Người Tìm Xác

Chương 102: Người đàn ông chôn cùng




Vương An Bắc cẩn thận xem mấy chỗ lồi không nổi bật, rồi nói với mọi người: “Nếu mở sai cơ quan, không làm tốt thì sẽ có biến cố, mọi người phải cẩn thận.”
Tứ sư đệ nghe thế thì thầm tính toán xem phải mở cánh cửa đá này thế nào. Với kinh nghiệm trước đây của mình về loại cơ quan thế này, nếu không mở theo thứ tự hoặc quy luật, thì sẽ phải làm cùng lúc thì mới mở được.
“Làm thế nào bây giờ? Nắm chắc được bao nhiêu?” Đại sư huynh hỏi.
Tứ sư đệ ngẩng đầu, cười ha hả: “50%!”
Lòng Vương An Bắc nặng nề, chỉ 50% thôi, vậy khả năng làm sai là một nửa rồi! Nhưng nghề như họ, chắc được 50% đã là giỏi rồi. Thế là, ông nói với Tứ sư đệ: “Được, 50 thì 50. Đệ nói xem phải mở thế nào đây?”
Tứ sư đệ ngẫm nghĩ rồi nói: “Vừa rồi đệ đã đếm thử, có tổng cộng 5 chỗ nhô lên trên cửa. Cả nhóm chúng ta, mỗi người đặt tay lên đó, nghe hiệu lệnh của đệ, rồi cùng ấn xuống!”
Mọi người nhìn nhau, sau đó đặt hết tay lên những chỗ nhô lên…
“Ấn!” Tứ sư đệ ra lệnh, mọi người đồng loạt ấn xuống.
Cửa đá vang lên hai tiếng “ken két”, sau đó lại yên lặng như tờ.
Mọi người đều choáng váng, chẳng nhẽ xui vậy thật à, dính vào 50% xui xẻo kia?
Ngay lúc ai nấy đang toát mồ hôi, thì chợt nghe tiếng khóa sắt bị kéo sau cửa, là cơ quan nào đó đã được mở ra.
“Mọi người cẩn thận, thấy không ổn thì mau rút lui ra ngoài!” Đại sư huynh kêu lên.
Chẳng ngờ, ngay lúc căng như dây đàn chờ biến cố, thì cánh cửa đá vừa nãy còn kín mít đột nhiên bắt đầu lui về trong. Ngay sau đó, cửa đá từ từ mở ra thật!
Mọi người vui mừng, nếu không phải đang ở trong mộ, chắc họ sẽ kêu hoan hô mất.
Tuy cánh cửa đá đã mở ra, nhưng bên trong lại đen kịt, thỉnh thoảng, lại có từng cơn khí lạnh thấu xương tràn ra. Đại sư huynh lấy chiếc bật lửa luôn cầm theo ra, bước vào đầu tiên…
Diện tích bên trong khoảng gần bằng ở tiền điện, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, đúng là quá tối. Chỉ bằng chiếc bật lửa nhỏ vốn không thể nhìn rõ được.
Vì thế, Đại sư huynh tìm kiếm quanh điện, chắc chắn là có những thứ để thắp sáng. Quả nhiên, ông ngửi thấy mùi dầu hỏa trên cây cột ở trong điện.
Đại sư huynh ngẩng đầu nhìn, thấy trên bốn cây cột quanh điện đều treo bốn bát đèn dầu. Vì thế, ông lấy bật lửa đang cầm để đốt một trong số đó. Đột nhiên tiếng “phừng phừng phừng” vang lên, ba cái bát còn lại cũng cùng sáng lên. Xem ra dưới bốn chiếc đèn này có cơ quan liên kết với nhau.
Những người kia thấy Đại sư huynh đốt đèn trong điện thì làm theo, vì thế tất cả đèn trong điện đều được đốt sáng. Cảnh vật xung quanh lập tức hiện ra…
Trong điện được bày các loại rương gỗ cỡ lớn, còn có một vạc rượu lớn cao đến nửa người! Họ thấy mấy chiếc rương thì sáng hết cả mắt. Chắc chắn nó có chứa mấy món chôn cùng đáng giá!
Vương An Bắc là người đi tới đầu tiên, ông lấy con dao nhỏ nạy, khóa đồng bị mở ra ngay. Mọi người quây lại xem, thấy trong đó đầy ắp những thỏi bạc!
Mọi người đều thất vọng, nếu là thời trước thì mấy thứ này chắc chắn là tiền. Nhưng bây giờ đã là dân quốc, trên thị trường không còn dùng bạc để lưu thông từ lâu rồi. Một cái rương lớn như vậy chắc chắn rất nặng, họ vất vả ôm mấy thứ này vượt trắc trở để về, chắc chắn là không có lời!
“Tôi không tin là chẳng có thứ gì khác, mở tiếp!” Vương An Bắc nói với vẻ mặt không cam lòng.
Vì thế, mọi người nhanh chóng mở hết những rương gỗ kia ra. Kết quả, nếu không phải bạc, thì cũng chỉ là binh thư các loại, chẳng có thứ nào hợp ý.
Lúc này, Đại sư huynh lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn. Đã 3 giờ sáng rồi, bọn họ phải ra ngoài trước khi trời hửng sáng, đến lúc đó, dù có tìm được bảo bối hay chăng thì cũng không thể ở thêm nữa!
“Đi, ra sau điện, không phải trong quan tài cũng đều là bạc chứ?” Nhị sư huynh căm giận nói.
Vương An Bắc đứng trong điện, nhìn chung quanh rồi nói: “Hai điện thờ phụ ở phía Nam và Bắc chắc chắn là nữ quyến chôn cùng. Có lẽ trong quan tài còn có mấy món trang sức đáng tiền…”
Mọi người nghe thế thì thấy vui vẻ, cuối cùng lần này cũng không uổng công rồi.
Họ đến điện thờ phụ ở hướng Nam trước, cửa điện để mở, có lẽ để tiện cho chủ mộ đi lại. Dù sao ngôi mộ này cũng được xây dựng như phòng ở khi còn sống, bạn cũng đâu thể vào phòng vợ mình, mà vẫn phải lấy chìa khóa để mở cửa được!
Kết quả là, sau khi đi vào mới thấy nơi này được bày biện cực kỳ đơn giản, hoàn toàn không giống khuê phòng của phái nữ, mà trông giống của… đàn ông hơn?! Trên tường treo đầy tranh chữ, cực kì giống phòng của thư sinh.
Phía Bắc của điện thờ có đặt một cỗ quan tài sơn màu đen, trông rất bình thường, chẳng hề giống đãi ngộ mà vợ của mộ chủ nên có. Họ đến gần nhìn, phía sau quan tài đen còn treo mấy bộ đồ. Nhìn kĩ lại, thì đúng là quan phục của đàn ông!
Mọi người choáng váng, tình huống gì thế này? Người đàn ông này là ai? Sao lại xuất hiện trong điện thờ phụ của chủ mộ?
“Có phải chủ mộ này là một người phụ nữ không?” Sư đệ nhỏ nhất lo lắng hỏi.
Vương An Bắc nghe thế thì suy sụp: “Đệ thấy bên ngoài kia là những thứ được chôn cùng phụ nữ à? Không biết suy nghĩ!”
Bị Vương An Bắc mắng, tiểu sư đệ cũng uất ức nói: “Nếu không phải là nữ, thì sao trong điện thờ phụ lại có đàn ông chôn cùng?”
Họ cũng chẳng hiểu ra sao, nhưng vào được rồi thì cũng không thể chưa mở quan tài mà đã đi chứ? Quan tâm quái gì việc người kia là nam hay nữ, mở quan tài ra đã rồi nói. Quan tài trong những ngôi mộ lớn thế này thường có khá nhiều thứ tốt…
Ngũ sư đệ là cao thủ mở quan tài, cực kỳ am hiểu việc cướp báu vật. Ông đến chỗ quan tài đen, cẩn thận quan sát cấu tạo của nó, rồi nhẹ nhõm nói với họ: “Quan tài này rất bình thường, cứ cạy ra là được. Chắc chắn bên trong không có ám khí gì!”
Mọi người nghe thế thì yên lòng, cũng to gan cùng mở nắp quan tài ra. Chẳng bao lâu sau, chiếc quan tài màu đen này đã bị cạy được.
Sau đó, họ thấy một người đàn ông mặc quan phục thời nhà Thanh, dáng người gầy gò nằm bên trong. Đại sư huynh là người học rộng tài cao nhất nhóm, nhìn bổ phục* của người đàn ông, thì nhận ra ngay người này cũng chỉ là một quan văn Tứ phẩm.
* Bổ phục là một miếng vải gọi là bổ tử có thêu hoa văn, ở trước ngực và sau lưng, tượng trưng cho các cấp quan khác nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.