Người Hầu Của Quý Ông

Chương 41:




Cô gái dẫn tôi vào trong một toà nhà nhỏ, hành vi phóng đãng ngập tràn khắp nơi trong toà nhà này. Những cảnh tượng *** dục đó khiến người ta phải nhíu mày. Cô gái chỉ vào một căn phòng nhỏ rồi nói với tôi. “Chính là ở đây.”
Tôi nhìn thoáng qua khe cửa.
Andre thật sự đang vẽ, hắn ta đang vẽ một ả gái ***. Ả trần như nhộng, tạo một tư thế gần như là sỗ sàng. Ả nhìn nhìn Andre, hai mắt bao hàm tình ý khiêu khích.
Andre vừa uống rượu vừa vẽ tranh, hắn uống một ngụm rượu, lại vẽ một vài đường trên bức tranh sơn dầu. Sau đó lại uống một hơi, cả người nhìn qua rất phóng túng.
Tôi đẩy cửa ra đi vào, hai người đều bị giật mình, xoay người nhìn tôi.
“Anne bảo tôi tới tìm anh, hôm nay ngân hàng cho người đến thu tiền.”
Andre cười khẽ một tiếng, tiếp tục vẽ tranh, căn bản không thèm nhìn tôi.
Thật ra hắn là một người trẻ tuổi vô cùng tuấn tú, nhưng có lẽ việc uống nhiều rượu đã huỷ hoại thân thể. Sắc mặt hắn vàng vọt, túi mắt dày và quầng thâm đen thui, cả người có vẻ đặc biệt suy sút.
Ả gái *** thấy thế, đắc ý cười nói với tôi. “Nói cho cô ta biết, đêm nay anh ấy ở nơi này, vẽ vẽ…”
Lúc ả nói hai chữ “vẽ vẽ”, giọng nói uyển chuyển kéo dài, quyến rũ khiến xương cốt người ta run rẩy. Andre để lộ ánh mắt hưng phấn, kích động vẽ loạn lên tranh sơn dầu, vừa vẽ vừa nói. “Đúng là như vậy, em cực kỳ xinh đẹp.”
Tôi nhíu mày, không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với hắn nữa, lập tức xoay người rời khỏi nơi này.
Lúc trở về, Anne đang chờ ở đầu ngõ. Khi nhìn thấy chỉ có một mình tôi, bờ vai cô chậm rãi hạ xuống, cả người dại ra như con rối gỗ.
“Hắn không trở lại phải không?” Anne hỏi.
“Hắn đang vẽ cho một cô gái ***.” Tôi cũng không nói dối để an ủi mà trực tiếp nói sự thật cho cô ấy biết.
“Tôi biết.” Anne gục đầu xuống. “Hắn có nói cô ta rất đẹp không?”
“Không.” Tôi lắc đầu.
“Người mẫu trước đây của hắn là tôi, nhưng tranh vẽ tôi căn bản không bán được.” Anne cười khổ. “Cho nên hắn tìm người mẫu khác, là tôi cho hắn tiền.”
Tôi lẳng lặng nhìn cô, bởi vì tôi không biết nói gì mới có thể an ủi được cô ấy.
Anne xoa xoa nước mắt nói. “Được rồi, tôi không sao. Đêm nay đã quấy rầy anh rồi, tôi phải về đây.”
“Chuyện tiền nong cô sẽ làm thế nào?” Tôi hỏi.
“Vẫn sẽ có biện pháp.” Anne nói, sau đó bóng dáng của cô biến mất trong bóng đêm đen tối.
Tôi thật sự hy vọng có thể giúp được cô, đáng tiếc tôi cũng không có tiền. Lúc rời khỏi trang viên Delman, trên người tôi chỉ có năm shillings. Tôi muốn lặng lẽ rời đi, tất nhiên không có khả năng tìm quản gia đòi lấy tiền công.
Vật đáng giá duy nhất trên người tôi lúc này là chiếc trâm hình lục giác Nam tước tặng cho tôi. Chiếc trâm này rất đặc biệt, nó được đúc từ vàng.
Lúc Nam tước tặng nó cho tôi đã từng nói, nếu không thích nó cũng có thể bán lấy tiền.
Loại vật này tất nhiên không có khả năng đem bán. Một khi tôi đưa nó ra chắc chắn sẽ phải đối mặt với việc bị cảnh sát bắt, bởi vì người có thân phận như tôi không thể nào có được một vật quý giá như vậy. Cho dù là ai cũng sẽ nghĩ rằng vật này là do tôi ăn cắp được.
Tôi giữ vật này chỉ là bởi vì, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ bán được nó lấy tiền.
Một buổi sáng vài ngày sau đó, ngài Gabriel đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng. Tôi mang báo người đưa thư vừa giao đến đặt trước mặt hắn, tình cờ báo bị lật ra, một dòng chữ to đầu trang báo đánh vào mắt tôi.
Thuộc địa Bắc Mỹ xảy ra bạo động.
Chuyện tôi chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng xảy ra, thật ra tôi đã sớm lén lút điều tra cả nhà Tử Tước.
Bọn họ thuê một căn nhà nhỏ ở một nơi phía trên khu phía Đông, đối với thân phận cao quý của bọn họ mà nói, căn nhà này thật sự quá nhỏ. Vợ chồng Tử tước và hai người con gái phải ở nơi này, người hầu của họ cũng chỉ được thêm năm người.
Bọn họ tựa hồ đã sớm biết chuyện tôi bị Nam tước đuổi đi, cho nên em gái Angel của tôi cũng bị đuổi việc. Em cùng với những người bị đuổi việc khác đã trở về quê nhà.
Tuy rằng bọn họ đã vô cùng nghèo túng, nhưng chỉ cần một ngày bọn họ chưa rơi vào cảnh khốn cùng, tôi vẫn chưa có cơ hội để báo thù. Tôi vẫn luôn chờ đợi thời cơ, mà thời cơ này xem ra đã đến. Tử tước đã đầu tư tất cả tài sản của mình vào con đường hàng hải kia, mà một khi thuộc địa xảy ra bạo động thì đầu tư của ông ta sẽ đổ sông đổ bể. Đến lúc đó bọn họ sẽ thật sự giống như chó nhà có tang.
Nhưng lần thứ hai khi tôi dò xét bọn họ, lại phát hiện chủ nhân của căn nhà kia đã thay đổi. Mà cả nhà Tử tước cũng biến mất không thấy tung tích.
Người dân phụ cận nói cho tôi biết. “Phu nhân nhà đó đột nhiên chết đi, sau đó bọn họ lại mất tích suốt đêm. Ngân hàng muốn đòi tiền cũng không thể tìm ra bọn họ.”
Tử tước phu nhân đã chết?
Sao bà ta lại chết đột ngột như vậy? Trong ấn tượng của tôi, bà ta vẫn luôn là người đàn bà cao quý phe phẩy cây quạt nhẹ giọng cười nói. Mấy tháng trước bà ta còn vui vẻ, muốn dùng hết tất cả biện pháp để chiếm được lợi ích từ Nam tước.
Chẳng qua người đàn bà kia lại mắc căn bệnh chung của đàn bà quý tộc. Bà ta vẫn luôn mặc váy sát người, bó chặt thắt lưng, vì vậy thường xuyên khó thở, lúc nào cũng phải kè kè cây quạt. Bà ta còn hay ăn uống theo chế độ, còn để bác sĩ ngoại khoa lấy một ít máu của mình, chỉ vì để làn da của mình nhìn qua có vẻ tái nhợt một chút.
Đột nhiên mất tin tức của kẻ thù, điều này làm tôi rất khó chịu. Nhưng mà tôi hỏi thăm thật lâu, vẫn không tìm hiểu được bọn họ đến tột cùng đã đi nơi nào, bọn họ cũng không trở về trang viên Momon, quả thực như thể đã biến mất vào không trung.
Bất tri bất giác đã đến cuối mùa thu, tôi vẫn không có bất cứ tin tức gì của cả nhà Tử tước. Ngài Gabriel cũng bắt đầu chú ý đến tôi nhiều hơn, tôi ở cạnh hắn hầu hạ chưa được vài ngày, hắn đã lập tức ứng tiền lương cho tôi. Hiện tại lương của tôi là 15 bảng một năm, còn nhiều hơn so với lúc tôi làm trong trang viên.
“Tôi mặc bộ quần áo đầy tinh thần này, cậu cảm thấy thế nào?” Ngài Gabriel mặc trang phục thịnh hành nhất ở thủ đô, xoay trái xoay phải trước gương, tựa hồ hết sức hài lòng với chính mình.
Tôi giúp hắn mặc áo khoác, sau đó dùng bàn chải nhỏ làm phẳng nếp nhăn trên lưng áo, tiếp đến lại đưa cây gậy chống màu đen cho hắn. Một vị quý ông đã ra lò hoàn mỹ. Nếu hắn bảo trì sự im lặng, người khác nhất định sẽ cho rằng hắn là một nhà quý tộc trẻ tuổi.
Tất nhiên hắn chỉ có vẻ ngoài là giống, nếu bạn nói chuyện với hắn vài câu, lập tức sẽ phát hiện hắn hoàn toàn dốt đặc với chuyện trong giới thượng lưu. Hắn không hiểu âm nhạc, không hiểu hội họa, không hiểu văn học, ngay cả phương thức vận động đang lưu hành hắn cũng không biết. Chẳng qua quý ngài này vẫn thật sự khinh thường xã hội thượng lưu, lại càng xem thường những kẻ làm bộ làm tịch đó hơn nữa, cho nên tôi phi thường bội phục hắn ở điểm này.
Ngài Gabriel có quen biết một vài người con cháu quý tộc, những người này đều không có cách nào thừa kế tước vị, cũng không có quyền thừa kế đất đai, chỉ có thể tìm được lối đi trong quân đội. Bọn họ kết bạn với Gabriel, tất nhiên chỉ có một mục đích, chính là tiền.
Nhóm cậu chủ quý tộc kia không phải ai cũng nho nhã lễ độ, bác học đa tài, trên thực tế bọn họ còn là đồ không học vấn không nghề nghiệp, ngu ngốc và ác ôn, được gia đình che chắn mà trải qua cuộc đời thối nát phóng túng. Ngài Gabriel tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng không phải ngu xuẩn, hắn thường xuyên tự giễu nói. “Nếu không phải vì quan hệ sau lưng đám người kia, tôi thậm chí sẽ không thèm liếc mắt nhìn đám rác thải đó lần nào.”
Nhưng ở gần với những kẻ đó thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc bị bọn họ kéo vào vòng luẩn quẩn tầm hoan mua vui của xã hội thượng lưu. Cái vòng luẩn quẩn tràn ngập những cậu ấm dân chơi đa tình. Uống rượu, bài bạc, chơi đàn bà, là những yêu cầu tất yếu phải chuẩn bị để bước vào trong vòng luẩn quẩn này.
Cho nên khi ngài Gabriel được đưa đến nhà chứa cao cấp này, tôi một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Hôn nhân của các nhà quý tộc cần sự môn đăng hộ đối, điều này cũng khiến phạm vi lựa chọn của bọn họ vô cùng hạn hẹp, có vài người thậm chí chỉ kết hôn với một nhóm người cố định. Vì vậy vợ chồng yêu thương nhau mặc dù có nhưng số lượng không được bao nhiêu. Hơn nữa thân là một quý ông quý tộc, mỗi ngày bọn họ đều gặp phải rất nhiều hấp dẫn. Vô số đàn bà có ý đồ yêu thương nhung nhớ bọn họ, vì thế mỗi một quý ông thường có rất nhiều tình nhân, như ánh mặt trời rực rỡ trong cuộc hôn nhân buồn tẻ của bọn họ. Mà nhà chứa cao cấp chính là nơi tốt nhất để bọn họ tìm đến, người hầu nữ rất vụng về, người bình dân không đủ xinh đẹp, gái *** trên đường quá mức rẻ tiền. Nếu có thể cùng tìm kiếm ý nghĩa thật sự của cuộc đời, lại xinh đẹp tình cảm, lại có thể kéo lên giường vào bất cứ lúc nào thì quá tốt rồi.
Vì thế nên những cô gái *** cao cấp thoả mãn được tất cả các dục vọng của đàn ông quý tộc.
Đa số họ đã được đi học, ăn nói lưu loát và hiểu được suy nghĩ của người khác. Hơn nữa so với những người đàn bà quý tộc, họ biết cách phơi bày vẻ đẹp của chính mình.
Các quý ông thường khác biệt, tuy rằng đều là để làm chuyện ấy nhưng bọn họ luôn chú ý đến tư tưởng và bầu không khí. Đầu tiên phải giống như tình yêu, bắt đầu là gần gũi nói chuyện với nhau, hiểu thấu lẫn nhau, sau đó mới hành động thêm một bước, chứ không phải đi thẳng vào chủ đề. Đó cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ bỏ nhiều tiền để đến đây.
Câu lạc bộ này vô cùng xa hoa, như một dinh thự của một quý ông. Mà quý ông đó đang tổ chức yến hội long trọng, các quý ông quý cô đều áo mũ chỉnh tề, được rượu ngon món ngon vây quanh, có cả người diễn tấu âm nhạc hài hoà bên cạnh.
Bọn họ bàn luận nghệ thuật, bàn luận tình yêu, mỗi người đều lễ phép khéo léo, trừ phi đến nửa đêm, nếu không tuyệt đối sẽ không có hành vi phóng đãng.
Tôi đoán ngài Gabriel chưa bao giờ tới loại địa phương này, theo tôi được biết hắn có ba tình nhân, hai người là nhân viên nhà xưởng, một người là người hầu nữ trong nhà. Cho nên khi một người phụ nữ ở nơi này dùng ánh mắt quyến rũ để hấp dẫn hắn, hắn liền dại ra như một tên ngốc chưa bao giờ thấy phụ nữ, hình tượng quý ông thật vất vả mới dựng lên được cũng sụp đổ ngay tức khắc.
Đó là một người phụ nữ mặc một chiếc đầm ren trắng, nàng có mái tóc xoăn đen với dải băng trắng buộc thành những búi tóc tròn, rồi để tự nhiên phía sau lưng. Đôi mắt xanh biếc và cái mũi khéo léo khiến cô nhìn qua mang vẻ phong tình kỳ lạ, có lẽ nàng có huyết thống Tây Ban Nha.
“Xin chào ngài.” Âm điệu của nàng rất thấp trầm, như đàn cello đắm say lòng người.
“Chào… Chào cô!” Ngài Gabriel kích động nâng tay nàng lên, sau đó hôn tay của nàng.
Người phụ nữ nở nụ cười khanh khách, những người khác cũng bị hắn chọc cho cười. Tôi đứng ở bên cạnh hắn thật sự có xúc động muốn đưa tay đỡ trán, vị quý ông này rất không trầm ổn, chỉ là một cô gái *** cao cấp mà thôi, không cần thiết phải kích động như vậy.
Nhưng là tôi sai rồi, đối với ngài Gabriel chưa bao giờ gặp được những người phụ nữ như vậy mà nói, nàng giống như rượu ngon say lòng, nếm thử một chút cũng sẽ thấy khó dứt ra được. Dù sao hắn mới chỉ có quan hệ với người hầu nữ và nữ công nhân trong xưởng, người phụ nữ xinh đẹp mang hình tượng xã hội thượng lưu lại biểu lộ sự ưu ái với hắn này đã lập tức mê đảo hắn đến mức tìm không ra đông tây nam bắc.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, việc ngài Gabriel biểu hiện sự khinh thường với xã hội thượng lưu có lẽ căn bản là giả vờ. Thật ra hắn rất tôn sùng xã hội thượng lưu, đơn giản là xã hội thượng lưu lại cự tuyệt không cho hắn bước vào, cho nên hắn mới biểu hiện khinh thường như vậy.
Vì thế khi màn đêm buông xuống, ngài Gabriel ở lại trong phòng ngủ của nàng gái *** tên Lily này, bọn họ ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, thậm chí cả cơm trưa cũng do tôi mang vào. Câu lạc bộ cao cấp này cũng có nơi ở cho người hầu, tuy rằng không có điều gì bất tiện, nhưng điều làm tôi phiền não chính là vẫn có một số gã đàn ông lầm rằng tôi là trai bao nơi này. Vì thế tôi luôn trốn ở trong phòng, e sợ phải gặp chuyện gì phiền toái.
Ngài Gabriel say mê Lily, thường xuyên đến thăm nàng, còn tặng cho nàng quần áo và trang sức quý giá.
“Nàng khác biệt với những người phụ nữ khác, tôi chưa từng nhìn thấy một người có học thức phong phú như nàng, cử chỉ tao nhã nữ tính như vậy. Cậu biết không? Cha của nàng là nhà quý tộc Tây Ban Nha, nhưng gia cảnh sa sút, mới bất đắc dĩ đương giao tế hoa.” Ngài Gabriel quả thật khen nàng không dứt miệng.
Có lẽ mỗi người đàn ông lâm vào tình yêu đều sẽ ấm đầu như vậy, sau này khi bọn họ từng trải nhiều thì sẽ không còn như vậy nữa. Cho dù hiện tại ngài Gabriel yêu đến cuồng nhiệt thì thế nào? Hắn không có khả năng cưới Lily làm vợ, tình yêu này chắc chắn cũng không thể kéo dài được lâu.
Người trấn định nhất trong chuyện này chính là Lily. Cũng có lẽ nàng đã gặp gỡ quá nhiều người đàn ông ở nơi này, cũng đã thấy rất nhiều quý ông điên loạn vì tình yêu, cho nên nàng chẳng bao giờ để ý đến việc ngài Gabriel đang nóng bỏng theo đuổi nàng.
Ngược lại, nàng tràn đầy kiêu ngạo.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy người phụ nữ này thực khiến người khác khâm phục.
Nếu tôi có thể bình tĩnh giống nàng, cho dù phải đối mặt với tình cảm nóng bỏng cũng không vướng phải trăn trở gút mắc thì thật tốt. Tình cảm của Nam tước đối với tôi, cũng nhất định cũng giống như ngài Gabriel dành cho Lily vậy. Có lẽ hắn đã quên tôi, với hắn mà nói tôi chỉ như một người khách qua đường vội vã, không lưu lại một chút dấu vết nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.