Người Quan Tài

Chương 13: Chiếc Quan Tài Màu Xanh





" Em họ à, nói thật nhé, ngốc một chút thật ra rất tốt, em có từng nghe qua câu nói này chưa, ngốc nghếch là phúc?"
Ta đen mặt nhìn anh ấy, không trả lời, quay người làm ra tư thế muốn bước đi.
Đường Lưu vội vàng giữ ta lại, có chút không biết làm sao cười khổ nói:" Nói thật ra, anh cũng không lừa em, sắp xếp cho em ở đây, là ý của ông nội em! Hai năm trước khi anh vừa mới tới Tô thành, cũng bị lão bất tử trong nhà lừa đến chỗ quý quái này, mới bắt đầu cũng không quen, nhưng dần dần anh phát hiện những người hàng xóm ở đây cũng không tệ! "
" Quan trọng nhất là có những người hàng xóm đó ở, sẽ không phải lo đang ngủ còn có người tới làm phiền, ở Thượng Kinh anh có đắc tội với vài người, cho dù là đến Tô thành, nhưng mà những tên đó chắc chắn không bỏ qua anh dễ dàng như thế, nếu ở chỗ này, cho dù có mời bọn họ cũng không dám đến làm phiền! Em thì càng không cần nói, chỉ cần ở lại nơi này, bảo đảm lão già lưng gù đó không dám trêu chọc đến em! "
Đường Lưu lải nhải nói một thôi một hồi, ta có chút tức giận, nói " Nói trọng điểm!"
" khụ khụ! "
Đường Lưu họ nhẹ mấy tiếng, nhìn về phía chòi bảo vệ, lại nhìn về phía toàn nhà kí túc, nói nhỏ:" Em họ, em có biết chút gì về cha mẹ mình không?"
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng ta bỗng co thắt lại.

Liên quan đến chuyện của cha mẹ, từ nhỏ đã là một câu đố trong lòng ta.
Ông nội nói khi ta mới sinh ra không lâu, cha mẹ đã bị tai nạn xe, nhưng mà đằng sau núi gần thôn chúng ta lại không có phần mộ của cha mẹ, trong nhà cũng không có ảnh chụp, hay bài vị gì cả.
Quan trọng nhất là, người trong thôn cũng không có ai từng gặp cha mẹ ta, đây cũng là nguyên do mà trong suốt những năm tuổi thơ ta bị đám vương bát đản Giang Trường Hải gọi là đứa mồ côi không cha không mẹ
Ta cũng từng hỏi ông nội những chuyện liên quan đến cha mẹ, nhưng ông nội ta luôn lừa dối, giống như có gì khó nói vậy.
Bây giờ Đường Lưu bỗng nhiên nhắc đến cha mẹ ta, khiến cho trong lòng ta mạc danh có chút rùng mình.
" Ông nội chưa bao giờ nhắc với em về những chuyện liên quan đến cha mẹ!"
Ta nhìn chằm chằm Đường Lưu, âm thanh run rẩy hỏi:" Anh nói những lời này có ý gì? Anh biết chuyện của cha mẹ em?"
" Anh không biết!"
Đường Lưu trả lời rất dứt khoát, trên khuôn mặt béo lộ ra sắc mặt cổ quái, chỉ chỉ về hướng tòa chung cư có tạo hình cổ quái tiêu điều hoang vắng, nhẹ giọng nói:" Nhưng mà, anh biết tòa chung cư này có liên quan đến cha mẹ em, ông nội anh nói tòa chung cư này là do cha mẹ em xây dựng lên, ông nội em nói rằng căn phòng ở tầng năm đó là dành cho em, ông em để lại cho em đồ trong phòng đó, trong đó còn có di vật mà cha mẹ em để lại cho em!"
Ta ngẩn ra, không biết có nên tin mấy lời nói bậy của Đường Lưu hay không!
Nhưng mà, không thể phủ định giờ phút này tính tò mò của ta đã bị Đường Lưu gợi lên, sau khi ổn định lại tâm trạng, ta theo bước chân Đường Lưu bước vào tòa nhà tập thể cũ kỹ rách nát này.
Trong tòa nhà tập thể cũ này không có thang máy, trong quá trình đi thang bộ, Đường Lưu ở bên cạnh ta lải nhải căn dặn những điều phải chú ý, ví dụ như sau mười hai giờ đêm, cho dù có tiếng động gì thì cũng không được mở cửa phòng.
Lại ví dụ như có vài vị hàng xóm tính tình cổ quái, nếu như gặp phải chuyện gì kỳ lạ, tốt nhất giả vờ như không nhìn thấy!
Hắn nói rất nhiều, ta không chú ý nghe, bây giờ trong đầu chỉ nghĩ xem không biết ông nội để cho ta thứ gì trong căn phòng ở tầng năm, di vật mà cha mẹ để lại cho ta là thứ gì?
Khi chúng ta đi đến hành lang tầng năm, nhìn thấy nền nhà loang lổ, trên tường đều là chữ viết nguệch ngoạc lung tung, có những hình vẽ nguệch ngoạc còn tương đối máu me, ban ngày ban mặt mà còn cho người ta cảm giác âm u.
Sau khi đi đến hành lang tầng năm, Đường Lưu liền ngậm miệng, giống như sợ làm ảnh hưởng đến hàng xóm nghỉ ngơi vậy, nhẹ tay nhẹ chân như là ăn trộm dẫn ta đến trước cửa phòng 505
Phòng của anh ấy là phòng 506 ở bên cạnh phòng ta, nhưng mà anh ấy không hề có ý định quay về phòng, dường như cũng rất tò mò muốn biết ông nội để lại cho ta thứ gì, cũng muốn xem di vật của cha mẹ ta là vật gì.
Ta có chút kích động cầm lấy cái chìa khóa đầy vết rỉ đồng, sau khi cắm vào lỗ khóa, nhẹ nhàng vặn chìa khóa, không dám dùng lực, chủ yếu là sợ làm gãy chiếc chìa khóa đầy gỉ sét này.
Sau khi đẩy cửa phòng ra, một cỗ ẩm ướt lạnh lẽo từ trong phòng xông ra, khiến cho ta và Đường Lưu sặc tới mức trực tiếp hắt xì hơi.
Đợi không khí hơi chút được lưu thông xong, ta chờ không kịp muốn đi vào bên trong, mà ngay lúc này, đầu cầu thang bỗng nhiên truyền đến giọng nói âm u
" Béo tiểu tử, phòng cuả Giang Dương không phải là nơi cậu có thể vào!"
Bác bảo vệ già bỗng vô thanh vô tức đi theo chúng ta tới tầng năm, đứng ở đầu cầu thang mặt không biến sắc nói với Đường Lưu:" Lòng tò mò đừng có lớn như thế, sẽ hại chết mình đấy!"
Nghe những lời này, Đường Lưu đứng bên người ta run rẩy một cái, miễn cưỡng hướng về phía bác bảo vệ cười cười, nói:" Bác Hoàng nói đùa rồi, cháu ở đây lâu thế rồi, sao có thể không hiểu quy định thế chứ! Cái gì nhỉ, Giang Dương à em nghỉ ngơi đi nhé, tối anh qua gọi em đi ăn tối, thuận tiện dẫn em đi sản nghiệp của anh!"

Nói xong, Đường Lưu chạy nhanh đến trước cửa phòng của mình, lấy chìa khóa mở cửa bước vào
Rất hiển nhiên, Đường Lưu rất sợ bác bảo vệ, mà bác bảo vệ già nhìn thấy một màn này xong, khuôn mặt lạnh tanh cũng có chút ôn hòa hơn, hướng về phía ta cười cười gật đầu, quay người đi xuống lầu.
Ta cũng không nghĩ gì, sau khi bước vào phòng thì bắt đầu tìm kiếm
Căn phòng không lớn lắm, là phòng đơn bao gồm một phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh, trong phòng khách và nhà vệ sinh không có đồ đạc gì đặc biệt, nhưng sau khi ta bước chân vào phòng ngủ, cả người bỗng ngẩn ra.
Trong phòng ngủ không có giường, một cỗ quan tài đặt ở chỗ nên là giường
Không sai, là một chiếc quan tài, hơn nữa còn là loại quan tài mà ta rất quen thuộc
Chiếc quan tài này, giống hệt chiếc quan tài ở nhà cũ của ta, những vết bong chóc, những chỗ mục nát, không khác chút nào
Chỉ có một điểm không giống, là chiếc quan tài này màu xanh, giống hệt màu sắc của cây nến mỡ người!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.