Người Giấy

Chương 54: Đánh cược





Miyuki, cậu dám cược với tôi không? Cược rằng sau khi Ken được cứu sẽ không quay lại giết cậu!
*
**​
Hai chúng tôi đứng đối diện nhau, tạo nên vẻ tương phản rõ ràng. Quỷ tộc sống ở nơi giá lạnh cực độ, trang phục lúc nào cũng vừa kín vừa nhiều lớp, còn Ngư tộc ở sâu nơi vùng biển ấm áp, trang phục cũng vì vậy mà bớt đi nhiều lớp rườm rà. So với trang phục thường ngày tôi mặc, những thứ trên người lúc này là loại lễ phục trang trọng, không cầu kì bằng lễ phục trong buổi đính hôn hôm rồi nhưng vẫn có nhiều lớp áo và họa tiết đính kèm, trông cao sang, lãnh đạm khác thường.
Nàng ta đánh mắt nhìn tôi đủ một lượt từ đầu đến chân. Tôi đưa ánh mắt tự tin đáp lại nàng. Sự tự ti khi còn là Châu Hạ Anh sống đơn giản dần biến mất, tôi tập quen với thân phận của mình, cũng quen với thân thể tuyệt mỹ này, dù đôi lúc lướt mắt nhìn vào gương vẫn hay giật mình vì lạ lẫm.
- Nghe nói Trưởng công chúa luôn du học ở phương xa, không ngờ lần này đột ngột trở về hoàng cung đính hôn với Thứ Hoàng tử, Ngư tộc không kịp gửi quà mừng, thật tâm rất áy náy. - Nói rồi trên đôi mắt hạnh đào của nàng cong lên nét cười, nàng quay lưng về một chiếc tủ bằng bạc tinh xảo gần đó, lấy ra một chiếc hộp vỏ sò xinh đẹp, nói rằng - Ở Ngư tộc có một truyền thống tết vòng tay như thế này để cầu chúc hạnh phúc cho cặp đôi, Reika chỉ có món quà nhỏ này tặng cho hai người, mong hai người nhận lấy.
Tôi nhìn những ngón tay thon mềm của Công chúa mở chiếc hộp ra, trong đó là một cặp vòng tay có hai kích cỡ, được đan từ dây tảo biển xanh lục, bọc lấy một viên ngọc trai đen bóng loáng, dưới ánh đèn của minh châu trên trần nhà càng tăng thêm sắc lấp lánh hoa mỹ. Nhìn chiếc vòng tay được đan tỉ mỉ như vậy, hẳn là người làm đã tốn nhiều tâm tư. Jiro đưa mắt nhìn, rồi lại tự nhiên nhận lấy món quà.
- Món quà thật ý nghĩa, cảm ơn Công chúa!
Ánh mắt của Reika thoáng một tia buồn nhẹ, cô khẽ nhìn Jiro, như là chôn giấu đi cảm xúc của mình. Tôi nhìn là biết ngay nàng ta chắc chắn đã phải lòng yêu nghiệt nhà tôi rồi, đôi mắt đắm say đó không khác gì ánh mắt của chị Uyển Nghi mỗi lần nhìn Hiểu Khiết.
Cô ấy mỉm cười, đưa mắt sang nhìn về phía tôi, giọng nói ngọt ngào hỏi:
- Mạn phép cho Reika tò mò, bao nhiêu năm qua nàng đã học tập ở đâu? Ta chỉ nghe qua danh tính của nàng, lần này được gặp mặt, quả là may mắn!
Tôi được đưa tới không gian khác trưởng thành cũng có thể coi là du học đấy! Nhưng để giải thích cho nàng ta hiểu sự khác nhau giữa hai không gian này thật tình tôi có nói tới mai cũng chưa hết, chỉ có thể cong môi cười điềm tĩnh đáp lại:

- Miyuki vốn được đưa đi học tập ở phương xa từ nhỏ, thầy của ta là một pháp sư thích tu luyện thanh tịnh, một thời gian ta học tập an tĩnh trên một ngọn núi vắng người, sau đó cùng thầy lang bạt đến nhiều vùng đất học tập văn hóa phép thuật của các vùng. - Tôi nói như thể mình thực sự trải qua mọi chuyện, sinh động như mây trôi nước chảy, còn đặc biệt thêm thắt vài địa danh mà bản thân dành thời gian nghiên cứu từ bản đồ lục địa ở doanh trại. Tôi kể về cách sống ở vùng băng nguyên cho nàng nghe, về khu vực sơn động ở phía Nam có rất nhiều tượng đá điêu khắc khổng lồ, còn kể về tín ngưỡng thờ thần chim của tộc người Eran. Tôi kể hăng say đến độ Jiro tròn mắt nhìn tôi đầy bái phục.
"Trong mấy ngày mà thu thập được bao nhiêu là thông tin văn hóa, địa lý nhiều nơi như vậy rồi! Trí nhớ tốt thật!" - Jiro thủ thỉ trong đầu tôi.
Biết sao được, tôi vốn là đứa học nhanh nhớ lâu như vậy rồi mà! Với lại ai bảo tôi quá rảnh rỗi, mà cung của Jiro lại đặc biệt nhiều sách, mấy lúc qua thăm cậu ngủ tôi đều ngồi đọc vài cuốn cho đỡ buồn chán.
Reika thích thú ngồi chống cằm nghe tôi kể chuyện. Nàng ta bảo rằng thể trạng nàng vốn yếu nhược không thể đi được nhiều nơi, lại ngưỡng mộ tộc tôi ai cũng có cánh khí để bay. Tôi bảo rằng người am hiểu đại dương sâu thẳm là nàng, chắc chắn nàng sẽ có nhiều kiến thức rất thú vị. Reika vui vẻ kể những câu chuyện về các tộc trong đại dương này, giờ tôi mới biết không phải người nào sống dưới nước cũng có đuôi cá, còn có tộc có đuôi bạch tuột hoặc đuôi rắn, còn nhiều thứ kì dị trong đại dương như có một rãnh nước sâu chứa đầy hóa thạch của thần thú cổ xưa, có cả những ngọn núi lửa vẫn phun dung nham dưới đáy biển. Chúng tôi nói chuyện với nhau rất hợp tính, sớm quên mất Jiro đang ngồi yên lặng bên cạnh.
- Công chúa Miyuki, ta mạo muội hỏi thăm tình trạng của nàng, vì sao nàng lại trở thành hình nhân giấy vậy? Đã xảy ra chuyện gì khủng khiếp lắm sao?
Trước câu hỏi của Reika, tôi không tài nào thành thật nói rằng tôi gặp tai nạn trên sân khấu được. Bỗng nhiên tôi nhớ tới một sự kiện mà Jiro từng kể cho tôi nghe, bèn kể như đúng rồi:
- Gần nửa năm trước lúc ta cùng thầy đi đến Le Masina đã gặp phải một trận động đất kinh hồn. Ta may mắn thoát chết nhưng thân thể bị tổn thương nặng nề, khiến linh hồn thoát xác không trở về được nên đành dùng một hình nhân giấy tạm thời nương náu. Thân xác ta đang ở một nơi rất an toàn, chỉ cần có thuốc dẫn của Ngư tộc là có thể bình an trở về!
Reika kinh hoảng thốt thầm, chắc cô cũng biết sự kiện chấn động đó, vụ động đất đó khiến thời gian vừa qua Quỷ tộc lao đao một thời gian vì khắc phục hậu quả.
"Dù biết cậu nói phét nhưng lại nghe rất hợp lý!"
Tôi khẽ nháy mắt với Jiro. Xời, một khi tôi muốn bịa chuyện thì có thể dựng được cả kịch bản phim truyền hình lâm li bi đát dài hơn cả "Cô dâu 8 tuổi" đấy!
- Thật đáng thương! - Reika nắm lấy tay tôi, nước mắt hơi lưng tròng - Ta phải tìm cách cầu xin Phụ hoàng giúp nàng hồi sinh mới được!
- Không sao cả, hãy để Đức vua cùng thương thảo lại với Thái tử Reo. - Tôi vỗ vỗ lấy mu bàn tay nàng, dịu giọng trấn an.
Thật ra chẳng cần Đức vua Elurra nghĩ ngợi gì cả, chẳng qua là con hồ ly kia đang làm giá thôi. Đợi một, hai hôm hắn sẽ bày ra vẻ mặt đau khổ cùng bất đắc dĩ đưa hiệp ước tới trước mặt Đức vua ngay thôi. Tôi chỉ thấy ngứa ngáy trong lòng, ở Trái Đất người ta đang ầm ầm về Hiệp ước cấm vũ khí hạt nh@n thì ở nơi đây hai cái nước này lại chia sẻ nhau công nghệ hạt nhân chết tiệt. Họ không hề nghĩ tới những sinh mạng vô tội của cả ba nước à?
"Bớt nói đạo lý đi, cậu vẫn chưa đóng góp được công sức gì cho Herzlos cả!"
Giọng của Jiro lạnh lùng như ma quỷ. Tôi xám mặt nhìn cậu. Ít khi nào cậu dám nói nặng với tôi như vậy.
Đúng vậy, tôi là một cục phiền phức vô dụng, đáng ghét chỉ giỏi nói đạo lý.
"Thôi bỏ đi, cậu đừng để lòng!" - Ma đầu lại vừa đấm vừa xoa.
Tôi đáp trả Jiro bằng ánh mắt. Hai chúng tôi ngày càng có nhiều xích mích nhỏ. Hắn làm tôi mất đi hứng thú nói chuyện với Reika. Thời gian ở Quỷ tộc làm tôi thấy căng thẳng. Mọi người tuy không nói gì, nhưng với loại Công chúa như tôi đúng kiểu chỉ đứng cho đẹp đội hình hoàng gia, chẳng có sở trường gì, sau này rất khó sống. Muốn trở về nơi đây đường hoàng, tôi phải trở nên thật ưu tú, được lòng người.
Tôi bảo Reika cho tôi một tờ giấy, tôi ngắt trái cây màu tím mọng nước trong dĩa kí họa rất nhanh dung mạo quyến rũ của nàng. Reika đón nhận lấy bức tranh, ánh mắt đầy thán phục.
- Nàng đã tặng chúng ta vòng tay, ta nên có chút quà cho nàng.
- Công chúa Miyuki thật tài hoa! Đây là lần đầu tiên Reika thấy có người dùng tay vẽ tranh, còn lấy hoa quả làm mực vẽ!
Đầu tôi chảy ba vạch đen. Cái thế giới phép thuật này thật là! Tôi chỉ vẽ bằng tay mà họ cũng cho rằng là tài năng xuất phàm. Bọn họ ỷ lại vào phép thuật hơi nhiều rồi nhỉ?

Nàng Công chúa người cá rất yêu thích bức tranh đó, ngón tay vân vê từng nét, môi cong lên nét cười yêu kiều. Lấy được thiện cảm của Reika, tôi sẽ có thêm một mối giao hảo, sau này tuyệt đối không thừa thãi.
Reika là một cô gái thẳng thắn, nàng lớn hơn tôi vài tuổi, đứng bên Jiro thêm phần chững chạc tương xứng. Tôi vốn nghĩ nàng sẽ lãng tránh việc để lộ tình cảm với Jiro, nào ngờ nàng lại từ tốn mở lời:
- Vốn biết hoàng gia Quỷ tộc tuân theo quy tắc phối hôn cận huyết để bảo vệ huyết mạch thuần chủng, vậy mà ta vẫn ôm ấp ảo tưởng hoang đường. Bao năm qua chưa từng gặp nàng, ta luôn hi vọng hôn ước giữa nàng và Hoàng tử Jiro đừng diễn ra, nhưng hôm nay tận mắt trông thấy Trưởng công chúa dung mạo tuyệt sắc lại tao nhã, ưu tú, Reika triệt để đập tan mộng tưởng.
Tôi khẽ cúi đầu chào tạm biệt nàng, cùng yêu nghiệt kia rời khỏi cung Công chúa. Jiro vốn thạo đường, không cần ai dẫn dắt, hai chúng tôi đi từ từ, tôi không muốn nói lời nào với hắn nữa cả. Chúng tôi gây nhau từ lúc khởi hành, tới giờ vẫn còn chiến tranh lạnh. Rốt cuộc hắn không chịu được bức bối, ngoảnh lại nói với tôi, dùng giọng nhẹ nhàng mang theo chút vẻ đáng thương, ánh mắt long lanh nhìn tôi:
- Miyuki. - Lúc này, hai chúng tôi đang ở một hoa viên vắng lặng, những loại hoa ra sức tỏa hương ngào ngạt, tôi chỉ thấy lòng thêm ngổn ngang. Jiro nói tiếp. - Cho tôi xin lỗi về tất cả mọi chuyện. Tính khí của tôi tệ hại, tôi hiểu rõ chứ, nhưng hãy cho tôi cơ hội khắc phục. Cuộc đời về sau chúng ta còn đối diện nhau rất nhiều, vì vậy mong rằng Miyuki thứ lỗi cho những ngôn từ và hành động không đúng mực của tôi.
Tôi im lặng nhìn cậu, căng thẳng đến mức không dám nghĩ gì, sợ rằng lại bị cậu đọc được. Jiro đột ngột bịt tai mình lại, ôm đầu, ánh mắt khổ sở đến mức đau lòng.
- Tôi không muốn nghe, nhưng mọi thứ cứ trôi vào đầu mình, tôi cũng đau khổ, cũng khó chịu, cũng biết là nghe phải những lời không nên nghe thấy. Vì biết quá nhiều, nên mới đa nghi, mới phòng bị, mới không thật lòng với ai nữa. Tôi thà không biết gì cả, như một người bình thường, còn hơn là phải trông thấy ánh mắt đề phòng của người khác với mình. Ánh mắt của cậu bây giờ hệt như họ, đều như họ, giống hệt vậy.
Tôi thở dài, đưa tay kéo tay Jiro khỏi đầu. Tôi không trách Jiro, bẩm sinh cậu sinh ra đã có sức mạnh này. Tôi lại thấy nó là một loại đau khổ. Jiro không cố tình nghe lén ai, mọi thứ tự nhiên trôi vào đầu cậu thôi. Chính vì thế nên cậu đã để ý quá nhiều ánh mắt và thái độ của người khác dành cho mình, hành động cũng trở nên cẩn trọng. Jiro sẽ biết ai ngoài mặt mỉm cười những thâm tâm mắng cậu một vạn lần, cũng sẽ nghe được những lời tổn thương cậu ở trong lòng. Chỉ là cậu ấy vì thế đã can thiệp quá nhiều vào suy nghĩ và quyết định của tôi cho nên tôi muốn kháng cự lại cậu.
Trước kia tôi ngờ nghệch đâu biết được Jiro vốn mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Người có phép thuật bảo vệ tâm trí cũng sẽ bị cậu đục khoét không còn gì. Jiro dối rằng cậu không nghe được nữa, thật ra cậu vẫn có thể nghe.
Nghĩ lại tôi thật ngây thơ.
Tôi không nghĩ nữa, nắm tay cậu kéo đi tiếp, cũng không nói rằng mình đã nguôi giận hay chưa, nhưng Jiro cũng hiểu mà. Bây giờ lòng tôi còn có những nỗi âu lo khác còn lớn hơn những bí bách gần đây. Trầm mặc một hồi lâu, tôi mới buột miệng hỏi:
- Jiro, có phải sau chuyện này, tôi sẽ bị dân chúng Herzlos mắng mỏ thậm tệ không?
Trước ánh mắt phiền muộn của tôi, Jiro nâng tay xoa tóc tôi, giọng nhẹ bẫng:
- Ban đầu sẽ có những tranh cãi nảy lửa, có nguy cơ biểu tình hoặc bạo loạn. Tuy vậy, Herzlos là đất nước quy phục kẻ mạnh, họ sẽ không dám tranh cãi nhiều nếu người được cứu là một hoàng tộc có sức mạnh màu trắng. Đó là sức mạnh cực hạn mà dân tộc này sùng bái. Miyuki, hãy sống xứng đáng với những gì cha mẹ cho cậu!
Tôi gật đầu. Từ đáy lòng đã nghĩ tới việc sẵn sàng rời thế giới đã sống mười mấy năm để trở về Herzlos.
- Jiro, Tảo Hồi Hồn có thể cứu được người chết sống lại không?
- Được.
Ánh mắt tôi sáng lên tia hy vọng. Nhưng điều này khiến cho Jiro tức giận đến mức gạt tay làm gãy một cạnh san hô trên hòn non bộ trong vườn hoa.
- Cậu muốn cứu Ken? - Jiro lặng người hỏi, ánh mắt nâu vàng dấy tia thất vọng. - Tôi gần như dùng cả mạng của mình để khiến hắn chết, cậu lại muốn cứu hắn sống lại, rõ ràng là đang muốn chống đối tôi mà.
Tôi thở dài, bắt đầu nghiêm túc nhìn vào mắt Jiro, nắm lấy bàn tay mang nhiều vết thương của cậu, dịu giọng nói:
- Jiro, thâm tâm cậu tự hiểu rõ, cả cậu, cả Ken đều chỉ là một người con yêu đất nước mình đến vô hạn, chính vì vậy mới đổ máu và đánh đổi bằng cả tính mạng khi chiến đấu ở chiến trường. Nếu không có chiến tranh, chúng ta đâu cần khổ sở như vậy? Thậm chí, chúng ta có thể ngồi chung một chỗ, cùng nói chuyện một cách yên bình. Mọi chuyện về Aran tôi cho rằng cậu đã truy rõ ràng, chỉ là không muốn đối diện với sự thật. Nhưng mà ngoài Ken ra, cậu nghĩ phía bên kia còn ai có thể lắng nghe chúng ta không? Nếu tộc chúng ta không chừa một đường sống, thế cuộc sau này nhỡ như không may không thắng được, họ sẽ không nhân nhượng với chúng ta. - Nói tới đây, tôi ngừng một chút rồi nói thêm. - Tôi đã đọc những phân tích cậu đã ghi chép trong những quyển sách ở phòng, cậu là một vị tướng có tư duy cởi mở và tân tiến, tôi nghĩ cậu đủ để hiểu ý tứ của tôi.
- Tôi thật mong cậu là một công chúa ngốc nghếch, vô tư, hơn là phải suy đi tính lại nhiều thứ. - Jiro nói bằng giọng nhỏ nhẹ. - Miyuki, nếu như truy ra, tội danh của cậu sẽ là tử hình, cậu hiểu không?

Tôi gật đầu, hiểu chứ. Tôi biết hành vi của tôi là điên rồ không chừng mực. Hành vi của tôi đang đánh đổi an nguy của một quốc gia trên tay mình.
- Tôi đã nghĩ rất nhiều vấn đề. Ken căm hận tôi vì tôi là Quỷ tộc, hơn thế, mẹ tôi đã gi ết chết mẹ của Ken. Nhưng Ken không xấu đến mức không thể tha thứ được. Jiro, khi cậu giáp mặt với Ken, cậu nghĩ sao về người đó?
- Không tệ. - Jiro đáp. - Tầm mấy năm trước khi Ken dẫn quân bảo vệ cánh phía Bắc sông Murmure, cả Reo hay tôi vẫn chưa đủ trình để ngang hàng, đó là một người tài. Đội của tộc Saito luôn là đội quân cử xử văn minh nhất, họ có quy tắc trong chiến đấu và cư xử với tù binh. Trước kia trong quân còn lan truyền rằng nếu như có bị bắt, cũng phải chú ý huy hiệu trên áo lính của Baridi, nếu là quân đoàn Vinh Diệu, tỉ lệ sống sót và trả về đất nước là 30%. Tôi cho rằng một phần cũng là do chiêu trò của bên đó, vì Saito Ken sớm muộn gì cũng thành Quốc vương, tiếng tăm hắn càng tốt thì càng được lòng dân, càng có thêm nhiều sự ủng hộ. Thậm chí, đối địch cũng sẽ tôn trọng hắn. Nói chung, đó là một người đáng gờm, nhưng có thể tin được.
Tôi cong môi cười, vậy đã rõ rồi còn gì.
Trong lòng Jiro có một chừng mực rõ ràng và cậu ấy cũng có điểm nhìn tương đồng với tôi về Saito Ken. Nhưng Jiro có nhiều ràng buộc và gánh nặng về quốc gia trong tay, cho nên cậu không thể đường hoàng làm nên những chuyện hoang đường như tôi được.
- Jiro, nghe đây, chuyện này tôi làm, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Nếu như Quỷ tộc cho rằng tôi đáng chết, tôi sẽ chấp nhận. Nhưng mai sau, tôi sẽ có thể thương lượng với Ken một số thứ thay cậu. Đây cũng là một cơ hội chừa đường lui cho chúng ta.
Jiro gật đầu, cậu ấy bình tĩnh nói thêm:
- Tôi đã không muốn tiếp tục chiến đấu nữa. Tôi muốn lần này "sấm to mưa nhỏ". Miyuki, cậu có thể để yên cho tôi an bày một thời gian không? Dựa trên nguyên vọng của cậu, dựa trên quan điểm chung này, tôi sẽ làm được.
Tôi gật nhẹ đầu, nói thêm:
- Tôi hứa là sau mọi chuyện, tôi sẽ quay về Herzlos, an phận ở bên cậu.
Không hiểu sao, dường như tôi thấy nét cười rất nhỏ bên khóe miệng của cậu ấy. Nhưng không để tôi nhìn kĩ, Jiro đã quay mặt đi.
- Miyuki, cậu dám cược với tôi không?
Lúc tôi còn ngây người, Jiro đã quay lại nói như vậy. Tôi nhìn Hoàng tử Jiro, vẻ mặt cậu thâm trầm, sự điềm tĩnh của cậu chỉ là vờ vĩnh. Đôi mắt đẹp như ánh trăng đêm rằm trở thành một thứ ánh mắt gian xảo, giống như tôi đã gặp phải một con yêu tinh sống trong núi ngàn năm, nó hỏi tôi muốn đổi thứ gì để nó tha mạng, nhưng thực chất, nó sẽ ăn sống tôi không chừa một mẩu xương.
Jiro là kẻ như vậy. Cậu có lúc tỏ ra thật đơn thuần, dịu dàng, đôi lúc nóng nảy như lửa đỏ, đôi lúc xa cách tựa khói sương. Cậu không bao giờ để người ta đoán được thâm tâm mình nghĩ gì. Trong khi cậu ấy chỉ cần chớp mắt cũng hiểu thấu lòng người.
Tôi vốn là một sinh vật ngây thơ thú vị cho cậu khuây khỏa sau nhưng năm tháng gặp quá nhiều những kẻ chỉ biết tính toán thiệt hơn.
- Cược gì chứ? - Tôi nhả từng chữ nhẹ nhàng. Giọng của tôi trở nên mềm như cỏ lau, gió lay một chút là tán loạn.
Đôi môi cam nhạt cùng khuôn mặt tái nhợt đó nhích gần tôi, bàn tay cậu vén tóc tôi qua tai, ánh mắt cậu làm như cả thế giới chỉ cưng chiều một mình tôi, giống như bắt gặp một con thú cưng ngoan ngoãn.
Jiro rất nhanh chạm môi mình vào môi tôi, nhanh đến như cơn gió lạnh lướt qua, tôi còn chưa kịp định thần, chỉ nhớ được cảm giác đôi môi đó lạnh lẽo giống tuyết rơi ở Đô Thành.
- Cược rằng sau khi Ken được cứu sẽ không quay lại giết cậu!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.