Người Tìm Xác

Chương 10: Kumu qusar




Tôi nghe xong thì giật mình: “Hào phóng như vậy, chắc người này rất quan trọng, nếu tìm được thì tiền công là bao nhiêu ạ?” Nhưng vừa hỏi xong, tôi đã thấy hối hận, dù sao bây giờ chú Lê cũng là đội trưởng, tôi hỏi thẳng chuyện tiền bạc thế kia hình như không hay lắm thì phải?
Không ngờ chú Lê chẳng để ý gì mà nói: “Nếu tìm được thì sẽ nhận một trăm vạn, họ bao hết các chi phí tổn thất. Chúng ta thương lượng một chút, sau này mỗi khi nhận được tiền từng vụ, chúng ta chia đôi, được không?”
Tôi nghe xong, vui vẻ gãi đầu, cười ngây ngô, rồi lại nhìn Đinh Nhất đang lái xe.
“Còn Đinh Nhất thì sao?”
Chú Lê cũng nhìn Đinh Nhất rồi nói: “Cháu đừng quan tâm, nó không có khái niệm về tiền bạc đâu, nhưng cháu cũng không cần phải lo, chú đã mở cho nó một cái thẻ, lần nào cũng gửi tiền thuê vào đấy. Nếu sau này nó muốn đi, thì cũng nên có chút tiền phòng thân.”
Tôi cảm thấy chú Lê đối xử với Đinh Nhất khá tốt, chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng lại cưu mang anh ta. Tuy nhiên, anh ta cũng giúp chú Lê khá nhiều chuyện, xem ra chú Lê vẫn chưa từ bỏ việc tìm hiểu thân thế giúp anh ta. Dựa vào điểm này, chú Lê cũng được coi như là người tốt…
Xe chạy một ngày một đêm, vẫn là Đinh Nhất lái xe. Lúc đầu, tôi còn lo anh ta có thể bị mệt, cần tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Nhưng chú Lê lại phẩy tay nói: “Không cần, sau này cháu sẽ biết bản lĩnh của Đinh Nhất.”
Thấy chú Lê chắc chắn như vậy, tôi cũng không nói gì thêm. Lúc trước khi mới gặp Đinh Nhất, tôi đã biết thân thủ của anh ta rất tốt, nhưng không ngờ anh ta lại còn có tài khác!
Tuy Đinh Nhất còn chưa mệt, nhưng một chặp sau chú Lê đã ngủ mất, tôi lại càng thấy hứng thú với Đinh Nhất, nên muốn tiếp xúc với anh ta nhiều hơn, bèn câu được câu không nói chuyện với anh ta…
“Anh không mệt à?”
Đinh Nhất nhìn đường, trả lời: “Tôi có thể không ngủ một thời gian, sau đó sẽ ngủ bù.”
“Không phải chứ? Vậy cũng được à?” Tôi giật mình.
“Ừ, hôm trước đi với cậu, tôi vẫn không ngủ, sau khi về khách sạn rồi mới ngủ bù.”
Nghe anh ta nói vậy, tôi sực nhớ ra sáng hôm đó anh ta đã ngủ rất lâu...
“Vậy anh có thể không ngủ tối đa bao lâu?”
“Không biết nữa, chưa thử… nhưng chắc cũng rất lâu.”
Tôi bất lực nhìn anh ta, nói chuyện với Đinh Nhất đúng là việc nhạt nhẽo nhất trên đời.
Sau khi về đến nhà, tôi mệt kinh khủng, dù có ngủ lúc dọc đường, nhưng so với được ngủ trên chiếc giường êm ái, thì trước đó đúng là như đi chịu tội.
Tôi ngủ thẳng giấc trên giường êm đến giữa trưa hôm sau, sau khi dậy thì đầu vẫn còn choáng, chẳng biết có phải vì ngủ nhiều hay không. Vì thế tôi bò dậy rửa mặt để tỉnh táo lại, sau đó mới lấy túi tài liệu chú Lê đưa, định xem xét tình tiết của vụ án.
Mấy tập tài liệu trong túi đều là bản sao, chắc bản gốc đã cũ lắm rồi, đây là một vụ mất tích hơn ba mươi năm về trước, nạn nhân là một nhà sinh vật học. Dù năm đó đã tốn khá nhiều tiền để tìm ông ta, nhưng vẫn không có chút tin tức gì.
Không có nhiều thông tin có ích trong này, ngay cả tên và ảnh của nhà sinh vật học kia cũng không có, việc này khiến tôi thấy hơi nghi ngờ! Nhưng khách hàng hào phóng như vậy, tôi cũng không thắc mắc gì nhiều, dù sao tôi cũng không cần đến tên để tìm thi thể.
Tài liệu có ghi rất tỉ mỉ về trang phục mà người này mặc khi mất tích. Ông ta khoảng hơn năm mươi tuổi, lúc mất tích, ông ta mặc một bộ đồ lao động màu xám xanh, đội mũ lưỡi trai màu xanh, mang giày da bảo vệ size 42. Vật dụng mang theo có bình nhôm đựng nước, máy ảnh, ba lô, trong đó chứa nhật ký ghi chép và một ít đồ dùng cá nhân.
Ông ta mất tích khi rời khỏi đội khảo sát một mình, không để lại bất cứ tin tức gì của mình…
Đọc những tài liệu này xong, trong đầu tôi xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, đã qua bao nhiêu năm như thế, sao lại có người không tiếc tiền để tìm một người khó mà tìm thấy như vậy?
Hơn nữa tài liệu này cho thấy, mấy chục năm nay vẫn có người đi tìm kiếm. Tôi nghĩ nếu lần này chúng tôi vẫn không có kết quả gì, thì sau này, chắc chắn vẫn sẽ có một nhóm khác tiếp tục, xem ra nhà sinh vật học này không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài…
Một lúc sau, tôi gọi cho chú Lê, muốn hỏi xem chú có tìm được di vật nào của nhà sinh vật học kia lúc còn sống hay không, tốt nhất là thứ mà ông ta rất rất thích, nhưng kết quả lại khiến tôi thất vọng.
Chú Lê nói lần này không phải người thân của nạn nhân chi tiền, nên khách hàng không hề có bất cứ di vật nào của ông ta. Việc chúng tôi có thể làm chỉ là tới nơi ông ta mất tích năm đó, tìm theo đường cũ một lần. Nếu đúng như chú đoán, rằng thi thể đã bị vùi chôn dưới đất, thì tôi có dịp thể hiện khả năng của mình rồi.
Dù nói vậy, nhưng thông tin của tài liệu này quá mù mịt, thông tin có thể dùng được cũng khá ít, vì thế tôi bất mãn: “Cháu nói này, trên tài liệu không có vị trí mất tích của nạn nhân, thì chúng ta biết đi đâu tìm bây giờ?”
Không ngờ chú Lê cũng chỉ nói với vẻ bất lực: “Tạm thời không biết đích đến, chỉ đành đợi đầy đủ người rồi lúc xuất phát mới hỏi được…”
Tôi kinh ngạc: “Sao cơ? Chú cũng không biết ạ?”
“Chú cũng không biết, nhưng chắc chắn là ở trong nước.” Chú Lê đáp.
Trong lòng tôi bắt đầu gào thét, xem ra vụ này càng lúc càng thú vị…
Vài ngày sau, tôi có mặt trên chuyến bay đến Urumsi, không ngờ đích đến của chuyến đi này lại là Tân Cương, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là, trừ chú Lê và Đinh Nhất ra thì còn có thêm ba nam một nữ nữa.
Trong nhóm bảy người chúng tôi, chắc chú Lê là trưởng nhóm, những người đó đều nghe lời chú. Nhưng chú không giới thiệu chúng tôi với nhau, việc này làm tôi hơi kinh ngạc.
Tôi cũng có lén hỏi Đinh Nhất, xem anh ta có biết mấy người này không. Nhưng Đinh Nhất lại cho tôi một ánh mắt vô cùng chân thành, nói: “Không biết.”
Bầu không khí cũng vì thế mà có hơi xấu hổ, vì vậy cả đoạn đường, chúng tôi đều không tiếp xúc với nhau mấy. Thật không biết cái đội kì lạ thế này có thể hoàn thành nhiệm vụ của khách hàng được không?
Sau khi máy bay hạ cánh, chúng tôi chia ra ngồi vào hai chiếc xe jeep Grand Cherokee. Đương nhiên là tôi ngồi với chú Lê và Đinh Nhất, còn ba nam một nữ kia thì lên chiếc khác. Không ngờ chúng tôi lại chạy về phía Bắc chứ không vào nội thành Urumsi. Chẳng biết đã đi được bao lâu, nhưng chúng tôi đã phải đi từ lúc hừng đông tới tận tối.
Cuối cùng, ô tô cũng ngừng lại, tôi bị chú Lê đánh thức: “Tiến Bảo, đừng ngủ nữa, hôm nay chúng ta dựng trại ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.