Người Quan Tài

Chương 45: ; Đốt Cháy Bức Tranh Da Người Đó





Khi mà ta và Đường Lưu vẫn đang ngẩn ra, Từ nữ sĩ đã mặt mày buồn rầu nói:" Đứa trẻ này nghỉ hè đi ra ngoài di du lịch, cuối tháng tám trở về bắt đầu có triệu chứng thích ngủ, ban ngày không tỉnh, ban đêm làm ầm ĩ.
Bức tranh mà nó ôm trong tay, là bức tranh cố không biết nó mua được từ đâu, đứa trẻ này bình thường không thích thu thập tranh cổ, nhưng không hiểu sao rất thích bức tranh này..."
" Bức tranh đó ta cũng từng nhìn thấy, không phải là danh họa gì, chỉ là một bức tranh tiên nữ bình thường mà thôi, mà nó lại thích một cách bất thường.
Bức tranh đó có khả năng có vấn đề, ta cũng từng nghĩ đến việc vứt đi hoặc đốt đi, nhưng mà khi ta định làm như vậy, đứa trẻ này sẽ phát điên, ta cũng thật sự không còn cách nào nữa..."
Lúc mà Từ nữ sĩ vẫn đang cả mặt lo lắng nói, thì nguyên bản Từ Xán Xán đang ngủ trên giường lại ngồi dậy, cả người giống như bị mộng du, ôm bức tranh xuống giường, đi đến trước bàn trang điểm.
Cô ta mở bức tranh trong bọc ra, trực tiếp treo lên tấm kinh trước bàn trang điểm, cười vô cùng cổ quái với bức tranh đó.

Cô ta dường như không phát hiện ra chúng ta, trong miệng hát một tiểu khúc kinh kịch cổ quái, tay cầm lên những vật trang điểm trên bàn, từng chút từng chút trang điểm đậm cho bàn thân.
Đó không phải là kiểu trang điểm của những cô gái yêu cái đẹp ngày nay, mà là kiểu trang điểm đậm cho các nhân vật trong các gánh kinh kịch ngày xưa, rất nghiêm túc vẽ từng nét một
Một màn kỳ lạ này, khiến cho Vương Đức Phát đang đứng bên cạnh chúng ta rùng mình một cái, sắc mặt Từ nữ sĩ cũng rất khó coi, gọi con gái mấy câu liền, Từ Xán Xán cũng không để ý, giống như đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của bản thân, căn bản không thể cảm nhận được một chút động tĩnh nào của thế giới xung quanh
Vào lúc này, Đường Lưu ngăn lại Từ nữ sĩ đang muốn đi lên phía trước ngăn lại động tác trang điểm đậm của Từ Xán Xán, nói nhỏ với Từ nữ sĩ và Vương Đức Phát:" Hai người ra ngoài trước đi, đợi anh em tôi giải quyết xong thứ đang bám trên người Từ tiểu thư, hai người lại vào, trước thời điểm đó không được mạo hiểm xông vào làm phiền chúng tôi! Yên tâm, không lâu lắm đâu, những việc thế này là nghề của chúng tôi.
Nghe Đường Lưu nói như vậy, Từ nữ sĩ nhịn không được than thở một tiếng, liếc nhìn về phía Từ Xán Xán, run rẩy nói:" Con gái của tôi thật sự bị quý ám rồi sao?"
" uh, không kém nhiều lắm!"
Đường Lưu hàm hồ trả lời, sau đó lại lấy ra cái la bàn chiêu bài của anh ấy, rất thần côn nói ra vài câu lầm bầm lầu bầu khó hiểu, cuối cùng đưa Từ nữ sĩ sắc mặt lo lắng và Vương Đức Phát sắc mặt xám trắng ra khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa phòng lại, ta bĩu môi ý chỉ Từ Xán Xán vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm, thấp giọng nói với Đường Lưu:" Thật sự là quỷ ám à?"
" Không phải!"
Đường Lưu trả lời rât dứt khoát, trong mắt thoáng qua ánh sáng lạnh, thanh âm âm trầm:" chỉ là một loại thủ đoạn có thể khiến con người ta bị mê hoặc mà thôi, tuy rằng đúng là thứ đồ bẩn, nhưng mà thứ đó không phải ở trên người Từ Xán Xán "
Nghe xong, ta nhướng mi, muốn hỏi hắn xem thứ đồ bẩn đó ở đâu, nhưng lời nói đến miệng lai dừng lại, chuyển thành " Sao anh biết rõ thế? Còn có, khuôn mặt phẫn hận giống như bị người đè xuống gian dâm này là sao chứ?"
Khuôn mặt béo mập của Đường Lưu hơi đen, miệng nhấp nhấp mấy cái, căn răng nói:" Bởi vì ông mày cũng từng bị loại thủ đoạn này âm, tự nhiên hiểu rõ loại thủ đoạn này là thế nào!".
Ngôn Tình Xuyên Không
Nghe xong, ta lại ngẩn ra, theo sau ánh mắt nhìn Đường Lưu cũng bắt đầu trở lên cổ quái
Thử tưởng tượng mà xem, một tên mập ngồi trước bàn trang điểm, ngón tay cong cong nhìn vào gương trang điểm, nồng trang diễm mạt tư thái mê hoặc lòng người....
Phi...
Không được rồi, nếu tiếp tục nghĩ nữa, thì thịt nướng ăn hồi tối toàn bộ phí phạm rồi.
Vào lúc này, Đường Lưu đã đi đến trước chiếc bàn trang điểm rộng lớn, chỉ về phía Từ Xán Xán đang trang điểm đậm, nói với ta:" Em họ, giúp anh giữ chặt cô ta lại!"
Ta không rõ Đường lưu muốn làm gì, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi đến đằng sau Từ Xán Xán, ấn lấy hai bả vai của cô ta.
Tuy rằng ta đã dùng hết sức, nhưng mà Từ Xán Xán vẫn dường như không có cảm giác gì, tiếp tục trang điểm, làn điệu hí khúc đang hát cũng vẫn cổ quái như thế
Đường Lưu nhìn chằm chằm vào bức tranh tiên nữ đang treo trên gương trang điểm, khuôn mặt mập mạp có chút hung ác, từ trong túi áo lấy ra một cái bật lửa, đánh lửa đưa đến gần bức tranh trước mặt
Nhưng mà, cổ quái là, bức tranh đó không hề có dấu vết là bị đốt, ngược lại tiên nữ được vẽ trong mức tranh miệng lại hơi động đậy một chút, giống như đang cười nhạo Đường lưu vậy.
Đường Lưu hừ lạnh một tiếng, cắn vỡ đầu ngón tay, vẽ mấy đường trên chiếc la bàn của hắn, không hề nâng đầu nói với ta:" Em họ, đốt bức tranh đó đi!"
Hắn đốt còn không cháy, ta đốt thế nào?

Khi mà ta nhìn thấy ánh mắt của Đường Lưu như có như không nhìn về túi áo của ta, ta bỗng hiểu được ý của hắn, có chút không biết làm sao lại đau lòng lấy ra cây nến mỡ người mang theo bên mình.
Con mẹ nó, nến mỡ người đắt lắm đó có biết không? Dùng một cây thì ít một cây đó!
Đốt nến lên, ta thổi một hơi về phía ngọn lửa, bỗng nhiên một đoàn lửa xanh bốc lên, trực tiếp bao lấy bức tranh trên gương trang điểm.
" A~"
Đồng thời, trong miệng Từ Xán Xán phát ra tiếng gào thảm thiết, thân thể run rẩy, hất đổ hết những đồ trang điểm để trên bàn trang điểm, cả người muốn nhào tới cứu hỏa
Tay ta vẫn đang giữ lấy hai vai của Từ Xán Xán, mạnh mẽ kéo cô ta lại, theo lý mà nói người gầy yếu như cô ta sức lực phải không bằng ta mới đúng, nhưng giờ phút này ta lại cảm thấy bản thân như đang kéo một con trâu phát điên vậy, sức lực bộc phát của Từ Xán Xán vô cùng mãnh liệt, khiến cho ta rất là bất ngờ.
May là trong khoảng thời gian này thể chất của ta tăng lên không ít, nếu không nói không chừng đúng là không khống chế được cô ta, trong quá trình ta và cô ta vật lộn, quần áo cũng có chút loạn, sau khi cố hết sức ấn cô ta xuống đất, nhịn không được gào lên với Đường Lưu đang đứng bên cạnh:"Anh nhanh chút, sức lực của người phụ nữ này lớn quá, em không khống chế được lâu đâu!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.