo loãng là được rồi.” Vừa nói, anh ta vừa đi vào bếp, vo gạo nấu cháo cho tôi.
Tôi cũng thấy hơi cảm động, dù sao nhiều năm rồi tôi không có người bạn thân thiết nào như vậy. Cuộc sống này quá ngắn ngủi, người có thể được gọi là “bạn thân” của tôi cũng chẳng có mấy. Nhưng tôi biết, Đinh Nhất chắc chắn được tính là một người.
Ăn cháo xong, tôi cảm giác mình có sức hơn nên rủ Đinh Nhất chơi game. Ai ngờ đúng lúc đang chiến đấu hăng, thì tôi nhận được điện thoại của người bạn học cũ, Triệu Lỗi.
Tôi hoang mang, tự dưng thằng nhóc này gọi cho tôi làm gì?!
Tôi nhận cuộc gọi, nghe thấy ở đầu dây bên kia, Triệu Lỗi cất chất giọng trầm thấp nói: “Tiến Bảo, tao có việc cần nhờ mày giúp…”
Mẹ của Triệu Lỗi bị mất tích, nó cũng không nói được rõ ràng trong điện thoại, nên tôi chẳng biết tình hình cụ thể là thế nào. Với quan hệ bây giờ, nó đã nghĩ tới việc nhờ đến tôi, thì chắc chắn đây không phải là việc nhỏ.
Khi tôi và Đinh Nhất tới nhà nó thì thấy Triệu Lỗi vác hai con mắt đỏ hồng ra mở cửa. Tôi cũng đã nói với nó là mình sẽ đến cùng với một người bạn, anh ta sẽ giúp đỡ được trong việc tìm kiếm, nên Triệu Lỗi cũng đồng ý.
Ban đầu, Triệu Lỗi cứ ấp a ấp úng chuyện của mẹ mình, không muốn nói rõ ra. Thế là tôi tức giận nói với nó: “Mày đã gọi tao đến thì không được giấu chuyện gì hết, không thì chẳng giúp được gì trong việc tìm ra mẹ mày đâu!”
Triệu Lỗi do dự mãi mới đau khổ nói: “Tiến Bảo, ai cũng bảo việc xấu không thể trưng ra cho người ngoài, tao cũng không biết phải nói như thế nào!”
Thì ra bố của Triệu Lỗi là Triệu Mộc Thắng đã nuôi vợ bé ở bên ngoài từ mười mấy năm trước. Lúc đầu mẹ của Triệu Lỗi là Lý Mai rất đau khổ, nhưng bà nghĩ, nếu bây giờ ly hôn thì chỉ được chia có một ít tài sản thôi, thế là lại kiên quyết không chịu ly hôn.
Qua thời gian dài, hai bên cũng chấp nhận cục diện giằng co như thế. Nhưng sau đó vì Lý Mai ở một mình cô đơn nên bà thường nghĩ, có thể để mặc chồng lêu lổng ở ngoài, sao bà không thể ra ngoài tìm người an ủi chứ?
Thế là người ta nhìn vào thì thấy, vợ chồng họ vẫn mặn nồng chung sống. Nhưng sau lưng lại đi tìm người khác, bình thường gặp nhau đều rất lạnh nhạt, không muốn nói nhiều. Triệu Lỗi đã biết từ sớm, nhưng nó chỉ có thể giả vờ như không hay gì, như vậy mới có một gia đình hoàn chỉnh.
Sau này Triệu Lỗi bắt đầu đi làm, nó tự thuê một căn phòng khác và dọn khỏi căn nhà sống cùng bố mẹ trước kia. Cũng chính từ đó, quan hệ giữa bố mẹ nó cũng tệ hơn.
Trước đó hai người họ ngủ riêng, nhưng không ở riêng, bây giờ thì ở riêng nhưng không ly hôn. Hai người bọn họ mặc dù vì lợi ích nên mới lựa chọn cách sống như thế, nhưng quan hệ đã sớm mỗi người một ngả.
Sau khi cha mẹ ở riêng, thỉnh thoảng Triệu Lỗi cũng gọi hai người đến ăn cơm chung, nhưng lần nào cũng đều chia tay trong bầu không khí không mấy vui vẻ. Dần dần Triệu Lỗi cũng không gọi họ cùng đến nữa.
Cứ như vậy được vài năm, mẹ của Triệu Lỗi vẫn có bạn trai ở bên ngoài, sống những “ngày tháng vui vẻ” của bà ấy! Còn bố Triệu Lỗi thuận theo tuổi tác, thì tính tình lại càng biết tiết chế, không còn thấy ra ngoài làm bậy nữa.
Ai ngờ có một ngày, Triệu Lỗi đột nhiên nhận được tin nhắn của ngân hàng, báo tài khoản của mình được ai đó chuyển vào hơn 270 nghìn tệ. Chỗ tiền này làm nó ngớ người, sau đó nghĩ nếu không phải bố thì chắc chắn là mẹ chuyển cho.
Nhưng khi gọi hỏi bố, ông ấy lại nói mình không hề chuyển khoản tiền này. Triệu Lỗi lập tức xác định là do mẹ mình gửi, vì nó biết số tiền này gần khớp với số tiền trong tài khoản tiết kiệm của mẹ.
Nó gọi điện thoại cho mẹ Lý Mai, nhưng có gọi thế nào cũng không được. Vì trước đó thỉnh thoảng cũng có lúc mẹ nó không thông báo mà mất tích một khoảng thời gian, sau đó đột nhiên trở về nói mình vừa đi du lịch ở đâu đấy, nên Triệu Lỗi cũng không nghĩ ngợi quá nhiều. Cậu ta chỉ cảm thấy khó hiểu, vì sao mẹ lại đột nhiên chuyển cho mình khoản tiền này.
Nhưng đến vài hôm trước, Triệu Lỗi mới phát hiện có gì đó bất thường! Đầu tiên, nó phát hiện điện thoại của mẹ mình đột ngột bị ngắt, đến khi gọi điện đến tổng đài thì mới biết, di động của mẹ nó đã lâu lắm rồi không gọi cho ai.
Tiếp theo đó, nó đi tìm bạn trai của mẹ là Hứa Quốc Phong, một gã nhỏ hơn mẹ đến mười tuổi, kết quả lại phát hiện số của Hứa Quốc Phong cũng bị cắt! Hai người đó cứ như thể bốc hơi ở nhân gian vậy.
Mẹ của Triệu Lỗi có một căn phòng ở khu Hà Đông, bà ấy vẫn luôn sống cùng Hứa Quốc Phong ở nơi này, nhưng khi Triệu Lỗi đến đó thì thấy cửa ngoài bị khóa chặt, hỏi hàng xóm mới biết chỗ này phải khoảng hai tháng rồi không có ai trở về.
Triệu Lỗi trợn mắt, nó nhanh chóng đến đồn công an báo án, nhưng cảnh sát lại nói vụ này không thể lập án. Bởi vì đầu tiên là Triệu Lỗi không biết có phải mẹ nó đã bị mất tích thật hay không. Còn nữa, Lý Mai là một người trưởng thành, có năng lực tự chủ hành vi, đâu thể vì một khoảng thời gian không liên hệ với người nhà, mà nói là bà ấy xảy ra chuyện được chứ?!
Nhưng mẹ con liền tâm, có vài lần Triệu Lỗi mơ thấy mẹ. Trong mơ, mẹ nó không nói chuyện mà chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn. Mỗi lần tỉnh dậy, Triệu Lỗi đều tin chắc rằng mẹ của mình đã xảy ra chuyện.
Cuối cùng không còn cách nào khác, nó phải tìm đến tôi. Đây là kết quả mà nó không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì nếu tôi có thể nhìn được gì, chứng tỏ mẹ Lý Mai đã lành ít dữ nhiều.
Nghe Triệu Lỗi kể xong, tôi cũng không biết phải an ủi cậu bạn này thế nào. Mặc dù với kinh nghiệm của mình thì việc lần này có tám, chín phần là phát triển theo hướng xấu nhất. Nhưng lời đến miệng rồi, tôi lại không biết phải nói như thế nào.
“Mày cũng đừng lo lắng quá, nên lạc quan một chút, biết đâu dì đang ở Tây Tạng, đến Nepal chơi cũng không chừng?” Tôi nói.
Triệu Lỗi cảm kích gật gật đầu, rồi mới chuẩn bị đứng dậy đi lấy nước cho chúng tôi. Tôi vội vàng kéo nó lại: “Mày đừng làm gì hết, tao có chuyện muốn hỏi mày đã.”
Triệu Lỗi hơi sững, rồi ngồi trở lại: “Mày nói đi.”
“Dì có vật tùy thân nào không? Tốt nhất là cái mà dì ấy thích nhất ấy…”
Triệu Lỗi nghĩ một lúc rồi nói: “Đã nhiều năm rồi tao không ở cùng, nên không biết bà ấy có thứ gì ưa thích không. Nhưng… chắc trong phòng bà ấy có đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.