Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 23:




Lục Thủy tay mân mê bướm tím nhưng dư quang khóe mắt vẫn trông chừng Mộ Khanh Trần. Đến khi thấy y đã hoàn toàn khôi phục còn ngồi ăn cơm ngon lành. Vậy là nỗi lo trong lòng lập tức tan biến.
"Ngươi từ đâu tới?"
Nghe câu hỏi của Lục Thủy bướm tím nhả ra từng chữ trả lời y.
"Từ rất xa!"
Lục Thủy tiếp tục hỏi.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Từng chữ khói bay ra lơ lửng trên không.
"Mười hai vạn tuổi."
Lục Thủy càng đọc càng thích bướm tím này.
"Lâu như thế? Sao ngươi vẫn chưa biết thành hình người?"
"Liên quan gì đến ngươi."
Tử La nhả ra câu trả lời giống như phong cách của chủ nhân nó. Sau đó vỗ cánh bay đi. Mặc kệ tiếng gọi của Lục Thủy. Mộ Khanh Trần trông thấy cuộc nói chuyện giữa người và bướm y bất giác bật cười. Nghe tiếng cười của y Lục Thủy đi đến bốc một miếng bánh bỏ vào miệng.


"Cười gì. Lúc nãy ai còn đòi chết đòi sống không chịu ăn cơm."
Mộ Khanh Trần vẫn cắm đầu ăn cơm.
"Ngươi nói không lại Tử La bây giờ trút giận lên đầu ta sao?"
Lục Thủy ăn thêm một cái bánh nữa. Sau đó xoa sạch tay rồi dùng ánh mắt tò mò nhìn Mộ Khanh Trần.
"Nói ta nghe trên đường đã xảy ra chuyện gì mà ngươi trở nên cực đoan như vậy?"
Mộ Khanh Trần dừng đũa nhìn Lục Thủy một chút sau đó kể hết mọi chuyện cho y nghe.
"Ma Thần Cung lại ghê gớm như vậy sao?"
Mộ Khanh Trần không cho là vậy.
"Do lúc đó Mặc Triều Bạch đã mất đi thần lực. Nếu không làm gì có chuyện đó xảy ra!"
Lục Thủy liếc mắt nhìn Một Khanh Trần.
"Biết rồi. Người của ngươi là mạnh nhất. Vô địch thiên hạ. Được chưa?"
Mộ Khanh Trần đẩy mạnh vai Lục Thủy.
"Ai là người của ta. Ngươi bớt ăn nói hàm hồ đi!"


Nhìn gương mặt ngượng ngùng của Mộ Khanh Trần Lục Thủy càng muốn ghẹo y.
"Vậy ai lúc nãy tưởng người ta chết rồi còn đòi nhịn ăn nhịn uống chết theo hả?"
Lời nói của Lục Thủy đã đâm trúng tim đen của Mộ Khanh Trần. Y buông đũa xuống nhìn Lục Thủy.
"Nhìn gì? Muốn gϊếŧ người giệt khẩu sao?"
Nghe Lục Thủy nói Mộ Khanh Trần làm sao có thể tin.
"Bộ dáng ta lúc nãy thật sự giống như ngươi nói sao?"
"Không tin? Đợi ta một lát!"
Lục Thủy mở cửa ra ngoài, chốc lát sau khi hắn quay lại trên tay đã cầm theo một chiếc gương
đồng.
"Tự soi đi!"
Vứt cái gương cho Mộ Khanh Trần xong, Lục Thủy leo lên chiếc giường lúc nãy Mộ Khanh Trần đã nằm.
"Ăn xong thì biến đi. Ta vì ngươi mà đã lặn lội từ Lục Nguyệt Sơn Trang không ngủ không nghĩ đến nơi này. Bây giờ ta phải ngủ bù."
Mộ Khanh Trần cầm chiếc gương lên xem, đã trông thấy hình ảnh một thư sinh đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt tiều tụy đang nhìn mình. Thật đúng như lời Lục Thủy nói.


Khi Mộ Khanh Trần ăn xong tiếng ngáy của Lục Thủy đã bắt đầu giòn tan. Y đến gần kéo chăn đắp cho Lục Thủy. Sau đó thu dọn bàn ăn mở cửa phòng đem ra ngoài. Có lẽ do tâm tình, nên Mộ Khanh Trần trông thấy cảnh sắc bên ngoài hôm nay thật đẹp. Hoa Diệp Hà Sơn vào buổi tối càng thêm đẹp đẽ. Mộ Khanh Trần quyết định sáng mai sẽ đi thỉnh an cốc chủ Triều Nhai. Dù sao đã ở đây mấy ngày mà vẫn chưa gặp cốc chủ để cảm ơn, thật quá không có lễ độ.
Vì đã ngủ liên tục ba ngày nên Mộ Khanh Trần không cảm thấy buồn ngủ. Y bắt đầu đi lang thang khắp nơi. Đến khi đi đến rừng trúc mới phát hiện vậy mà Triều Âm vẫn còn chưa ngủ.
"Đã muộn thế này mà sư huynh vẫn chưa ngủ sao?"
Thấy người đến là Mộ Khanh Trần Triều Âm bèn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
"Đến đây ngồi xuống chúng ta cùng uống một chén rượu nào!"
Sau đó thật sự rót cho Mộ Khanh Trần một chén. Mộ Khanh Trần cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
"Cảm ơn sư huynh!"
Triều Âm nhìn cánh môi nhỏ của Mộ Khanh Trần vì rượu thấm vào mà càng trở nên hồng hào.
"Thế nào rượu có ngon không?"
Mộ Khanh Trần thành thật trả lời.
"Có chút ngọt!"
Triều Âm rời khỏi hình ảnh đó.
"Rượu này ta mới ủ bằng hoa Diệp Hà Sơn nên vị còn chưa đậm đà lắm!"
Mộ Khanh Trần khen ngợi từ tận đáy lòng.
"Sư huynh thật khéo tay!"
Triều Âm tiếp tục rót rượu cho Mộ Khanh Trần.
"Đâu có, chỉ là lúc rãnh rỗi nên tìm trò tiêu khiển thôi. Đệ đã thấy khỏe hơn chưa?"
"Đa tạ sư huynh quan tâm. Đệ hiện tại đã hoàn toàn bình phục!"
Hai người uống với nhau vài chén rượu sau đó nói về nhiều rất thứ linh tinh, đến khi trời hửng sáng Mộ Khanh Trần mới về đến phòng. Lục Thủy đã ngủ dậy rồi, đang cùng với Phụng Miên đánh cờ ở bàn đá trước phòng Mộ Khanh Trần.
"Ngươi lại thua nữa rồi!"
Lục Thủy tức giận vò đầu. Trông thấy Mộ Khanh Trần đi đến đèn vẫy tay gọi y.
"Đến đây đánh giúp ta một ván. Ta đánh không lại cô ấy!"
Phụng Miên tràn đầy tự tin nói với Lục Thủy.
"Ngươi có cầu cứu cũng vô dụng thôi. Trong Thanh Vân Cốc này chẳng ai là đối thủ của ta đâu."
Lục Thủy nhường chỗ cho Mộ Khanh Trần còn mình thì ngồi ghế bên cạnh.
"Ngươi cứ chờ đó Mộ Khanh Trần sẽ hạ gục ngươi! Ta có ý này. Chơi như vậy không vui hay là chúng ta cá cược"
Phụng Miên bĩu môi chê bai Lục Thủy.
"Ngươi toàn chơi thua mà cũng bày đặt cho ý kiến sao?"
Lục Thủy vô cùng tự tin với tài hoa của Mộ Khanh Trần.
"Lần này là Mộ Khanh Trần đánh với ngươi. Thế nào sợ thua y nên không dám cá chứ gì?"
Phụng Miên liếc về phía Mộ Khanh Trần.
"Ai nói ta không dám? Nếu ta thắng thì sao?"
Mộ Khanh Trần uống vào vài ly rượu hoa Diệp Hà Sơn tâm trạng cũng khá thoải mái nên vui vẻ hùa theo hai người bọn họ.
"Vậy nếu ta thắng thì thế nào?"
Lục Thủy nhìn hai người bọn họ đôi co qua lại bèn dứt khoát đứng ra phân xử.
"Nếu Mộ Khanh Trần thắng cô sẽ phải đưa cho chúng ta năm trăm lượng bạc. Thế nào?"
Phụng Miên gật đầu đồng ý.
"Tưởng gì. Được ta chấp thuận. Còn nếu ta thắng thì sao?"
Mộ Khanh Trần gom những con cờ đen đang hỗn loạn trên bàn sau ván thua của Lục Thủy, bỏ vào hộp gỗ.
"Cô muốn gì?"
Phụng Miên cũng gom những con cờ trắng bỏ vào hộp của mình.
"Nếu ta thắng ta muốn..."
Sau vài giây ngập ngừng Phụng Miên bèn dứt khoát nói ra.
"Ta muốn Mộ Khanh Trần hôn ta một cái!"
Lục Thủy trợn mắt nhìn Phụng Miên. Y không ngờ cô gái này lại mạnh dạn như vậy.
"Không được!"
Câu trả lời dứt khoát của Mộ Khanh Trần làm Phụng Miên tức giận.
"Ngươi không dám!"
Mộ Khanh Trần từ tốn trả lời.
"Không phải ta không dám mà làm như thế sẽ tổn hại thanh danh của cô."
Phụng Miên chính là nữ tử mạnh mẽ lời nói không hề kiêng dè.
"Ta không sợ!"
Mộ Khanh Trần thì không như vậy, tính y xưa nay luôn công tư rõ ràng.
"Nhưng ta sợ!"
"Ngươi thật đáng ghét!"
Bỏ lại câu nói đó Phụng Miên chạy biến mất.
"Này!"
Lục Thủy muốn chạy theo nhưng Mộ Khanh Trần đã kéo y lại.
"Cứ kệ cô ấy. Thà đau ngắn còn hơn đau dài."
"Ngươi cũng biết cô ấy thích mình"
Mộ Khanh Trần trợn mắt nhìn Lục Thủy.
"Ta đâu phải như ngươi."
Lục Thủy hầm hừ.
"Mộ Khanh Trần có tin ta đoạn tuyệt quan hệ với ngươi không?"
"Ngươi dám!"
Trông thấy Lục Thủy đùng đùng đứng dậy định bỏ đi Mộ Khanh Trần chạy theo kéo tay hắn lại.
"Được rồi là ta sai. Ngươi hài lòng chưa?"
Lúc này Lục Thủy mới chịu ngồi xuống.
"Biết sợ như thế ngay từ đầu chẳng phải tốt hơn sao. Cứ phải đợi ta dùng biện pháp mạnh."
Khi đã hết giận Lục Thủy lại tiếp tục phát huy ưu thế nói không ngừng nghĩ của mình.
"Dù sao cũng là một cô nương. Ngươi không thể cứng rắn như thế. Lỡ đâu người ta bị ám ảnh tâm lý, sau này lại chẳng dám thích ai khác. Lúc đó nó ngươi có chịu trách nhiệm không?"
Hai người vừa chơi cờ nhưng vẫn không quên chuyện của Phụng Miên.
"Nếu ta cứ mãi không chịu nói rõ, cô ấy sẽ không buông xuống được. Ta rất cảm kích cô ấy vì đã nhiều lần cứu mạng ta. Nhưng mà ơn cứu mạng và tình cảm không thể gộp chung làm một được."
Từ xưa khi quen biết đến bây giờ mỗi chuyện mà Mộ Khanh Trần quyết định Lục Thủy đều không hề phản đối.
"Ta đương nhiên tán đồng suy nghĩ của ngươi. Nhưng vì sao ngươi không thể dùng lời lẽ uyển chuyển để nói, cứ phải cứng nhắc như thế?"
Một con cờ đen hạ xuống từ tay Mộ Khanh Trần.
"Vậy nếu ngươi là ta lúc nãy ngươi sẽ trả lời thế nào?"
"Cạch"
Đàng hoàng chưa được lâu Lục Thủy lại quay trở về với bản tính lưu manh của mình.
"Nếu ta là ngươi ta sẽ thua một lần tặng cho cô nàng một nụ hôn. Ha...ha. . ."
Mộ Khanh Trần phì cười.
"Ngươi thật chẳng ra gì. Tới ngươi đó!"
"Từ từ ngươi phải để ta suy nghĩ chớ!"
Vậy mà Mộ Khanh Trần và Lục Thủy thật sự bỏ qua chuyện của Phụng Miên, hăng say đánh cờ cùng nhau đến tận buổi chiều. Sau đó hai người theo lời mời của Triều Âm cùng nhau uống rượu. Địa điểm lần này lại ở trong một khu rừng trúc xanh mướt.
Triều Âm và Phụng Miên đã ngồi chờ bọn họ từ trước. Lúc đầu bốn người còn nói chuyện khách sáo với nhau. Nhưng sau khi qua vài tuần rượu hơi men bốc lên đầu, làm cho tinh thần mọi người phá lệ phấn chấn. Phụng Miên thân là nữ tử nhưng uống rượu lại cực giỏi. Đến khi ba người đã bắt đầu lâng lâng nhưng cô nàng vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Lục Thủy bá vai Triều Âm đôi mắt lờ đờ nhìn Phụng Miên.
"Cô thật sự là sư muội ruột thịt của Triều Âm sư huynh đúng không? Sao ta thấy hai người chẳng có điểm nào giống nhau vậy hả?"
Nghe Lục Thủy nói thế Mộ Khanh Trần mới nhìn kĩ hai người bọn họ. Đúng là giống như lời của Lục Thủy, hai người họ chẳng có nét nào tương đồng. Triều Âm có khuôn mặt rất nhỏ, mắt phượng hẹp dài. Cộng với khí chất mềm mại trên người trông y rất khó phân biệt được nam nữ. Nhưng Phụng Miên thì khác, cô nàng có gương mặt trái xoan thanh tú với đôi mắt to tròn. Hai người ngồi cạnh nhau như thế nét tương phản càng rõ rệt.
"Nào nào cạn ly nam tử các ngươi sao còn lề mề hơn phụ nữ bọn ta thế!"
Biết Phụng Miên không muốn tiếp tục đề tài này. Lục Thủy bèn không nhiều lời nữa, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Thật ra ta không phải là con ruột của Cốc Chủ. Ta được người nhặt về khi còn nhỏ."
Triều Âm không e ngại mà giải thích với hai người. Nghe Triều Âm nói thế Mộ Khanh Trần bất giác liên tưởng đến hoàn cảnh của mình. Đồng bệnh tương liên, y cụng nhẹ ly của mình vào ly rượu của Triều Âm.
"Ta với huynh cùng cảnh ngộ, nào chúng ta cạn một ly!"
Không ngờ Mộ Khanh Trần lại có hoàn cảnh giống mình. Triều Âm giơ ly rượu trong tay về phía Mộ Khanh Trần.
"Thì ra Mộ sư đệ cũng được Bạch Sư Phụ nhặt về. Nào chúng ta cùng nhau uống."
Phụng Miên tròn mắt nhìn Mộ Khanh Trần.
"Ta còn tưởng ngươi là công tử danh gia vọng tộc nào đó, ai ngờ lại có thân thế đáng thương như thế. Đến đây cùng nhau uống."
Lục Thủy cũng chen miệng vào.
"Uống rượu không nhắc chuyện cũ. Cùng uống nào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.