Người Giấy

Chương 28: đuổi






Ánh mắt đó xoáy sâu vào tôi, những tia máu nhỏ đỏ vằn vện. Ken cười gằn, viết những dòng cuối cùng như chọc tức tôi:

"Vết thương trên mặt hắn cũng là do tôi làm đấy!"

- Ken! - Tôi vò nát tờ giấy trên tay, nắm lấy phần áo trước ngực Ken, vô cùng kích động. Ken tháo tay tôi mạnh bạo, đi ngang qua, hất trúng vai tôi.

Tiếng bước chân bỏ chạy trong đêm tối, hoà cùng tiếng mưa đang dần tạnh thành tiếng lõm bõm, thùm thụp. Tôi hét lên, ngoái đầu ra phía cửa, nước mắt tuôn ầng ậc:

- Cậu đi được thì đi luôn đi!

Trước mắt tôi, Khiết vô lực với vũng máu loang trên đầu. Máu đỏ thấm xuống nền nhựa trở nên đen xỉn. Ken cũng bàng hoàng, mặt trắng bệch ra. Tôi đưa tay che miệng, vội vã áp tới nơi Khiết đang nằm.

Chiều tà với ánh sáng nhạt nhoà. Bầu trời dần tối đen. Tôi lay mặt Khiết, khủng hoảng vô cùng:

- Hiểu Khiết! Cậu tỉnh dậy đi! Đừng dọa tớ mà! Tỉnh lại đi!

Chiếc xe tông phải cậu hoảng sợ quay đầu bỏ chạy mất dạng. Ngay lúc đó, chiếc Lamborghini màu bạc của nhà Khiết cũng vội vàng đỗ tới. Tiếng thắng xe khô khốc ập tới. Chú Hoàng tài xế thảng thốt nhìn cảnh tai nạn trước mặt, lập tức ông chạy tới bên chỗ chúng tôi, bế thốc con người vô lực dính đầy máu me kia trở lên xe. Tôi đuổi theo sau, nước mắt tèm lem.

Chú Hoàng ngăn tôi lại, dỗ dành trấn an tôi rồi vội vàng cùng tôi đưa Khiết đi cấp cứu. Khiết nằm gối đầu trên đùi tôi ở ghế sau của tôi. Máu tuôn ướt tay tôi, máu đã làm tóc cậu khô cứng. Bờ môi Rùa Ngố trắng không còn một giọt máu. Chiếc xe lao rất nhanh trên đường phố, tôi thoáng nhìn bên ngoài, hình như người tài xế đã chạy vượt đèn đỏ mấy lần. Tay Khiết lạnh lắm! Cậu không phản ứng gì cả. Tôi khóc rất nhiều. Tôi sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm.


Khiết ơi! Cậu phải bình an vô sự đấy! Đừng làm tớ sợ mà! Xin cậu! Chúa ơi, đức Phật ơi, thánh A La ơi, xin các ngài phù hộ cho Hiểu Khiết tai qua nạn khỏi. Con nguyện sẽ ăn chay, làm từ thiện, phóng sanh để cảm tạ ơn độ trì của các ngài!

Băng ca hấp tấp được chuyển tới, các hộ lí nhanh chóng bế nạn nhân lên băng ca, chạy vội vã đến phòng cấp cứu. Tôi và chú Hoàng chạy theo băng ca, tay tôi ướt loang máu. Nỗi kinh hãi ăn sạch lý trí. Cảm giác sợ hãi này cứ tràn ngập đầu óc. Tôi sợ Dương Hiểu Khiết chết quá! Sợ lắm! Cậu bạn mà tôi yêu quý giờ rũ rượi trên băng ca.

Những bước chân chạy thùm thụp trên nền gạch trắng. Cảnh tượng thu hút mọi người ngoái đầu nhìn xem. Tôi mặc kệ. Giờ tính mạng Hiểu Khiết là quan trọng nhất!

- Bác sĩ! Ông phải cứu cậu ấy! Phải giúp Khiết bình an tỉnh lại nha! Con đội ơn bác sĩ! - Tôi nắm lấy tay người khoác áo blouse, ra sức dặn dò trước khi ông bước vào phòng cấp cứu.

Vị bác sĩ ôn tồn quay sang tôi và chú tài xế, trấn an:

- Vâng, xin hai người bình tĩnh. Dương thiếu gia sẽ không sao đâu! Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!

"Dương thiếu gia"? Tôi quay đầu nhìn logo của bệnh viện, thì ra đây là bệnh viện có cổ phần của chủ tịch Dương, cha của Khiết. Bác sĩ vào bên trong, cánh cửa phòng cấp cứu khoá chặt. Ngọn đèn đỏ trên tấm biển "Cấp cứu" sáng leo lét, lạnh lẽo xuyên thấu vào giác mạc. Tôi ngồi thẩn thờ trên băng ghế nhựa nhìn chú Hoàng đang ráo riết gọi điện thoại cho ai đó.

Cảm giác bản thân thật bé nhỏ và cô độc. Tôi thu mình, thấy bờ vai mình chơi vơi quá. Nước mắt nhỏ xuống tay, tuôn xuống khoé môi mằn mặn. Tôi đưa mắt nhìn ánh đèn cấp cứu vẫn dai dẳng sáng. Thời gian nặng nề trôi. Mọi thứ như đang dừng lại. Chỉ thấy xung quanh là vách tường trắng, những băng ghế trống người ngồi, nền gạch lạnh lẽo in bóng tôi trên đó. Có tiếng chạy hộc tốc tới, cả tiếng giày cao gót đang khua, càng lúc càng gần.

Chú Hoàng ngồi bên cạnh nhanh chóng đứng dậy, tôi ngẩng mặt nhìn theo. Âm thanh bên ngoài nghe rào rào. Hình như là mưa, mà còn là mưa rất lớn.

Trước mắt, một người đàn ông chừng 50 tuổi, gương mặt lai châu Âu và bộ vest đồng phục chỉnh chu, tôi từng thấy ông ta tới trường mấy lần đi họp phụ huynh cho Khiết. Rùa bảo đó là quản gia thân kính của cha cậu, từ nhỏ cậu được ông ấy chăm sóc cho cha cậu quá bận rộn với công việc. Người kế bên là một phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục công sở, đeo kính cận. Cô ta có mái tóc xoăn thả dài. Cả hai người đều hơi bê bết vì dầm mưa đôi chút. Họ không để ý đến tôi mà liên tục hỏi han chú Hoàng về Hiểu Khiết. Nghe phong phanh cô gái đó là thư kí của cha cậu, vì ông đang bận họp nên cử cô đến theo dõi tình hình. Cô gái ngồi xuống ghế cạnh tôi, dịu dàng lấy khăn tay lau nước mắt trên khuôn mặt tèm nhem của tôi.

Từng hơi thở ngập tràn lo lắng, tôi nghe tim mình hồi hộp nảy lên thình thịch. Cảm giác như mình bị đau tim. Thực sự rất hoang mang.

Vị quản gia hiền từ xoa tóc tôi, bảo tôi đừng sợ. Họ cùng tôi chăm chú nhìn cánh cửa cứ im ỉm trước mặt trong sự lo lắng vô cùng. Y tá chạy qua, chạy lại trước mặt, rất bận bịu.

Tiếng mưa rõ dần, kèm theo tiếng sấm chớp nổ đùng đùng. Mỗi lần sấm nổi lên, những ngọn đèn huỳnh quang của bệnh viện lại lu mờ, như sắp tắt. Không khí càng lúc càng lạnh. Tôi thấy nước mắt đang rơi xuống tay mình như đóng băng.

Rất lâu. Rất lâu. Nỗi hoang mang một lúc một rõ ràng.

Chờ đợi. Chờ đợi. Cảm giác như con tim mình ngừng đập.

Tiếng lách cách, sau đó cánh cửa được đẩy ra, ngọn đèn cấp cứu tắt bụp. Như mặc định, mọi người đang ngồi, đang lo lắng đi qua đi lại đột nhiên quay phắt lại hướng vị bác sĩ vừa bước ra, dồn dập hỏi thăm tình trạng của Rùa.

Bác sĩ cho tay vào túi áo blouse, ống nghe vắt trên cổ, cặp kính không gọng được đẩy lên, ông cười đầy nhẹ nhõm.

- Mọi người yên tâm, thiếu gia đã qua cơn nguy hiểm. Cậu ấy bị nứt sọ não và xây xát ngoài da, giờ đang trong tình trạng ổn định. Do chấn thương ở đầu cộng với mất máu nhiều nên cậu cần có thời gian tịnh dưỡng và cần phải theo dõi di chứng. Chúng tôi sẽ chuyển cậu sang phòng hồi sức riêng biệt.

Tôi ôm ngực thở phào. Lạy Chúa! Lạy đức Phật! Lạy thánh A La! May mà Khiết đã qua cơn nguy kịch rồi. Tôi gạt nước mắt, đi theo chiếc băng ca có người thiếu niên bị băng bó đang bất tỉnh, tay ghim đầy dây nhợ, khuôn mặt bị che bởi ống thở. Từng bước đi đến phòng hồi sức.

Áp mặt vào mặt kính trong suốt. Bên trong, Khiết đang nằm ngủ say sưa. Máy đo điện tim tít tít đều đều. Khuôn ngực đó nhẹ nhàng thở. Sấm thôi nổ vang trên bầu trời. Mưa im lặng, không dữ dội nữa. Quản gia bảo chú tài xế đưa tôi về nhà, dặn tôi nghỉ ngơi.


Tôi quyến luyến nhìn Khiết ngủ trong phòng kín, rồi cũng tạm biệt mọi người ra về.

Con đường nhầy nhụa nước mưa trở nên bóng nhẫy như thoa mỡ. Mưa râm râm đổ ướt mặt kính xe. Chiếc xe băng qua những vũng nước mưa to làm nước văng lên tung toé. Trời mỗi lúc một lạnh, ắt chừng khoảng 25 độ. Nhiệt độ se se đó làm tôi nổi gai ốc. Chiếc Lamborghini đổ trước ngõ vào nhà tôi. Tôi tạm biệt chú Hoàng rồi chịu khó ướt mưa một chút đi bộ đến nhà. Ngôi nhà tôi sáng đèn ấm áp. Ánh sáng trắng lan toả trong bóng đêm.

Saitoh Ken đã tự về nhà. Nhắc tới Ken, tôi phải xử lí cậu ta đã. Cậu ấy đã gây ra biết bao nhiêu tai họa, bây giờ còn dám làm tổn thương Khiết. Từ ngày cậu ấy đến, cuộc sống của tôi đã xáo trộn hoàn toàn. Khi không lại có một của nợ từ trên trời rơi xuống, gây cho mình bao ức chế và phiền muộn. Thực sự tại sao người xui xẻo đó lại là tôi? Tại sao không là một ai khác? Tại sao cậu ấy lại cần nước mắt của tôi rồi bám dính theo tôi làm gì? Cậu làm cho tôi và Khiết xa cách nhau, và giờ, Khiết bị tai nạn cũng là tại cậu ấy. Saitoh Ken thối tha đó, tôi phải băm vằm hắn ta ra.

Mùi thức ăn thơm dịu lan trong không gian. Tôi thấy Ken ngồi bó gối trên sô pha, cái kiểu đơn độc, tự kỉ như thường lệ. Tháo vội giày, tôi đưa ánh mắt đầy sát khí chăm chăm vào cậu như sẵn sàng nhảy bổ vào tùng xẻo ngay lập tức. Ken thấy tôi về, gương mặt bỗng hớn hở, vội vã đi tìm khăn bông cho tôi.

Tôi ngã người trên sô pha, xoa thái dương, trầm mặc nhìn Ken. Vẫn dịu dàng như thế. Vẫn đáng yêu như thế. Vẫn chu đáo như thế. Đó có phải là Saitoh Ken ngỗ ngáo, ương bướng ở trường không? Cậu ta làm tôi đặt ra nghi vấn liệu có phải đang mắc chứng tâm thần phân liệt?

Tôi im lặng nhìn cậu lấy khăn khô lau mái tóc ướt sũng nước của tôi, cánh môi anh dào đó mím nhẹ, ánh mắt tím yên bình đến dửng dưng, dường như không hề quan tâm đến cả việc mình suýt trở thành kẻ sát nhân. Saitoh Ken vắt khô khăn trong nước ấm, lau sạch bàn tay nhớt nháp máu khô của tôi. Gương mặt đó nhợt nhạt, giống như thiếu máu vậy. Tôi im lặng rất lâu. Khó khăn lắm, tiếng nói mới phát ra khỏi miệng được:

- Chuyện ban chiều... Cậu có biết suýt nữa sẽ gây ra tội ác không?

Ken ngước nhìn tôi, rồi tiếp tục lau tay cho tôi, cái cách lau tỉ mẩn, chậm chạp như một thú vui. Tôi ghét cái thái độ này.

- Sao cậu lại đẩy Khiết mạnh như vậy? Cậu có biết là làm Khiết bị tổn thương thì cậu có thể bị đá cổ ra khỏi An Đằng không?

Ken vẫn không phản ứng. Cánh môi nhạt thếch đó khẽ mấp mái rồi lại im lìm.

Tôi đang rất phẫn nộ. Bình tĩnh luôn là một cách xử sự khôn ngoan trong mọi tình huống. Nhưng, giới hạn chịu đựng của tôi có hạn. Tôi sẽ nổi điên nếu cứ thấy Ken trơ lì thế này.

- Saitoh Ken! - Giọng nói bắt đầu mất kiềm chế.

Ken giật mình làm rơi chiếc khăn xuống đất, chán nản thảy nó vào thau nước, đôi mắt màu oải hương dán lên nhìn tôi.

Tôi nghiến răng, bao nhiêu ức chế, phẫn uất dâng lên cực đỉnh. Cố hết sức để nhẫn nhịn, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt. Tôi nói:

- Làm sao cậu có thể trở về thế giới truyện tranh nhanh hơn được đây? Tôi bắt đầu thấy hối hận rồi. Từ ngày gặp cậu, tôi vướng vào không biết bao nhiêu là rắc rối. Saitoh Ken, tại sao biết bao người không ám, cậu lại chọn tôi mà ám chứ? Tôi đã khốn khổ lắm rồi! Cậu có thể buông tha tôi được không? Tôi mệt mỏi quá rồi! Hức!

Tôi lại khóc sướt mướt. Đôi mắt trở nên mờ nhoè. Tôi tháo kính ra lau lại. Không khí bao quanh vẫn thật lạnh lẽo. Trái ngược với tôi, gương mặt Ken bình thản vô cùng, đồng tử mắt nông trơ chú mục vào tôi. Quá lạnh lùng.

Ken viết trên giấy:

"Tôi cũng ghét nơi đây. Tôi nhớ Kôchi. Tôi muốn trở về!"

- Vậy thì về đi, tôi không cản!

"Vốn dĩ là không thể mà!"


Tôi đưa mắt nhìn cậu, hừ lạnh:

- Mai đến bệnh viện xin lỗi Khiết!

Ken trừng trừng mắt nhìn tôi, ngoan cố:

"Không bao giờ!"

- Chính cậu đã đẩy Khiết khỏi vỉa hè. Hiểu Khiết bị xe tông là tại cậu!

Ken đứng thẳng dậy, ấm ức mà thở gấp hơn, cậu viết nguệch ngoạc:

"Là cậu ta gây ra! Tôi không có lỗi gì cả!"

Tôi phùng má, tức tối:

- Đến lúc này mà còn bướng bỉnh hả? Cậu đã sai mà còn cứng đầu à? Sao cậu càng lúc càng đáng ghét như thế chứ? Chẳng hiểu phải trái gì cả! Cậu phải xin lỗi Dương Hiểu Khiết!

Ken gằn bút viết in ba chữ:

"ĐỪNG CÓ MƠ!"

- Cậu! - Tôi gân cổ, ứ nghẹn lời, bắt đầu cứng rắn với con người không biết lí lẽ này. - Hoặc là xin lỗi Hiểu Khiết, hoặc là cút khỏi mắt tôi! Tôi không thể chứa chấp một người khó ưa như cậu! Cậu là một đống rắc rối! Tôi không thể chịu đựng nổi tính cách của cậu nữa rồi! Cút ngay trước khi tôi làm những điều dại dột! Tôi muốn bóp chết cậu ngay lập tức! Saitoh Ken xấu xa!

Ánh mắt đó xoáy sâu vào tôi, những tia máu nhỏ đỏ vằn vện. Ken cười gằn, viết những dòng cuối cùng như chọc tức tôi:

"Vết thương trên mặt hắn cũng là do tôi làm đấy!"

- Ken! - Tôi vò nát tờ giấy trên tay, nắm lấy phần áo trước ngực Ken, vô cùng kích động. Ken tháo tay tôi mạnh bạo, đi ngang qua, hất trúng vai tôi.

Tiếng bước chân bỏ chạy trong đêm tối, hoà cùng tiếng mưa đang dần tạnh thành tiếng lõm bõm, thùm thụp. Tôi hét lên, ngoái đầu ra phía cửa, nước mắt tuôn ầng ậc:

- Cậu đi được thì đi luôn đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.