Người Hầu Của Quý Ông

Chương 7:




Tôi cho rằng hắn đã nhàm chán đến mốc meo, vì thế đề nghị. “Để tôi xuống dưới lầu lấy thêm sách cho ngài, ngài có thể tùy ý chọn lựa.”
“Không cần, hiện tại tôi không muốn đọc sách.”
“Vâng.”
Tôi đứng ở bên cạnh hắn, có thể cảm thấy hắn luôn luôn đánh giá tôi, điều này làm cho tôi không khỏi khẩn trương.
“Cậu muốn… muốn cái gì?” Hắn đột nhiên hỏi một câu kỳ quái.
“Cái gì?” Tôi sửng sốt.
Nam tước tựa vào gối đầu, nhắm mắt lại, hắn nói: “Ý của tôi là, trong khoảng thời gian này cậu hầu hạ cho tôi, hẳn là muốn được thưởng. Cậu muốn tiền sao? Hoặc là cái gì khác, chỉ cần hợp lý, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cậu.”
Thái độ của hắn cao cao tại thượng, bạn thậm chí có thể cảm thấy hắn đứng ở một vị trí rất cao, khinh miệt nhìn xuống bạn.
Tôi không nhớ rõ đời trước có từng gặp qua tình huống khiến tôi xấu hổ như thế này không.
Tôi tận lực khiêm tốn nói. “Tôi đương nhiên phải hầu hạ ngài thật tốt, ngài là khách quý của trang viên Momon. Về phần thưởng, ngài Tử tước đã thưởng cho tôi, ông ấy nói sẽ thăng cấp cho tôi làm người hầu cao cấp.”
“…Được rồi. Nếu cậu có yêu cầu gì đặc biệt, cũng có thể nói cho tôi biết.” Hắn nhìn về phía quyển sách bên tay phải, nói. “Cậu đã biết chữ, như vậy đọc sách cho tôi nghe đi, tôi không muốn phí công đi đọc.”
“Vâng.” Tôi tiếp nhận quyển sách Nam tước đưa tới, đó là một quyển sách về châu Phi, tên là “Hồi ức thám hiểm châu Phi.”
“Trong khu rừng rậm thường có mưa, đoàn người chúng tôi bị dầm đến ướt sũng. Chúng tôi mất phương hướng tại nơi sâu nhất trong rừng cây, điều này rất nguy hiểm, bởi vì nơi này có rắn độc và thú dữ ở khắp nơi. Nếu ban đêm không tìm được chỗ cắm trại, thì tất cả mạng sống của chúng tôi đều bị uy hiếp.” Tôi dùng giọng điệu thong thả, đọc chậm từng câu từng chữ.
“Làn da người đen như da dã thú, bọn họ cầm giáo và xương động vật, vây xung quanh chúng tôi.” Phần này kể lại lúc các nhà thám hiểm khám phá ra một bộ lạc nhỏ, muốn tiến vào để trao đổi. Lúc bắt đầu còn bình thường, đến đoạn sau. “… Những cái áo đó không đủ che chắn làn da đen của người phụ nữ đang kéo tôi vào sâu trong rừng cây, bọn họ kéo chiếc quần duy nhất trên người mình xuống…”
“Sao lại không đọc nữa?” Nam tước hỏi tôi.
Tôi xấu hổ nhìn Nam tước một cái, phát hiện hắn đang nhìn tôi đầy hứng thú.
“Này… Tôi…” Tôi do dự nửa ngày, câu chuyện trong sách quá mức lớn mật và phóng đãng, tôi quả thật không thể đọc nổi một chữ.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Mười tám tuổi.” Tôi trả lời.
“Mới mười tám tuổi? Thì ra cậu còn là đứa trẻ, biểu hiện cậu chăm sóc cho tôi ngày đó trấn định như vậy, tôi tưởng rằng cậu còn thành thục hơn cả tôi nữa.” Nam tước liếc nhìn tôi một cái, chậm rãi nói. “Tiếp tục đọc đi, tôi muốn nghe cậu đọc.”
Tôi lật qua hai trang sách miêu tả kích tình kia, lại thử nhìn Nam tước một cái, mới bắt đầu đọc. Nam tước châm chọc cười cười, không có bóc trần tôi.
Trời sau trưa ấm áp, hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa vào gối đầu. Tôi ngồi ở bên giường, đọc sách cho hắn.
Đôi khi một bóng dáng lướt qua cửa sổ, là chim sẻ đi tìm thức ăn trong mùa đông.
Tôi thấy hô hấp của hắn đã vững vàng, cho rằng hắn đang ngủ, vì thế để sách trong tay xuống. Ai biết hắn lập tức mở to mắt, nhìn tôi nói. “Sao lại không đọc?”
“Tôi cho rằng ngài đã ngủ.”
“Âm thanh của cậu rất êm tai.”
“… Cám ơn ngài đã khen.”
“Tiếp tục đọc…”
Một ngày đông nhàn nhã như vậy, những giờ đọc sách sau trưa trôi qua nhanh chóng.
Chạng vạng, tôi bưng bàn ăn Nam tước đã dùng ra khỏi phòng, lúc đi đến cầu thang thì gặp tiểu thư Catherine. Cô mặc một chiếc váy tơ lụa dài màu xanh nhạt, vẫn đeo mái tóc giả vàng óng như thường, viên ruby sáng loá trên tóc cô rạng rỡ lấp lánh.
Tôi khom người hành lễ với cô ta, cô nhẹ lay động cây quạt, mỉm cười hỏi tôi: “Cậu là Owen sao? Nam tước hôm nay thế nào?”
“Thân thể Nam tước đang dần khôi phục.”
“Một mình hắn ở trong phòng nhất định thực nhàm chán, thường làm cái gì để giải trí?”
“Nam tước đọc vài cuốn sách.”
“Sách gì? Nói tên sách cho tôi biết.”
“À…” Tôi do dự một chút, nhìn về phía cô chủ Catherine.
Catherine tựa hồ cũng ý thức được hỏi thăm việc riêng tư của một người đàn ông có chút không ổn, cô khẽ cười cười: “Không sao, cậu cứ nói cho tôi biết đi, tôi và Nam tước cũng thường xuyên thảo luận về quyển sách ưa thích.”
“Vâng, chủ yếu đọc mấy quyển du ký…”
Catherine rời đi, tôi vẫn đứng tại chỗ, chăm chú nhìn bóng dáng sau lưng của cô ta.
Nắng chiều xuyên thấu cửa sổ thuỷ tinh, trải dài trên thảm hành lang, tiếng giao việc của bà quản gia Selena vang vọng dưới lầu.
Dường như tất cả mọi điều chưa từng thay đổi, thứ thay đổi chính là trái tim của tôi. Khi đó cô Catherine chủ động nói chuyện với tôi, tôi đã vui vẻ cỡ nào. Một vị tiểu thư cao quý tao nhã như vậy, tôi vui vô cùng, miên man bất định. Mà tất cả điều đó đều dẫn đến bi kịch của tôi, bản thân tự cho là đúng để rồi cuối cùng chuốc lấy thất vọng. Một quý tộc cao quý như cô ta làm sao có thể yêu thương một người hèn mọn như tôi.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới Oscar, trái tim của tôi bắt đầu chua xót. Có lẽ giới quý tộc cũng sẽ yêu thương một người hèn mọn như tôi, chỉ tiếc khi đó tôi đã rơi vào vực sâu của mộng đẹp, cái gì cũng không thấy rõ ràng, cái gì cũng không nghe thấu được, chỉ cảm thấy bị đàn ông thích có bao nhiêu ghê tởm và dơ bẩn, cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm. Oán hận và chán ghét Oscar mọc rể từ đáy lòng, huống hồ hắn còn có thể lấy tiểu thư Catherine mà tôi yêu sâu sắc.
Suy nghĩ trong lòng miên man phức tạp, tôi đột nhiên hối hận đã tiếp cận Oscar lần thứ hai, có phải tôi lại tính toán lợi dụng hắn không? Ôm mục đích lợi dụng mà đến gần hắn, bởi vì sâu trong nội tâm tôi nghĩ những điều đó sẽ thương tổn những người tôi muốn trả thù, muốn trừng phạt bọn họ. Mà ngài Oscar đúng là công cụ báo thù hữu dụng của tôi, cho nên tôi đã cố ý đến chăm sóc hắn lúc hắn bị bệnh, lấy được cảm tình của hắn, tôi hèn hạ như vậy có khác gì với kiếp trước đâu? Còn muốn lừa gạt hắn, tổn thương hắn một lần nữa sao?
Hoàng hôn nhẹ buông, tôi đứng một mình giữa hành lang tối mịt, những bức tranh trên tường hành lang nhìn qua như một dòng mực, biến thành những hình dạng kỳ quái.
“A!” Một người phụ nữ hoảng sợ kêu lên. “Thượng đế ơi, anh là Owen? Anh đứng ở chỗ này làm gì? Nơi này tối đen như vậy, cả một ngọn nến cũng không đốt.”
“Anne? Xin lỗi, doạ cô rồi.” Tôi vội vàng giải thích với cô ấy.
“Anh gần đây càng lúc càng kỳ quái, cứ tiếp tục như vậy, quản gia Aaron sẽ tức giận.” Anne thắp từng ngọn nến một trong hành lang.
“Tôi sẽ chú ý, cám ơn cô.” Tôi mỉm cười nói.
Anne lăng lăng nhìn tôi, bỗng nhiên đỏ mặt, than thở nói. “Khó trách cô bé mới tới đã bị anh mê hoặc, anh thật là…” Dừng một chút, Anne ngược lại hỏi. “Người hầu của ngài Oscar ngày mai đã tới rồi, anh vẫn tiếp tục hầu hạ ngài ấy sao?”
“Người hầu mới đã đến rồi, làm sao còn cần tôi được?” Tôi lắc đầu nói. “Tôi đã được thăng chức lên làm người hầu cao cấp, quản gia Aaron sẽ huấn luyện tôi một thời gian, sau đó an bài tôi hầu hạ chủ nhân dùng cơm.”
Mà tối hôm đó, Tử tước Bruce đột nhiên gọi tôi đến phòng sách.
Phòng sách của ngài Tử tước chứa đầy sách, có điều đa số chỉ để trang trí cho đẹp. Chủ nhân của chúng tôi cũng không thích đọc sách, ông ta chỉ thích thức ăn ngon, rượu ngon, cùng với đàn bà xinh đẹp.
Tôi còn nhớ rõ kiếp trước, ông vỗ bả vai tôi nói. “Oscar thích cậu, chỉ cần cậu giả bộ hiểu được hắn, hắn sẽ rất vui vẻ. Chờ đến lúc hắn tin tưởng cậu, cậu có thể vào được phòng làm việc của hắn… Cả nhà Bruce chúng tôi sẽ ghi nhớ ân tình của cậu, cũng nhất định đền đáp sự hi sinh của cậu. Còn có Catherine, con gái đáng thương, nó thích cậu, lại bị bức ép gả cho cái tên còng lưng kia…”
Nhưng mà đến khi bọn họ có được tất cả, sắc mặt ông ta xấu xí lại lạnh lùng hướng vào tôi. Trên toà án, chính là ngài Tử tước Bruce này chỉ vào người tôi nói. “Thưa ngài thẩm phán, nó ăn cắp tài sản của tôi, hẳn nên bị phạt tử hình treo cổ.”
Thời gian tôi ở trong ngục chờ đợi thời điểm bị treo cổ, quận York xảy ra chiến loạn. Sau đó tôi may mắn trốn thoát, tiếp đến là những tháng ngày sống trốn chui trốn nhủi, cho đến một ngày nhiễm bệnh thương hàn…
Lúc này, tôi nhìn thái độ ôn hòa của Tử tước, nở một nụ cười khiêm tốn. “Chủ nhân, ngài có chuyện gì sai bảo sao?”
“A, cậu chính là người thanh niên dũng cảm kia sao, tôi nghe nói là cậu chăm sóc cháu trai Oscar của tôi. Xem ra hành động của cậu đã nhận được sự tín nhiệm của hắn. Hôm nay hắn nói cho tôi biết, hy vọng cậu tiếp tục hầu hạ hắn, đảm nhiệm vị trí người hầu bên cạnh hắn.”
Nghe vậy tôi ngây ngẩn cả người, Oscar thế nhưng lại chỉ định tôi tiếp tục hầu hạ hắn. Chẳng lẽ bởi vì tôi thật lòng chăm sóc hắn lúc bệnh, cho nên mọi chuyện mới khác biệt với kiếp trước?
Tôi bắt đầu do dự, ý tưởng “lợi dụng hắn” lần thứ hai xáo trộn suy nghĩ của tôi. Thượng đế cho tôi sống lại, chẳng lẽ vì để tôi sống hèn hạ một lần nữa sao. Nếu như nói đời trước hại chết tôi là cả nhà Tử tước, như vậy người hại chết Oscar chính là tôi, tôi hẳn phải rời xa hắn, rời khỏi hắn rất xa…
“Tại sao cậu không nói gì, hả? Thời điểm hầu hạ Oscar, cậu phải cẩn thận một chút, bảo Aaron dạy dỗ cậu thêm đi.” Tử tước nói. “Mọi chuyện xung quanh Nam tước đều phải báo lại cho tôi định kỳ, cậu hiểu chưa?”
“Nhưng mà, tôi…”
“Không nhưng gì cả!” Tử tước nhẫn nhịn, dùng giọng nhỏ nhẹ nói. “Con trai của tôi, tôi biết cậu là một đứa trẻ tốt, nhưng tôi là bác của Oscar, tôi rất quan tâm đến hắn, cậu có hiểu không?”
“…Vâng, tôi đã hiểu, thưa chủ nhân.”
Tôi thiếu chút nữa đã quên, làm một người hầu, chỉ cần chủ nhân giao việc, trừ phi tôi muốn bị đuổi đi, nếu không căn bản không có con đường từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.