Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 13:




Mộ Khanh Trần không dám tin vào mắt mình. Sư phụ tưởng rằng đã chết vậy mà lại xuất hiện trước mắt y một lần nữa. Mộ Khanh Trần run run gọi khẽ.
"Sư phụ!"
Rồi vươn tay muốn chạm lấy hình bóng phía trước nhưng khi bàn tay y đến gần lại xuyên qua cơ thể Bạch Ức Quân. Thì ra viên ngọc tím lúc trước Bạch Ức Quân cho Mộ Khanh Trần nó không chỉ dùng để ra vào kết giới núi Xuy Vũ. Bạch Ức Quân đã gửi vào đó một ít linh lực của mình với hy vọng nếu sau này Mộ Khanh Trần gặp biến cố nguy hiểm đến tính mạng một chút linh lực này sẽ cứu được y. Ảo ảnh càng ngày càng mờ sau cùng tan biến mất, mà Mộ Khanh Trần vì vết thương quá nặng cũng ngất xỉu ngay sau đó.
Tuyết phủ đầy trên người Mộ Khanh Trần, lạnh lẽo đã khiến y tỉnh lại. Nhưng khi ý thức y tìm về cũng là lúc cơn đau ập đến. Vết thương quá nặng lại thêm cả người y ngập trong tuyết thời gian dài làm cho cơ thể không tự chủ được mà run lập cập. Mộ Khanh Trần biết nếu mình không tìm được nơi trú chân y sẽ bị đàn sói đánh hơi thấy mùi máu mà kéo đến. Mộ Khanh Trần tìm được một cây gậy khá rắn chắc thế là y bước từng bước chậm chạp, hơi thở nặng nề quyện theo từng bước chân, ấy thế mà Mộ Khanh Trần lại thật sự đi được một đoạn khá xa. Đến khi nhìn thấy ánh đèn leo lét từ trong ngôi nhà tranh trước mặt Mộ Khanh Trần biết mình đã được cứu.


Mở cửa cho Mộ Khanh Trần là một thiếu nữ cực kỳ diễm lệ. Nàng không hề sợ hãi khi thấy một thanh niên xuất hiện trước cửa nhà mình trong đêm tối. Mộ Khanh Trần tuy đang cần nơi trú chân nhưng khi thấy người mở cửa lại là một cô gái y có phần chần chừ. Tuy trên giang hồ không câu nệ tiểu tiết nhưng Mộ Khanh Trần lại không suy nghĩ thoáng như vậy. Nam nữ đơn chiếc trong nhà y sợ tổn hại thanh danh của cô gái. Thấy y chần chừ ở cửa mà không chịu vào nhà, dù khuôn mặt đã tím tái vì lạnh. Cô gái hiểu ý bèn gọi với vào trong nhà:
"Phúc thẩm!"
"Đến ngay đây!"
Kèm theo tiếng trả lời là một lão bà mái tóc hoa râm khuôn mặt phúc hậu hiền từ. Vừa trông thấy Mộ Khanh Trần, không cần đợi cô gái yêu cầu bà đã lập tức chạy đến dìu y vào trong. Mà lực tay bà lão thật sự rất mạnh. Mộ Khanh Trần dù có vóc dáng thư sinh mảnh mai, nhưng thế nào y cũng là thanh niên vả lại còn đang bị thương không đi nổi nữa. Nhưng bà lão vẫn nhẹ nhàng mang y vào trong phòng mà không hề thở dốc lấy một lần. Vừa được bà lão đặt xuống giường Mộ Khanh Trần đã bắt đầu mất đi ý thức. Vết thương ngoài da tuy không quan trọng nhưng vì một đêm dầm trong tuyết khí lạnh đã làm cho miệng vết thương tím đen. Quan trọng nhất là y đã bị nội thương.


Bà lão giống như đã quen với việc chăm sóc cho người khác, bà thành thục cởϊ áσ của Mộ Khanh Trần, sau khi dùng khăn ướt lau chùi sơ qua vết thương của y lúc này cô gái mới bắt đầu vào phòng. Cô mang theo một thùng vuông nhỏ bằng gỗ bên trong nào là dao, kéo, băng vải và một bộ kim châm. Bôi thuốc cho vết thương bên ngoài của Mộ Khanh Trần xong, bà lão đỡ y ngồi dậy. Cô gái tiếp tục thi châm để chữa nội thương cho y. Nếu Mộ Khanh Trần còn tỉnh táo y sẽ biết cô gái không phải người bình thường mà cô chính là một đại phu.
Một canh giờ sau rốt cuộc đầu Mộ Khanh Trần đã bị châm thành một con nhím. Bà lão kiểm tra kĩ lưỡng Mộ Khanh Trần một lần nữa sau đó hai người mới rời khỏi phòng. Mộ Khanh Trần lại tiếp túc thấy mình đứng ở không gian trắng xóa mà lần trước y đã từng tới. Lần này y cố tình đi xung quanh nhìn xem đây là nơi nào. Y đi mãi đi mãi cuối cùng cũng trông thấy phía cuối chân trời có đặt một vật gì đó.


Y chạy đến gần thì phát hiện đó lại là một chiếc quan tài băng trong suốt. Có một người đang nằm bên trong giống như đang ngủ hai tay an tường đặt trước ngực. Tóc hắn được cột gọn gàng, đầu đội kim quan màu bạc lấp lánh. Sóng mũi hắn rất cao bờ môi mím lại trông như đang giận dữ. Khuôn mặt hắn quả thật đẹp không gì có thể tả xiết. Hắn mặc bộ áo giáp màu bạc, toàn thân từ trên xuống dưới hừng hực khí thế, Mộ Khanh Trần đoán ắt hẳn khi còn sống hắn đã từng là một vị tướng quân.
Vừa nhìn đến chiếc roi bạc nằm cạnh bên người hắn trái tim Mộ Khanh Trần giống như muốn ngừng đập. Tại sao lại giống chiếc roi bạc mà sư phụ đã từng dùng?
Mộ Khanh Trần loay hoay xung quanh chiếc quan tài, muốn tìm cách mở ra nhưng lại sợ ảnh hưởng đến người đã chết. Nhưng nếu không tìm ra đáp án chiếc roi này y sẽ không thể nào yên tâm được. Ta phải mở ra xem nó có đúng là chiếc roi của sư phụ hay không Không ta không thể xúc phạm người đã khuất. Cứ như thế Mộ Khanh Trần vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.
Bỗng y cảm thấy cơ thể bị rung lắc giữ giội, linh hồn chao đảo muốn rời khỏi cơ thể. Đến khi cơ thể ổn định lại thì y đã thấy mình đang nằm an ổn trên giường. Không gian trắng xóa đã hoàn toàn biến mất.
"Cuối cùng ngươi đã chịu tỉnh lại. Có biết ngươi đã hôn mê tận ba ngày ba đêm hay không?"
Cô gái đến gần dùng tay sờ lên trán Mộ Khanh Trần nhằm kiểm tra nhiệt độ. Dù biết cô gái không có ý gì với mình nhưng phản ứng tự nhiên của cơ thể Mộ Khanh Trần lại nhanh hơn lí trí, y khẽ rụt người lại. Nhìn thấy động tác nhỏ đó của Mộ Khanh Trần, nụ cười trên môi cô gái dường như nhạt bớt.
"Ta chỉ muốn kiểm tra xem ngươi đã hết sốt hay chưa? Mà thôi nhìn ngươi như thế ắt hẳn đã khỏe rồi!"
Nghe giọng nói cô gái có vẻ giận. Mộ Khanh Trần thật sự không biết phải làm thế nào. Dù sao cô gái cũng là ân nhân cứu mạng mình, nhưng từ trước đến nay y chỉ mới tiếp xúc qua hai người là phái nữ. Một là mẫu thân của mình, hai là Ngọc sư tỷ. Nên y không biết trong trường hợp này sẽ phải cư xử ra sao.
"Ta không có ý gì cả!"
Cô gái trông thấy vẻ khó xử trên khuôn mặt Mộ Khanh Trần nên cũng không làm khó y nữa.
"Vết thương ngoài da sẽ lành trong vòng bảy ngày. Nhưng nội thương của ngươi cần phải tĩnh dưỡng một thời gian!"
Mộ Khanh Trần hỏi cô.
"Bao lâu?"
Cô gái thành thật trả lời.
"Nhiều hơn một tháng."
Mộ Khanh Trần lập tức muốn vén chăn đi xuống giường.
"Như vậy không được"
Nhưng đã bị cô gái ngăn lại.
"Ngươi muốn chết sao?"
Cô gái thấy Mộ Khanh Trần vẫn đang loay hoay tìm cách xuống giường, quá bực mình cô bèn chụp lấy bàn tay của y. Mộ Khanh Trần lập tức giật tay ra như bị bỏng.
"Cô muốn làm gì?"
Biết đó là điểm yếu của Mộ Khanh Trần cô gái trừng mắt giận giữ.
"Ngươi mà còn không nằm yên trên giường thì đừng trách ta! Ta không chỉ đơn giản là nắm tay ngươi đâu, ta còn..."
Ngập ngừng cuối câu của cô gái làm Mộ Khanh Trần giật mình.
"Cô ..."
Mộ Khanh Trần lần đầu tiên trong đời biết thế nào là bị áp bức. Y lập tức nằm xuống giường sau đó kéo chăn che kín người mình. Chỉ chừa ra ngoài một đôi mắt. Tình cảnh này thật giống lưu manh ác bá ức hiếp con gái nhà lành. Giọng nói trong chăn truyền ra bên ngoài.
"Ta còn đang bị kẻ thù truy sát. Nếu còn ở lại e rằng sẽ làm liên lụy cô và bà bà!"
Phụng Miên chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên khi nghe Mộ Khanh Trần nói thế. Nhìn vết thương của y cô đã biết người đánh y không phải bình thường.
"Tưởng gì, chỉ là Ma Thần Cung cỏn con. Ta dư sức giải quyết, ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong này dưỡng thương những chuyện còn lại không cần ngươi lo lắng!
Nghe cô gái chắc như đinh đóng cột như thế, Mộ Khanh Trần biết có nói thêm cũng vô dụng. Thế là y quyết định ở lại nơi này. Vậy mà Ma Thần Cung thật sự không tìm đến cửa. Mộ Khanh Trần cứ an ổn như thể đến khi vết thương đã hoàn toàn bình phục.
Một tháng ở tại đây Mộ Khanh Trần biết được cô gái tên là Phụng Miên là một lang trung. Cha mẹ đã mất, hiện tại cô cùng với Phúc thẩm sống nương tượng lẫn nhau. Phụng Miên thường đi khắp nơi để học thêm về y thuật. Một tháng trôi qua nhanh chóng Mộ Khanh Trần hôm nay quyết định rời khỏi nơi này. Chưa kịp từ biệt hai người, đã thấy Phụng Miên vác theo tay nải đi đến trước mặt Mộ Khanh Trần. Phụng Miên hỏi y.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Mộ Khanh Trần chắp tay từ biệt Phụng Miên.
"Ta cần phải đến thành Nhạn Hồi xử lý vài chuyện."
"Ta sẽ đi cùng ngươi."
Nghe cô ta nói như thế Mộ Khanh Trần hồn vía lên tận mây xanh, y lập tức từ chối. Nhưng cô gái vẫn tìm mọi cách ép Mộ Khanh Trần dẫn mình đi cùng.
"Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi. Vì cứu ngươi ta đã tốn rất nhiều công sức, vì vậy bây giờ ngươi nhất định phải trả ơn ta."
Mộ Khanh Trần biết đây chính là lẽ hiển nhiên.
"Trên người ta hiện tại không có thứ gì đáng giá. Sau này khi hoàn thành xong mọi chuyện ta sẽ kiếm bạc mang về đây cảm tạ hai người."
"Ngươi chính là thứ đáng giá nhất!"
Mộ Khanh Trần tưởng tai mình nghe nhầm. Y bèn hỏi lại.
"Cô nói gì?"
Nhưng Phụng Miên thân là con gái sao lại dám nói ra câu đó đến lần thứ hai. Cô bèn bịa một lý do.
"Ngươi không cho ta đi theo nếu Ma Thần Cung tìm tới thì ta phải làm sao?"
Mộ Khanh Trần nhìn Phúc Thẩm đang lấp ló sau nhà nhìn mình.
"Vậy cô đi với ta bỏ lại Phúc thẩm một mình, nếu người xảy ra chuyện gì phải làm thế nào?"
Biết Mộ Khanh Trần sẽ dùng Phúc Thẩm làm lý do từ chối mình, Phụng Miên đã chuẩn bị sẵn sàng câu trả lời.
"Phúc thẩm có họ hàng ở gần đây. Ta đi rồi thẩm sẽ đi đến ở với họ hàng. Ngươi yên tâm nha!"
Y nhăn mày tìm thêm lý do để thoái thác.
"Nhưng ta đi chuyến này rất nguy hiểm. Không thể bảo vệ cô được?"
Nhưng mà Phụng Miên đã quyết tâm đi theo, cô làm sao để y có thể chuyện đó xảy ra.
"Không sao, ta tự bảo vệ mình!"
Mộ Khanh Trần vẫn còn ra sức giãy dụa lần cuối cùng.
"Cô nam quả nữ đi cùng nhau như thế cô không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình hay sao?"
Phụng Miên chốt hạ một câu.
"Ta không ngại chuyện đó!"
Dù đã tìm nhiều lý do thoái thác nhưng Phụng Miên vẫn bán riết không tha. Mộ Khanh Trần hết cách đành phải dẫn Phụng Miên theo.
Trước tiên Mộ Khanh Trần cần đến trấn Nhã U dưới chân núi Xuy Vũ khi xưa. Y đã hẹn với Lục Thủy gặp nhau vào ngày mười lăm nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba mươi rồi. Không thấy y Lục Thủy chắc chắn sẽ rất lo lắng. Mộ Khanh Trần phải nhanh chóng đến đó. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.