Người Tìm Xác

Chương 109: Tên trộm đào




Tôi nhắm mắt lại, cẩn thận ngửi mùi hương vấn vương trong không khí, có cảm giác ngọt ngào, như đang ở trong ngàn vạn đóa hoa.
Đột nhiên, tiếng cười của một cô gái vang lên bên tai, lanh lảnh dễ nghe, nhưng lúc xa lúc gần, có cảm giác bay bổng bất định.
Mắt tôi sáng lên, một cô gái trẻ mặc trang phục phụ nữ thời Mãn Thanh màu tím nhạt xuất hiện. Cô ấy đang nhìn vào gương đồng để trang điểm, tỳ nữ bên cạnh hỏi xem trong hai cây trâm hoa đang cầm thì cái nào đẹp hơn.
Đôi mắt thiếu nữ lúng liếng, có lẽ đã có người trong lòng. Cô ấy đang nhìn vào gương, trang điểm chải chuốt cũng chỉ mong để lại ấn tượng tốt với người kia.
Lúc này, một người đàn ông đẩy cửa vào, cô gái kia nhìn sang, xấu hổ nói: “Sao huynh lại vào đây, muội còn chưa trang điểm xong!”
Dưới hàng lông mày như lưỡi kiếm của người đàn ông kia là một đôi mắt sáng bừng, chiếc áo trường sam màu đỏ tía đang khoác được thêu hình kim long năm đầu, càng tôn lên dáng người cao ráo của anh ta. Tuy khí chất cao quý lại toát nên vẻ oai hùng không tầm thường, xem ra đó là một chủ tướng cầm quân đánh giặc.
“Ngựa của Đoạn Tử Ngọc sắp chạy đến đây rồi, muội còn lề mề gì nữa? Thời gian muội nhìn gương trang điểm cũng lâu quá rồi đấy!” Người đàn ông kia nói đùa.
“Ca… Ca ra ngoài nhanh lên, muội sắp xong rồi!” Thiếu nữ e thẹn nói.
Tôi giật mình bừng tỉnh, nhìn quanh, lại trở về tầng ngầm giữ nhiệt của Lưu Thắng Lợi.
“Sao rồi? Thấy gì có ích không?” Chú Lê ở bên cạnh hỏi tôi.
Tôi cau mày: “Thấy vài thứ, nhưng ít quá, cũng chỉ là cảnh thiếu nữ nhìn vào gương trang điểm, sau đó anh trai cô ấy đến, nói Đoạn Tử Ngọc sắp tới nơi rồi.”
“Đoạn Tử Ngọc?!” La Hải nghe thấy cái tên này thì giật mình, vì sư phụ của anh ta cũng từng nhắc đến cái tên của người đàn ông này vô số lần…
Tôi thấy La Hải tỏ ra sợ hãi thì quay đầu lại, nói với anh ta: “Sao thế? Anh nghi ngờ người này chính là người đàn ông được chôn cùng mà sư phụ anh nhắc đến?”
“Tôi cũng không thể chắc chắn, có lẽ chỉ cùng tên cũng nên.” La Hải ăn ngay nói thật.
Tôi gật đầu, thầm nghĩ cũng không phải là không thể như thế, hơn nữa hình ảnh vừa rồi quá ngắn, gần như không có tin tức gì hữu ích, ngoại trừ ba chữ Đoạn Tử Ngọc. Vậy anh ta rốt cuộc có quan hệ gì với hai anh em kia, lại còn là đối tượng của một người trong đó…
Lúc này, Lưu Thắng Lợi đi tới, thấy chúng tôi đều im lặng không nói thì biết việc chẳng tiến triển gì. Nhưng ông ta vẫn vui vẻ nói: “Nếu không có đầu mối thì hôm nay cứ vậy đã. Nơi này của tôi khá ổn, mọi người đã mệt mỏi cả ngày rồi, tối nay ở đây nghỉ ngơi cho thật thoải mái đã.”
Ra khỏi căn hầm, tôi thấy mặt trời cũng đã sắp lặn, cả bầu trời đỏ rực. Cảnh sắc ở đây quả là tuyệt, chẳng trách Lưu Thắng Lợi lại chuẩn bị dưỡng lão tại nơi này.
Chú Lê được Lưu Thắng Lợi mời đến sảnh uống trà, vừa rồi ở trong tầng hầm rất bức bí, nên tôi muốn ra ngoài đi dạo một mình. Đinh Nhất không yên lòng lắm, muốn đi cùng, nhưng tôi xua tay nói: “Không sao đâu, tôi cũng chẳng phải trẻ con. Anh đi với chú Lê đi, tôi đi rồi về.” Nói rồi, tôi vội vã ra khỏi cửa, đỡ phải nghe chú Lê dài dòng.
Mặt trời ngả về phía Tây, một mình tôi thong thả bước đi trên con đường nhỏ trong khu rừng yên tĩnh. Gió đêm thoảng qua, thoải mái vô cùng. Thỉnh thoảng, có vài nhân viên đi ngang qua, họ cũng biết tôi là ai, nên đều lễ phép chào hỏi.
Bất giác, tôi đã đi tới một rừng cây yên tĩnh hơn, chắc hẳn là vườn trái cây, mùi đào thoang thoảng bay đến. Con sâu háu ăn trong bụng bị câu ra, vì vậy, tôi lần theo mùi thơm đi vào rừng đào.
Quả nhiên phía trước là một vườn đào, những quả đào vỏ vàng to mọng treo đầy trên mỗi cây! Đây chính là thứ quý giá nhất, sản lượng đào vỏ vàng ở chỗ chúng tôi rất ít, giá lại cao kinh khủng. Lúc bé, mẹ cũng không mua cho tôi nếm thử lấy một quả.
Ngửi mùi đào, chắc đã sắp chín hết. Tôi không nhịn được mà đi tới, định hái quả đào vàng to, trông rất đẹp ở ngay trước mặt xuống.
“Đừng hái quả đó, chưa chín, không ăn được đâu.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên trái.
Tôi hốt hoảng vì giọng nói bất ngờ đó, dù sao thì chưa hỏi đã hái cũng không hay lắm. Tuy là khách ở đây, nhưng người ta mời bạn ăn thì vẫn khác với việc bạn tự hái trộm.
Chờ tôi bình tĩnh rồi quay sang nhìn, chỉ thấy một chàng trai đang ngồi trên cây đào cách đó không xa, mỗi tay cầm một quả đào vàng. Lại nhìn dưới chân anh ta, ít nhất cũng đã có 6, 7 hạt đào rồi!
Tôi thấy điệu bộ này, rõ ràng cũng là một tên trộm đào mà! Vì vậy, tôi buồn cười hỏi: “Vậy anh nói xem, đào thế nào mới là chín?”
Nghe tôi hỏi, anh ta ném quả đào thừa đang ăn xuống dưới cây, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cành cây cao hơn 2 mét, sau đó đi về phía tôi.
Vừa rồi anh ta ngồi trên cây nên tôi không cảm thấy gì, nhưng lúc nhảy xuống đi tới, tôi lại thấy hốt hoảng. Anh ta cao khoảng 1m9, bây giờ Đinh Nhất không ở bên, ý thức về nguy hiểm chợt nảy ra trong đầu tôi.
Không ngờ chàng trai kia lại đi ngang qua, sau đó hái quả đào ngay bên cạnh quả tôi vừa nhìn thấy xuống, rồi đưa cho tôi: “Này, chín rồi, ngọt lắm.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhận quả đào kia. Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, khá ưa nhìn, cũng được coi là đẹp trai. Nhưng sao tôi lại thấy hơi quen mắt nhỉ? Trong phút chốc, tôi chẳng tài nào nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu…
“Chúng ta… có phải đã từng gặp nhau ở đâu không?” Tôi hỏi.
Chàng trai kia hơi thở dài nói: “Trí nhớ của cậu kém thật, chúng ta đâu chỉ từng gặp, còn ngủ chung giường nữa ấy?”
Nghe anh ta nói vậy, tôi lại càng chẳng hiểu gì. Rất ít đàn ông từng ngủ chung giường với tôi, trừ Đinh Nhất ra cũng chỉ có bạn học trước đây. Nhưng tôi làm gì có bạn nào như anh ta?
“Cậu có phẫu thuật…” Tôi nói.
Chàng trai kia trợn mắt lườm tôi, không nói nữa, quay người tiếp tục ăn đào. Lúc này, điện thoại vang lên, tôi lấy ra xem, là Đinh Nhất gọi đến bảo tôi về ăn cơm. Tôi cúp điện thoại, quay lại định hỏi anh ta xem đã gặp nhau ở đâu, nhưng lại thấy trong vườn đào to như vậy chỉ còn lại mình mình.
“Xào xạc… xào xạc… xào xạc…” Một cơn gió lạnh thổi qua cây đào bên cạnh, khiến tôi nổi cả da gà.
Về đến phòng ăn, Lưu Thắng Lợi đã cho rượu và các món ăn ngon nhất lên, thấy tôi về thì mời ngồi vào chỗ: “Nhanh lên, nhanh lên, cậu anh em Tiểu Trương, chỉ đợi cậu thôi đó.”
Tôi vội xấu hổ nói: “Phong cảnh ở đây của tổng giám đốc Lưu đẹp quá, khiến tôi lưu luyến quên cả đường về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.