Người Quan Tài

Chương 20: Mối Làm Ăn Lớn Tìm Đến





" Không có gì cả, em chỉ định nghiên cứu thôi!"
" À, anh vứt đi từ lâu rồi, thứ đó thì có gì đáng để nghiên cứu chứ! được rồi, nhanh ra ngoài đi ăn, ăn no có tinh thần rồi, chúng ta phải tính toán xem làm thế nào để kiếm tiền.
Hiện giờ chúng ta đều là những kẻ chẳng có gì, nếu còn không kiếm tiền thì đợi uống gió tây bắc đi! "
Đường Lưu có điều đang giấu ta, đây là khẳng định.
Vào buổi tối chúng ta rời khỏi thôn khi trước, ta vẫn luôn rất tò mò, sao bọn Giang Trường hải lai chết, sao lão già lưng gù lại nói Đường Lưu giết chết người của hắn ta, bây giờ dường như có chút manh mối rồi!
Đương nhiên, đây chỉ là ta đoán mà thôi!

Không có chứng cớ chính xác, ta không thể tính chuyện này lên đầu của Đường Lưu được, nói không chừng trong này còn có nguyên nhân nào khác cũng nên!
Lúc đi qua chòi bảo vệ, bác Hoàng đang đeo kính râm viết chữ vẽ tranh, cũng không biết là đang viết thứ gì, dù sao nhìn rất là chăm chú.
Vừa nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua,ánh mắt ta nhìn bác bảo vệ già trong chòi bảo vệ có chút quái quái, ông già này cũng không phải là kiểu người xấu xí gì, sao trong mơ ta lại có thể tượng tượng ra thành con chồn vàng lớn nhỉ?
Sau khi ăn xong bữa sáng, ta và Đường Lưu đi đến cái cửa hàng nhỏ rách nát của anh ấy, mắt to trừng mắt nhỏ đợi sinh ý tới cửa
" Nếu không thì! "
Đường Lưu sờ điện thoại, bộ dáng rất tủi thân lật xem danh bạ, nói:" Chúng ta tới công trường chuyển gạch kiếm chút tiền sinh hoạt đi! Tiền công thanh toán theo ngày, một ngày hai trăm đồng, về phương diện này anh tương đối quen thuộc, trước đây không có tiền ăn anh cũng đi làm chút việc linh tinh! "
Ta có chút cạn lời nhìn tên béo này, ông nội bảo ta thời gian này đi theo hắn, chính là vì để ta nếm thử cuộc sống công trường?
" Ông nội để lại cho em mấy bình sơn máu với mấy cây nến mỡ người!"
Ta cắt đứt lời của Đường Lưu, nói:" Anh không phải bảo là những thứ đó rất có giá à? Giúp em bán những thứ đó đi, tiền sinh hoạt của chúng ta và tiền học của em chắc cũng đủ rồi!"
Nghe ta nói như vậy, Đường Lưu lập tức có tinh thần, ánh mắt sáng ngời nhìn ta, kích động nói:" Thật sự? Anh đã nói mà, ông họ không thể nào nhẫn tâm như lão bất tử trong nhà anh được, cho dù chỉ bán đi một cây nến mỡ người cũng đủ cho anh em mình tiêu dao trong một khoảng thời gian dài! "
Sau khi kích động một hồi, Đường Lưu dường như nghĩ ra gì đó, cười khổ nói:" Chỉ là, nói đi nói lại, đây cũng không phải là cách lâu dài, tuy có thể giải quyết tình thế cấp bách trước mắt của chúng ta, nhưng sau này tiền tiêu hết rồi thì phải làm thế nào? Ông họ có nói những thứ đó lấy ở đâu không? hoặc là ông có để lại cho em cách làm những thứ đó không? "
" Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, tuy anh không biết những thứ tốt như sơn máu và nến mỡ người là do ai làm, nhưng dựa theo những gì hỏi được từ chỗ lão bất tử nhà anh thì ông họ biết làm những thứ đó!
Tuy rằng Đường Lưu nói rất chân thành, nhưng ta cũng không phải là kẻ ngốc, tên này rõ ràng đang định lừa ta nói ra.

Đáp án của ta rất đơn giản, nói ông nội ta chỉ lưu lai vài cây nến và vài bình sơn máu mà thôi, không nhắc gì đến những cái khác, tuy rằng bộ dáng của Đường Lưu cho thấy anh ấy không hề tin, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa
Đường Lưu có cách bán nến mỡ người và sơn máu, nhưng mà tên này lại không nói với ta đó là chỗ nào, chỉ nói đợi trời tối bảo ta đem mấy cây nến với mấy bình sơn máu đưa cho hắn là được, hắn tuyệt đối sẽ bán được giá tốt!
Vào lúc chúng ta đang nói chuyện phiếm, thì có sinh ý tìm tới cửa!
Một lão đầu mặc áo may ô quần đùi, trong tay cầm cái quạt đi vào, nhìn có vẻ là người quen ở đây, vừa vào cửa đã rất không khách khí bảo Đường Lưu đi pha trà cho ông ta
Đường Lưu thì cứ như nhìn thấy kim chủ vậy, vội vàng pha trà rót nước ần cần giống con cháu vậy
Sau khi uống một ngụm trà, ông lão áo may ô nói:" Cậu có biết lý gia thôn bên thành Tây không? Con dâu của Lý Ma tử ngã sông chết đuối, mua quan tài và mấy vật dụng cần thiết ở chỗ ta, mặt mày khổ sở nói hai ngày hôm nay trong nhà sảy ra những chuyện kỳ quái, muốn tìm thầy phong thủy đến xem xem, người đầu tiên mà lão tử nghĩ đến là tiểu tử cậu! "
Ông lão mặc áo may ô này là ông chủ cửa hàng quan tài ở phố bên cạnh, Đường Lưu và ông ta cũng là người quen cũ, hai năm nay nếu không phải ông lão này thi thoảng giới thiệu mối làm ăn cho Đường Lưu, nói không chừng cái cửa hàng nhỏ rách nát của Đường Lưu đã sớm đóng cửa rồi, cho nên, Đường Lưu đối với lão ân cần thì cũng rất bình thường.
" Tiểu tử cậu đừng có làm hỏng việc như lần trước đấy nhá!"
Ông lão áo may ô hừ hừ nói:" Lý Ma tử người ta lần này bỏ ra nhiều tiền, đưa hẳn 3.

000 tệ tiền đặt cọc, còn nói xong việc cho thêm năm nghìn, đây là do lão đầu tử ta tốn bao nhiêu nước bọt mới tranh thủ được, cậu đừng có làm mất mặt ta đó!"
Nói xong ông lão mặc áo may ô lấy từu trong túi ra một xấp tiền để trên bàn, nhưng ông già này lại không hề có ý đứng lên rời đi.
Đường Lưu quen chân quen tay đếm tiền, rút ra một nửa đưa cho ông lão, ông lão mặc áo may ô đầu tiên từ chối không nhận, nhưng không thắng được sự " nhiệt tình" của Đường Lưu, chỉ đành " vô cùng khó khăn" nhận lấy, lúc này mới hừ tiểu khúc đi ra khỏi cửa hàng.
Đợi ông lão mặc áo may ô đi rồi, ta dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Lưu
Đường Lưu đút tiền vào trong túi, dường như hiểu ý trong ánh mắt của ta, nhún vai không biết làm thế nào nói:" Người ta giới thiệu việc, tổng không cho người ta không kiếm được gì đúng không? Làm ăn chính là như thế, chú ý tế thủy trường lưu, đây là nhân mạch em hiểu không? Thôi được rồi, không nói cái này nữa, đi thôi, đi với anh tới Lý gia thôn xem xét xem!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.