Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 6: Chương 6






Khi nghe tin đó Mộ Khanh Trần đã lập tức xuống núi với ý định xui thuyền ra đảo tìm sư phụ.Mộ Khanh Trần không phải cường giả như Bạch Ức Quân không thể dùng thuật di chuyển đi xa ngàn dặm trong chớp mắt.
Thế nên y phi hành không ngừng nghĩ đến địa phận trấn Lạc Dương.
Đây là thành trấn sầm uất nằm sát bờ Đông Hải.Y vào thành tìm một quán trọ thuê một căn phòng tạm nghĩ chân.Trước khi đi y đã cẩn thận để lại phong thư căn dặn Ngọc sư tỷ nếu sư phụ có về trước thì ngàn vạn lần giữ chân người ở lại, y đến Đông Hải không tìm thấy người sẽ tự khắc quay về.Đêm đầu tiên ở trấn Lạc Dương y nằm trên giường tay mân mê miếng ngọc màu tím mà Bạch Ức Quân đã cho, tâm hồn đang suy nghĩ miên man thì bỗng phát hiện có kẻ vừa lẻn vào phòng.Mộ Khanh Trần im lặng giả vờ ngủ đến khi người đó đến gần giường y bèn triệu hồi Phi Tuyết chém vào kẻ trong bóng tối, hắn nghiêng người tránh được một kiếm của y.
Cùng lúc đó tay phóng tia lửa thắp sáng ngọn đèn nhỏ trong phòng.“Mới hai năm không gặp mà công phu của Mộ sư đệ đã tăng lên không ít”Nhận ra là Lục Thủy Mộ Khanh Trần bèn thu hồi Phi Tuyết.
Vẫn không quên châm chọc tên này một trận“Thì ra là bại binh dưới tay ta.
Thế nào còn muốn thử sức”?Mộ Khanh Trần trong lúc nói chuyện vẫn dùng linh thức dò xét kĩ lưỡng xung quanh khách trọ.
Phát hiện hắn chỉ đi một mình mới hoàn toàn thả lỏng tâm tình.Không phải Mộ Khanh Trần tỉ mỉ mà do tên này lúc trước đã dám dẫn theo trưởng lão đánh lén lên núi Xuy Vũ.
Nhỡ đâu hắn lại mang theo lão đầu lần trước.Vì lúc này không có sư phụ bên mình Mộ Khanh Trần phải tự lực cánh sinh mà thôi.Trông thấy khuôn mặt dò xét của Mộ Khanh trần Lục Thủy giơ hai tay trước người“Ta chỉ muốn kết bạn với ngươi không hề có ý xấu”.Sau khi nhìn hắn một lúc xác nhận hắn không hề nói dối Mộ Khanh Trần mới an tâm ngồi xuống cái ghế nhỏ trong phòng.
Hắn cũng ngồi đối diện ta.
Tay rót trà vào hai cái ly trên bàn.“Tại sao muốn kết bạn với ta?”Mộ Khanh Trần uống một ngụm trà rồi hỏi hắn.“Vì ngươi giỏi hơn ta”hắn thật thà trả lời.Mộ Khanh Trần vẫn chưa buông tha.“Còn lý do gì nữa không?”Hắn gãi gãi đầu“Còn một lý do nữa”“Nói”Y thật không thể kiên nhẫn nỗi với tên Lục Thủy này.“Vì ngươi đẹp hơn ta”Mộ Khanh Trần suýt nữa thì sặc một ngụm trà.
Sau khi vỗ ngực cho thuận khí y mới bình tĩnh trở lại“Chỉ có như thế”“Đúng thật chỉ như vậy”Lục Thủy ngoan ngoãn trả lời.Lúc này Mộ Khanh Trần mới nổi cơn tam bành đứng lên kéo cổ áo hắn.“Ngươi có bệnh không? Chỉ vì muốn kết bạn với ta màn nửa đêm nửa hôm trèo tường vào phòng dở trò ám sát hử?”Y nghiến răng nghiến lợi.Hắn vẫn trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô số tội“Ta chỉ muốn vào phòng kêu ngươi dậy nói chuyện, ai biết được ngươi lại cảnh giác đến độ này.
Ta quả thật không có làm gì a”“Nếu ngươi làm gì thì bây giờ chẳng còn mạng để nói chuyện với ta đâu” Mộ Khanh Trần vẫn kéo cổ áo Lục Thủy lôi sềnh sệch y ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
Lục Thủy đứng bên ngoài không giận mà còn gào to“Ngươi ngủ đi mai ta lại đến”Mộ Khanh Trần chẳng thèm quan tâm hắn nói cái gì.

Tắt đèn lên giường nằm xuống.
Quả thật y quá mệt mỏi với cái tên tâm thần này rồiSáng hôm sau khi Mộ Khanh Trần xuống sảnh quán trọ đã thấy Lục Thủy vẫn một thân áo đỏ chói lọi ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.Trông thấy Mộ Khanh Trần hắn liên tục ngoắc tay.Mộ Khanh Trần bèn đi tới ngồi đối diện hắn.
Trên bàn bày la liệt món ăn đang bốc khói nghi ngút.Không đợi Lục Thủy mời Mộ Khanh Trần đã múc cho mình một chén cháo hải sản.
Cháo rất ngon mùi vị hải sản cực kỳ tươi mới.
Mộ Khanh Trần ăn liền hai chén.Trông thấy trên mặt Lục Thủy có một vết thương còn khá mới Mộ Khanh Trần bèn hỏi hắn.“Vết thương này của ngươi từ đâu mà có?”“Là bị người ta đánh”Hắn vừa gắp miếng dưa muối vừa trả lời y.“Ai dám đánh ngươi thành như thế?”“Là Cố Thiên Nham thiếu chủ Ma Thần Cung”“Ngươi không đánh lại hắn?” Mộ Khanh Trần tiếp tục trán miệng bằng một quả quýt.
Y bỏ một múi vào miệng”Thật chua a”.“Hắn là cao thủ đầu bảng Thập Nhị Tinh Anh.
Ta sao đánh lại được”Nghe câu trả lời của hắn có vẻ như chuyện bị thương là việc hằng ngày.Dù chua nhưng Mộ Khanh Trần vẫn ăn tiếp múi quýt thứ hai.“Tại sao hắn lại đánh ngươi?”Lần này vậy mà Lục Thủy lại lộ vẻ khó xử buông đũa xuống nhìn y.Y cũng nhìn lại hắn.“Nhìn cái gì? Không nói thì thôi”Hắn lại gãi đầu.
Mộ Khanh Trần phát hiện mỗi lần tên này bối rối thật thích gãi đầu.“Thật ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Ta và hắn tranh nhau một cô nương.
Thế là hắn đánh ta.
Chuyện này cả Ngũ Châu ai cũng biết.
Chỉ có ngươi trên núi xuống nên không biết gì thôi”“Ta quả thật từ trên núi xuống”Tưởng lý do gì lớn lao ai mà ngờ bọn họ lại vì tranh nhau một cô nương, nghe đến đây Mộ Khanh Trần bèn không hỏi nữa.
Ăn xong trái quýt Mộ Khanh Trần gọi tiểu nhị đến tính tiền sau đó ra ngoài phố với ý định tìm nơi có thuyền để ra Đông Hải.Biết được điều đó Lục Thủy vỗ ngực cam đoan tối nay sẽ dẫn Mộ Khanh Trần đến nhà hộ dân có thuyền.

Sáng mai có thể ra đảo.
Đúng như lời hứa tối hôm đó Mộ Khanh Trần trả phòng mang theo hành lý đi cùng Lục Thủy hết nhà thuyền nọ.
Mở cửa cho hai người là một nam nhân có nước da bánh mật.
Đây là một ngôi nhà nhỏ hoang tàn lá rụng ngập sân cánh cửa treo đầy mạng nhện như rất lâu rồi không có người ở.
Mộ Khanh Trần âm thầm hỏi nhỏ Lục Thủy“Ngươi chắc chắn đây là nhà thuyền đi Đông Hải?”Lục Thủy vẫn hồn nhiên như không“Yên tâm đi, có gia ở đây ngươi không phải sợ”“Sợ cái rắm”Tiếp đón bọn họ là bốn người mỗi người có một phong cách ăn mặt thật là ba chấm.Mộ Khanh Trần đã thật sự bị chói mắt vì cách ăn mặc như thế này.
Mỗi người là một màu rực rỡ: Xanh, Đỏ, Tím, Vàng.
Mộ Khanh Trần huých khủy tay Lục Thủy“Kẻ thù của ngươi tìm tới cửa rồi kìa?”“Sao ngươi biết?” Lục Thủy nhìn y một cách đầy ngạc nhiên.Trong hoàn cảnh như thế này quả thật câu nói của Lục Thủy thành công làm Mộ Khanh Trần cười không ngậm miệng được.
Lục Thủy quả thật là cậu bé to xác.“Nhìn cách ăn mặt của bọn họ như thế...!Chậc...! chậc nếu nói không phải kẻ thù của ngươi chẳng ai tin được đâu”Mộ Khanh Trần đứng nhìn một đám màu sắc lòe loẹt trong sân cảm thấy thật là đau mắt mà.“Lục Thủy hôm nay lại có bạn cơ đấy!”tên áo vàng mở miệng trước.
Cả bọn đi xung quanh nhìn Mộ Khanh Trần từ trên xuống dưới“Còn là một thanh niên tuấn tú”vẫn là giọng nói của áo vàng“Ha …ha …ha”cả bọn hùa nhau cười to.“Nể tình trước đây chúng ta là bạn bè, ta bỏ qua cho tụi bây.
Đi đi đừng kiếm chuyện”Lời nói hùng hồn như thế nhưng Lục Thủy lại âm thầm lôi kéo cánh tay Mộ Khanh Trần.Bọn chúng giống như những con ruồi chả thèm đếm xỉa đến lời nói của Lục Thủy chỉ chăm chăm vào Mộ Khanh Trần.“Ta nói này Cố Thiên Nham chuyện giữa chúng ta chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao.
Ngươi lại đến đây là muốn làm gì?”Thì ra tên mặc áo vàng cầm đầu cả bọn tên là Cố Thiên Nham.
Cao thủ đứng số hai trong bảng Thập Nhị Tinh Anh.

Hèn gì Lục Thủy rảnh rỗi đấu võ mồm với bọn chúng.
Mộ Khanh Trần âm thầm nghĩ ngợi.Cố Thiên Nham biết Lục Thủy muốn kéo dài thời gian nên y lập tức ra hiệu cho đồng bọn tấn công.
Bọn hắn chia ra ba tên đánh với Lục Thủy còn lại Cố Thiên Nham thì tấn công Mộ Khanh Trần.
Hai người quần đã trải qua hai trăm hiệp vẫn bất phân thắng bại.
Cố Thiên Nham lúc đầu còn lơ là xem thường Mộ Khanh Trần nhưng đến giờ phút này đây gã đã nhìn Mộ Khanh Trần bằng con mắt khác.“Không ngờ bên cạnh Lục Thủy lại có một cao thủ như ngươi”Cố Thiên Nham thật lòng khen ngợi.“Mộ Khanh Trần núi Xuy Vũ”Mộ Khanh Trần bình tĩnh nói ra tên của mình.“Thì ra là đồ đệ của Bạch Ức Quân”Cố Thiên Nham hoàn toàn bất ngờ khi nghe Mộ Khanh Trần nói ra tên của mình.Phải biết rằng từ lúc Cố Thiên Nhan sinh ra đến bây giờ đã từng nghe nhiều về sự tích Bạch Ức Quân trên núi Xuy Vũ nhưng chưa từng được gặp mặt.
Chỉ nghe nói võ công người này đã sắp ngang hàng với tiên nhân.Cố Thiên Nham vẫn không hoàn toàn tin tưởng chỉ cho đó là lời thêu dệt.Nhưng mãi đến vài năm gần đây lại nghe giang hồ đồn thổi vị Bạch Ức Quân ấy thế mà lại nhận một đồ đệ.Có lần Cố Thiên Nham còn tò mò đến núi Xuy Vũ để chứng thực lời đồn nhưng y đi lòng vòng dưới chân núi thế nào lại lọt vào trận pháp.
Mất đúng một tháng y mới thoát ra được, mà sợ hãi chạy về thành Lạc Dương này.Mộ Khanh Trần trông thấy sự do dự trong mắt Cố Thiên Nham, y bèn thừa cơ hắn đang lơ là rút từ trong ngực ra một tờ giấy màu vàng vẽ một pháp trận đơn giản.Không kịp để Cố Thiên Nham trở tay đã tung lá bùa về phía hắn.
Lá bùa này chỉ có thể cầm chân hắn hai canh giờ.
Bao nhiêu đó cũng đủ để Mộ Khanh Trần thoát thân.Y đang bận đi tìm sư phụ thật không có thời gian mà dây dưa với đám công tử ăn no rững mỡ như hắn.Sau khi cầm chân Cố Thiên Nham y bèn vụt tới chụp lấy bả vai Lục Thủy dùng khinh công kéo y bay đi trong sự ngơ ngác của ba người còn lại.“Mộ Khanh Trần tên khốn nhà ngươi dám dùng tà thuật với ta, chỉ cần ta thoát ra được ngươi đừng mong sống sót” Cố Thiên Nham không thể động đậy tức giận chửi bới nhìn bóng lưng Mộ Khanh Trần càng ngày càng xa.Mộ Khanh Trần cùng Lục Thủy không chạy đi xa mà hai người tìm một quán ăn nhỏ gọi hai bát mì.
Ngay khi chuẩn bị cầm đũa lên đã nghe bàn bên cạnh loáng thoáng nói về tên Bạch Ức Quân.Cả hai im lặng lắng tai nghe.
Thanh niên mặt áo xám có vẻ như là một thư sinh nói.“Bạch Ức Quân đã đập nát Đông Hải sau đó chạy mất rồi”“Sao ngươi biết?”Gã ngồi kế bên tay cầm bánh bao vừa ăn vừa hỏi.
Nghe đến tên Bạch Ức Quân gã thư sinh áo xám đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.“Hôm qua ta ra biển vốn muốn nhặt mấy con sò về nướng ăn thì gặp một chủ thuyền đã chở Bạch Ức Quân vào bờ lão kể ta nghe như thế”Thư sinh ngồi giữa vòng tròn bao nhiêu con mắt tự tin vỗ ngực kể lại.Một người trong đám đông hỏi“Thế lão có nói ngươi nghe dung mạo của Bạch Ức Quân như thế nào hay không?”Xung quanh bắt đầu lao nhao“Thế nào có nói hay không?”“Suỵt”Đồng bọn của thư sinh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Đám đông lập tức im phăng phắc có thể nghe được tiếng một con ruồi đang vỗ cánh trong không trung.
Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào thư sinh đứng giữa.
Tiểu nhị và trưởng quầy cũng đi đến bên cạnh lắng nghe.“Lão chủ thuyền nói Bạch Ức Quân có đôi mắt rất đẹp nhìn vào cứ như mặt nước Đông Hải.

Sóng mũi rất cao.
Trên cánh mũi có một chấm mụn rồi nhỏ rất đẹp.
Đôi môi dày dặn đẹp hơn cả môi của các cô nương ở di xuân viện”“Ha…ha……….
Ha…”Đám người xung quanh bò lăn ra đất cười khả ố.
Một người vừa ôm ngực cười vừa nói“Tưởng gì lại so sánh Bạch Ức Quân với một cô nương di xuân viện...!Ha...!Ha”.“Bộp”Một chiếc đũa phá không bay tới lệch sát mặt kẻ đang người khả ố sau đó cắm vào cây cột sau lưng y.“Ngươi…ngươi…”Nguyên một đám nhiều chuyện giật mình sợ hãi nhìn người vừa phóng chiếc đũa.Mộ Khanh Trần đi tới nắm lấy cổ tên bị cây đũa mém xuyên qua khi nãy“Nếu ta còn nghe một lời nào như vậy thốt ra từ miệng ngươi thì...! !”Y kết hợp làm động tác cắt cổ.
Tên đó quá sợ hãi vâng dạ rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
Có lẽ thấy Mộ Khanh Trần hung thần ác sát quá nên đám đông tự động giải tán ai về bàn nấy.
Lúc Thủy cũng đến bên cạnh thư sinh nọ hỏi hắn“Ngươi còn nghe được gì từ chủ thuyền?”“Ta chỉ nghe được bấy nhiêu đó mà thôi” Thư sinh trả lời Lục Thủy nhưng mắt chỉ chăm chăm liếc về phía Mộ Khanh Trần.“Có biết sư...! à...! Bạch Ức Quân đã đi đâu không?”“Không biết” Thư sinh xua tay lia lịa sợ Mộ Khanh Trần không tin còn bồi thêm một câu“Ngươi có thể đến nhà lão thuyền phu hỏi sẽ biết”Sau khi hỏi rõ địa chỉ nhà lão thuyền phu hai người bèn lập tức đi đến đó.
Nhưng lão thuyền phu chỉ nói Bạch Ức Quân rất kiệm lời phần lớn thời gian chỉ đứng đầu thuyền không nói chuyện với ai.
Bởi vì dung mạo y quá thu hút nên khi thuyền cập bến lão ấy cố ý nhìn theo chỉ thấy Bạch Ức Quân đi về hướng tây.
Lục Thủy bắt đầu phân tích lộ trình của Bạch Ức Quân.“Theo ta được biết hướng tây không phải là đường về núi Xuy Vũ nhưng hướng tây lại có thành lớn tên là Nhạn hồi.
Trong thành Nhạn hồi tọa lạc Trường Môn Tông.
Có khi nào sư phụ ngươi đến Trường Môn Tông không?”“Ta chưa từng nghe nói người có giao tình với Trường Môn Tông.
Nhưng mà Trường Môn Tông đứng thứ mấy trong ngũ đại gia tộc”Nghe Mộ Khanh Trần hỏi thế Lục Thủy quyết định phổ cập kiến thức cho kẻ mới xuống núi như y.“Thứ tự ngũ đại gia tộc lần lượt là: Ma Thần Cung, Ngụy gia, Trường Môn Tông, Lục Nguyệt Sơn Trang, Thanh Vân Cốc”“À! Ta hiểu rồi.
Ngươi về đi ta cần suy nghĩ một lát”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.