Ngươi Phải Là Của Ta

Chương 4: Tiểu Tuyết ham chơi




Trở về bên soái ca của mình Tiểu Tuyết liền có suy nghĩ “ Hạ Lan Phục à lần này ta không để ngươi đuổi ta đi nữa đâu... “. Thế là ngày nào nàng cũng quấn lấy Hạ Lan Phục, như một vật thể kí sinh...
Một ngày đẹp trời bọn họ cùng nhau dạo phố, Hạ Lan Phục nói “ Này Tiểu Tuyết có muốn cùng ta lên núi chơi không. Ta nghe nói trên núi có một loại hoa rất đẹp ta đưa ngươi đi ngắm, ngươi thấy thế nào? “. Nàng không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý với hắn... Họ cùng nhau leo lên ngọn núi rồi cùng vui đùa ngắm hoa bắt bướm.
“ Hạ Lan Phục, huynh xem bên này có con suối mát lắm nè... “ - Tiểu tuyết nói xong, bản thân cũng xuống suối nghịch nước. Không đợi Hạ Lan Phục theo bước nàng, Tiểu Tuyết luôn tự ý chạy lung tung, đến khi thấy vật lạ có màu sắc rất đặc biệt thì nàng quên cả Hạ Lan Phục.
Bản tính hiếu kì của Tiểu Tuyết lại nổi dậy khi nhìn thấy vật thể đó, biết là con bướm đa sắc thì liền đuổi theo... đi một khoảng đường rất xa thì bị lạc, Hạ Lan Phục xoay quanh tìm nàng nhưng không thấy, hắn bắt đầu lo lắng vừa tìm kiếm vừa gọi tên nàng. Về phía Tiểu Tuyết cũng lặn lội tìm chàng... họ đi tìm đối phương đến trời chuyển sắc tối nhưng vẫn không bỏ cuộc.
Họ đi được một vòng rồi chạm mặt nhau, Tiểu Tuyết và cả Hạ Lan Phục đều chạy tới ôm khi đã nhận ra được đối phương. Hạ Lan Phục với vẻ mặt tức giận bên trong sự lo lắng đã quát Tiểu Tuyết một trận “ Ngươi đi đến đâu vậy, có biết ta đã rất lo lắng cho ngươi không... Tại sao lại cãi lời ta như thế hả, được rồi có giỏi thì ngươi đi luôn đi. “ Trông vẻ mặt lo lắng của chàng khi chửi người khác của thật đáng yêu, Tiểu Tuyết bĩu môi cảm thấy có lỗi, nàng tiến tới ôm thẳng vào người chàng “ Ta biết lỗi rồi, hứa sẽ không rời xa ngươi dù chỉ là nửa bước... “ nàng thẳng thắn nói suy nghĩ của mình, tuy rất ngạc nhiên với hành động đó của nàng nhưng hắn lại có một cảm giác dường như rung động.
Tuy đã tìm thấy nhau nhưng sắc trời rất tối không thể cứ thế mà xuống núi
được nên họ đã ở lại dưới một gốc cây to, Tiểu Tuyết dựa vai Hạ Lan Phục họ cùng trò chuyện đến lúc nàng ngủ gật trên vai chàng.
Hạ Lan Phục chỉ mỉm cười rồi sờ vào đầu nàng, vuốt nhẹ mái tóc của nàng. từ khi nàng biến thành người vẫn chưa có cơ hội ngắm dung mạo nàng một cách nghiêm túc... Đợi đến lúc nàng ngủ say, Hạ Lan Phục đặt nàng xuống đùi của mình để bản thân được ngắm gõ gương mặt nàng.
Được một lúc thì hắn cũng chìm vào giấc ngủ... Lúc nửa đêm đột nhiên có tiếng động lạ, Hạ Lan Phục đã nghe thấy nhưng vì Tiểu Tuyết đang ngủ say nên không dám tạo ra tiếng động tránh nàng thức giấc.
Nhìn từ xa có những viên bi sáng lấp lánh... không phải thứ gì lại mà chính là những cặp mắt sắc bén của những con thú hoang tìm mồi. Chàng đột nhiên nghĩ “ Này không phải xui xẻo thế chứ ta không biết tí võ công nào làm sao bảo vệ được Tiểu Tuyết... “.
Những viên bi sáng đó đang tiến đến gần nơi bọn họ, Tiểu Tuyết đang ngủ cũng nghe tiếng những tiếng gầm vang lên làm nàng chợt thức giấc. Dụi dụi mắt nàng nhìn thấy con mắt sáng đang ngày càng đến gần.
Hạ Lan Phục biết bản thân khó thoát khỏi chúng nên chỉ nắm tay Tiểu Tuyết chạy... Bọn thú dữ đuổi theo, bọn họ vừa chạy Hạ Lan Phục vừa nói “ Tiểu Tuyết nàng chạy trước đi, ta ngăn bọn chúng lại... nàng chạy được bao xa cứ chạy “ nói xong Hạ Lan Phục buông tay Tiểu Tuyết. Nhưng nàng không đồng ý vẫn nắm chặt tay hắn “ Ta không để huynh một mình đâu, có chết thì cùng chết... “.
Vì câu nói này của Tiểu Tuyết mà Hạ Lan Phục đã cảm thấy rất hạnh phúc... nhưng dù sao thì họ vẫn bị bọn thú dữ đó đuổi kịp... và bị bao vây bởi những con báo.
Bất ngờ Hạ Lan Phục bị một con báo đen tấn công. Tiểu Tuyết bất lực không làm được gì chỉ biết lo lắng... nhưng nàng cũng bất ngờ bị tấn công, rất may là được Hạ Lan Phục che chở nên không bị thương. Tiểu Tuyết không nhịn được khi thấy Hạ Lan Phục vì mình mà bị thương nên dùng hết sức đẩy con báo đó ra khỏi chàng, được sự giúp đỡ cũng một ma lực nào đó mà
nàng dễ dàng ném con báo ấy ra một cách nhẹ nhàng...
Thấy con đầu đàn bị phản công bọn chúng cùng một lượt xông đến Tiểu Tuyết. Khi nàng hoảng sợ dùng tay để đỡ nhưng một phép lạ nào đó từ tay nàng dùng một lực mạnh làm những con báo ấy bị thương rồi bỏ chạy thật xa
Quay lại xem tình hình Hạ Lan Phục như thế nào bị nàng nhận biết hắn bị thương không hề nhẹ, thế là nàng vác Hạ Lan Phục trên lưng tìm đường xuống núi... Nàng đi cả đêm để tìm đường xuống núi, cũng rất may là gặp được người tiều phu nên được sự giúp đỡ của hắn đưa chàng về Hạ Lan gia.
Về đến nhà nàng nhanh chóng bảo A Hân mời đại phu về chữa trị vết thương cho chàng. Sau khi được đại phu sử lí và băng bó vết thương thì Hạ Lan Phục luôn trong tình trạng hôn mê...
Lo lắng cho chàng Tiểu Tuyết luôn ở bên cạnh săn sóc chàng từng khắc và không rời mắt khỏi chàng, nàng nhẹ nhàng lau mình làm sạch cho chàng, đắp chăn, chườm khăn lên trán khi chàng sốt... cứ thế nàng luôn bên cạnh hắn cả một ngày một đêm mà quên cả bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.