Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 70:




Edit: Điềm Điềm
**********************
Sáng sớm hôm sau, Trác Duyên được Lục Kinh hộ tống đến phòng bệnh của Đỗ Dần thăm cậu ta.
Thế nhưng, khi bọn họ vừa đi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy giường bệnh sạch sẽ, phía trên ngay cả một sợi tóc cũng không có. Trác Duyên nắm lấy tay Lục Kinh, trong ánh mắt có chút kinh hoảng: “Đỗ Dần đâu?”
Lục Kinh nhìn thấy trên tủ bên cạnh giường bệnh đặt một phong thư, liền đỡ Trác Duyên đi tới: “Nơi này có phong thư.” Anh cầm lấy đưa cho Trác Duyên.
Phong thư có dòng chữ “Gửi Tiểu Vi”.
Trái tim Trác Duyên chìm xuống: “Gọi Tiểu Vy lại đây.”
Đỗ Vi nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng sửng sốt. Trác Duyên đưa phong thư cho cô: “Nhìn xem bên trong viết cái gì.”
Đỗ Vi mở phong bì ra, lấy ra một tờ giấy, trên đó chính là chữ viết tay thanh tú của Đỗ Dần, nhưng lại có vẻ khác biệt so với trước kia, nhiều thêm phần sắc bén, hơn nữa rõ ràng là do vội vàng viết, chữ viết tay còn có chút ẩu.
Cô đọc xong thư, đưa giấy cho Trác Duyên: “Anh Duyên, anh cũng xem một chút đi.”
“Tiểu Vi, có thể anh sẽ rời xa em một thời gian, chăm sóc bản thân thật tốt, anh không sao, ở cùng một chỗ với Lý Thừa Ký, không cần lo lắng, còn nữa, thay anh nói xin lỗi Trác Duyên một tiếng.”
Trác Duyên im lặng một lát, trả lại thư cho Đỗ Vi, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lý Thừa Ký.
“Các người không cần bận tâm tìm chúng tôi, Đỗ Dần hiện tại không muốn gặp bất luận kẻ nào.” Giọng nói mệt mỏi của Lý Thừa Ký từ trong điện thoại truyền đến.
Trác Duyên giật khóe môi, hít sâu một hơi: “Tôi biết, xin anh giúp tôi chuyển lời một câu, nói cho Đỗ Dần, tôi không trách cậu ấy, còn có, về nhà sớm một chút.”
Lý Thừa Ký cúp điện thoại, hắn mở ra ngoài, cho nên Đỗ Dần bên cạnh nghe rõ ràng. Đỗ Dần đang ôm đầu gối ngồi trên giường, vùi đầu thật sâu vào giu4 hai ch4n, Lý Thừa Ký không thấy rõ khuôn mặt của cậu ta.
“Tôi thật không rõ, rõ ràng là em đã cứu mạng Trác Duyên, vì sao em còn muốn xin lỗi cậu ta? Cậu ta còn nói cậu ta không đổ lỗi cho em, các người có ý gì?” Lý Thừa Ký nghĩ mãi mà không giải thích được. Hơn nữa, từ sau khi Đỗ Dần tỉnh lại, ý chí vẫn sa sút cực độ, ngoại trừ nhờ hắn hỗ trợ rời khỏi bệnh viện, đến bây giờ một câu cũng không nói, có đôi khi trên người còn có thể phát run.
“Đỗ Dần, em có chuyện gì có thể nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết, cho dù em không muốn nói cho người khác biết, nói cho tôi biết được không?” Lý Thừa Ký ngồi ở bên giường đau lòng nhìn thanh niên đơn bạc yếu ớt.
Đỗ Dần vẫn không nói gì.
Lý Thừa Ký không phải là người có tính tình tốt gì, nhưng ở trước mặt Đỗ Dần hắn vẫn không dám lớn tiếng nói chuyện. Mặc kệ Đỗ Dần lạnh nhạt như thế nào, hắn đều tự nhủ mây tan đi sẽ thấy mặt trời, nhưng hiện tại, hắn thật sự có chút chịu không nổi.
Lần lượt nhìn Đỗ Dần liều mạng đi cứu một người khác, mặc dù nội tâm Lý Thừa Ký có mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc sụp đổ. Khi Đỗ Dần thiếu chút nữa mất mạng, hắn cũng không biết mình đã vượt qua như thế nào.
“Đỗ Dần, nếu em thích Trác Duyên thì đi tranh thủ đi, mỗi ngày biểu hiện tự oán hận như vậy cho ai xem? Nếu em thật sự có thể ở cùng một chỗ với Trác Duyên, ông đây sẽ rời khỏi, thuận tiện cho các người một bao lì xì lớn! Anh chỉ hy vọng em không nhốt mình trong cái lồng mỗi ngày, em không mệt mỏi sao?” Hắn một chân quỳ trên giường, đưa tay kéo Đỗ Dần từ trong bóng tối trở về hiện thực.
Con ngươi yên lặng của Đỗ Dần nhìn hắn, cơ mặt giống như hoại tử: “Anh đi đi.”
“Hả?” Lý Thừa Ký có đôi khi thật sự cảm thấy mình rất đê tiện, trông mong tiến về phía một người, nhưng người này lại hết lần này đến lần khác đẩy mình ra ngoài.
“Anh không cần quan tâm tôi.” Giọng Đỗ Dần cực nhẹ, giống như một giây sau cậu ta sẽ theo gió mà đi.
Lý Thừa Ký yên lặng nhìn cậu ta vài phút, không khỏi cười khổ một tiếng: “Tôi mặc kệ em thì ai quản em? Quên đi…” Hắn nói xong rời khỏi phòng, sau đó truyền đến tiếng cửa phòng đóng lại.
Trong phòng nháy mắt lại tĩnh mịch, chỉ còn lại một mình Đỗ Dần. Đỗ Dần một lần nữa vùi đầu vào khuỷu tay, người như cậu ta, có tư cách gì được người khác quan tâm đây? Cả bản thân còn không thể tha thứ cho chính mình.
Lý Thừa Ký đi cũng tốt.
Vết thương của Đỗ Dần còn chưa hoàn toàn tốt, bởi vì suốt đêm xuất viện, tinh thần của cậu ta đã không chống đỡ được. Không bao lâu sau cậu ta liền ngã xuống giường, cảm giác sức lực toàn thân đều dần dần mất đi.
Trong lúc hoảng hốt, giống như có người đắp chăn ấm áp cho cậu ta, trong phòng khách còn truyền đến một ít tiếng leng keng, cậu ta muốn mở mắt ra xem một chút, nhưng cậu ta quá mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, có người ở bên tai cậu ta khẽ gọi tên cậu ta, Đỗ Dần chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy người vốn đã rời đi đang chuyên chú nhìn mình.
“Anh không phải…” đã đi rồi sao?
Trong lòng Lý Thừa Ký thở dài một hơi, sao có thể thật sự rời đi được? Hắn chỉ là đi mua thức ăn mà thôi, không nghĩ tới lúc trở về liền nhìn thấy Đỗ Dần cô đơn nằm trên giường, không đúng, hẳn là cuộn mình ở nơi đó, chăn cũng không có đắp.
Nếu mình thật sự mặc kệ, một mình Đỗ Dần có thể sống như thế nào đây?
“Ngồi dậy uống chút canh nào, tôi nấu theo công thức nấu ăn, không quá khó uống đâu, bên ngoài để gia vị quá nhiều, không tốt với thân thể của em.” Lý Thừa Ký đưa tay ôm Đỗ Dần ngồi dậy, cơ thể Đỗ Dần bất giác căng thẳng.
Lý Thừa Ký hừ cười một tiếng: “Em ngay cả mạng của mình cũng không để ý, còn lo cái cơ thể này?”
Đỗ Dần rũ mi mắt xuống: “Anh giúp tôi nhiều như vậy, nếu muốn, tôi cũng sẽ không phản kháng.”
Lý Thừa Ký không sao cả bưng bát, múc một muỗng canh đưa tới bên môi cậu ta: “Nếu tôi thật sự chỉ muốn cơ thể của em, đã làm tám trăm năm trước rồi, còn có thể đợi đến bây giờ sao?”
Đỗ Dần làm như không thấy canh bên môi, im lặng không lên tiếng.
Lý Thừa Ký cũng không vội: “Em nói không sai, tôi quả thật muốn em, nhưng em cũng phải uống canh cho có sức lực chứ? Uống nhanh lên, uống xong tôi liền cút đi, để cho em một mình li3m vết thương, được không?”
Bên môi Đỗ Dần lộ ra một độ cong trào phúng, hé miệng nuốt nước canh xuống.
Hai người một người đút một người uống, uống xong một bát, Lý Thừa Ký nói: “Trong nồi còn nữa.”
“Không cần.”
Lý Thừa Ký buông bát xuống, hai tay có lực ôm Đỗ Dần nằm xuống, Đỗ Dần nhắm mắt lại, Lý Thừa Ký cúi đầu bên tai cậu ta nói: “Bây giờ em quá yếu, làm khó chịu lắm, chờ qua một thời gian dưỡng cho tốt chứ không lâu hơn, nhớ kỹ đó đây là em nợ tôi.”
Đỗ Dần nghe vậy cũng không có phản ứng gì.
Lý Thừa Ký lấy chăn đắp cho cậu ta, bưng bát định ra khỏi phòng, nhưng nghĩ lại cảm thấy không cam lòng. Trong lòng mình tràn đầy tình ý bị người trong lòng hiểu lầm thành trong đầu toàn chuyện không sạch sẽ, hắn dồn ép vậy sao?
Vì thế hắn lại quay trở về, bỗng nhiên cúi đầu hung hăng hôn lên môi Đỗ Dần một cái: “Hừ, trước thu chút lãi suất.”
Hơi thở nồng đậm của người đàn ông trong nháy mắt bao vây Đỗ Dần, cậu ta nhịn không được co rúm lại một chút, lông mi rung động dữ dội, bàn tay trong chăn nắm chặt chăn dưới thân. Những hình ảnh ghê tởm dơ bẩn kia lại hiện ra trong đầu, t1nh dịch tản ra mùi thối rữa bẩn thỉu kia trộn lẫn máu lan tràn trên sàn nhà…
Đỗ Dần đột nhiên xoay người nằm sấp bên giường, tay che dạ dày, bắt đầu nôn mửa.
Lý Thừa Ký sợ hãi, trực tiếp ném bát trên mặt đất: “Đỗ Dần, có phải canh không dễ uống hay không? Không uống được chúng ta sẽ không uống, em thế nào rồi?”
Đỗ Dần ngẩng đầu nhìn hắn, giống như là đang nhìn một kẻ thù giết cha, hận ý trong mắt ngay cả Lý Thừa Ký cũng cảm thấy lạnh lẽo: “Tránh xa tôi một chút.”
Lý Thừa Ký thỏa hiệp: “Được, nhưng chờ tôi dọn dẹp nơi này xong, tôi liền lăn ra xa.”
Đỗ Dần nhắm mắt lại không nói nữa.
Lý Thừa Ký nhẫn nhục chịu khó thu dọn sàn nhà sạch sẽ, sau đó đóng cửa phòng nằm xuống sô pha trong phòng khách, ánh mắt dừng ở cửa phòng, đột nhiên nở nụ cười.
Chỉ sợ Đỗ Dần cũng không phát hiện ra, trong tiềm thức của cậu ta vẫn ỷ lại vào Lý Thừa Ký, thậm chí là ỷ yêu thích của Lý Thừa Ký mà tùy ý trút ra bất mãn của mình. Nếu đổi lại là một người khác ở chỗ này, Đỗ Dần phỏng chừng một câu cũng không nói, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.
Dưới sự che chở tỉ mỉ của Lý Thừa Ký, vết thương của Đỗ Dần chậm rãi khỏi hẳn, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước rất nhiều, tuy rằng vẫn không để ý tới Lý Thừa Ký, nhưng trong lòng Lý Thừa Ký vẫn rất vui vẻ.
Hắn luôn biết Đỗ Dần là một người rất mâu thuẫn. Một mặt mang thù hận trong xương, nếu mất đi gông cùm, cậu ta có thể sẽ trở thành “sứ giả của công lý”; mặt khác, nội tâm Đỗ Dần lại có một chỗ cực kỳ mềm mại, sẽ nhớ tới một chút lòng tốt của người khác, sẽ cố gắng hết sức để báo đáp khi có cơ hội.
Dù sao, hắn chính là thích muốn chết Đỗ Dần như vậy.
“Em bây giờ dưỡng thương tốt, có tính toán gì không?” Lý Thừa Ký đương nhiên là hy vọng Đỗ Dần tiếp tục ở lại nơi này, nhưng hắn cũng biết không có khả năng.
Giọng Đỗ Dần bình tĩnh không gợn sóng: “Chuyện đồng ý với anh, tôi sẽ làm được.”
Lý Thừa Ký nhíu mày: “Em có ý gì?”
“Anh cũng không thiếu cái gì, tôi nghĩ chỉ có một thứ có thể trả ơn cho anh, khi nào anh lấy được, tôi sẽ rời đi.”
Lý Thừa Ký không quan tâm có gì hay không có gì, hắn chỉ để ý Đỗ Dần vừa nói rời đi: “Em muốn trở về thành phố B?”
“Không liên quan gì đến anh.”
“Cái gì không liên quan gì đến tôi? Đỗ Dần em có thể không làm tổn thương người khác như vậy không? Lý Thừa Ký tôi chỗ nào không tốt? Gian khổ theo đuổi em nhiều năm như vậy, tôi muốn cái gì? Chỉ cần cơ thể của em sao? Khi nào em mới có thể suy nghĩ ích kỷ cho bản thân hả? Tôi biết Trác Duyên đã từng giúp em rất nhiều, nhưng em trả còn chưa đủ sao? Đỗ Dần, buông tha cho chính mình đi.”
Người có kiên cường đến đâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, Lý Thừa Ký thật sự cảm thấy mệt mỏi.
Đỗ Dần bình tĩnh nhìn hắn: “Tôi thiếu Trác Duyên hai cái mạng, làm sao mà trả đủ đây.” Một là mạng của Tiểu Vi, một cái là mạng do chính tay cậu ta chặt đứt, cả đời này cậu ta trả không hết.
Lý Thừa Ký nhịn không được tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay cậu ta, chỉ vào vết sẹo trên cánh tay cậu ta, vẻ mặt kích động: “Cái này còn chưa đủ sao? Còn cái đó!” Hắn nhìn về phía sau lưng Đỗ Dần.
Đỗ Dần lắc đầu: “Anh không rõ đâu.”
“Vậy em nói cho tôi biết đi.” Hai tròng mắt Lý Thừa Ký khóa chặt lấy cậu ta.
Đỗ Dần dời tầm mắt, chua xót từ trong lồng nguc Lý Thừa Ký tuôn ra, dần dần nhấn chìm toàn bộ trái tim: “Cho tới bây giờ em đều không để ý đến chính mình, nhưng khi em trừng phạt chính mình, Tiểu Vi sẽ nghĩ như thế nào? Trác Duyên sẽ nghĩ như thế nào? Tôi sẽ nghĩ gì? Tôi không hỏi em vì sao lại nợ Trác Duyên hai mạng, nhưng mà, em cảm thấy Trác Duyên bây giờ còn quan tâm sao? Cậu ta không muốn thấy em như thế này.”
Ánh mắt Đỗ Dần trầm tĩnh nhìn ngoài cửa sổ: “Tôi biết cậu ấy tốt, luôn rất tốt, cho dù tôi phạm sai lầm lớn như vậy, cậu ấy cũng có thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi không có mặt mũi gặp cậu ấy.”
Cậu ta không đợi Lý Thừa Ký trả lời một lần nữa nhìn về phía Lý Thừa Ký, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Lý Thừa Ký, anh có thể giúp tôi một việc được không?”
Lý Thừa Ký không lập tức mở miệng đồng ý.
Đỗ Dần cũng không thèm để ý: “Quên đi.”
“Có yêu cầu gì của em mà tôi không đồng ý?” Lý Thừa Ký tức giận đỏ bừng hai mắt: “Nhưng muốn rời đi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lý Thừa Ký thấp giọng: “Em nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi đi nấu cơm.”
Lý Thừa Ký đóng cửa phòng bếp lại, đủ loại suy nghĩ chạy loạn trong đầu, hắn hít sâu một hơi, gọi cho Trác Duyên.
“Lý Thừa Ký.”
“Trác Duyên, cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao Đỗ Dần lại nợ cậu hai mạng không?” Lý Thừa Ký đã điều tra rõ ràng cuộc đời của hai người, căn bản không tồn tại chuyện như vậy.
Trác Duyên ở đối diện im lặng thật lâu, cuối cùng thở dài: “Xin lỗi, Lý Thừa Ký, tôi không có biện pháp nói cho anh biết.”
Lý Thừa Ký siết chặt điện thoại: “Hai người một người ha người đều không nói gì, có biết có thể bức chúng tôi phát điên không? Cậu có biết Lục Kinh đã gạt cậu đi tham khảo ý kiến bác sĩ tâm lý không?”
Lý Thừa Ký hắn không phải là người tốt gì, người khác làm cho hắn khó chịu, hắn cũng có thể làm cho người khác khó chịu lại!
Trác Duyên cũng không tỏ ra rất kích động, ngược lại sau khi im lặng rất bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, cám ơn anh đã nói cho tôi biết chuyện này. Nếu anh muốn biết, tôi có thể cho anh một manh mối. Nghĩ một chút đi, nếu Thường Hổ không được cứu chữa, chúng tôi cũng không gặp phải xe của anh Tống lấy được máy ghi hình, chờ đợi Đỗ Dần sẽ là cái gì, đương nhiên, tuyệt đối sẽ tàn nhẫn hơn anh tưởng tượng. Còn nữa, vì sao cậu ấy lại chán ghét người nhà họ Lý?”
Trác Duyên nói xong liền cúp điện thoại, cậu không biết mình nói những thứ này có ích hay không, nhưng hiện tại cũng chỉ có Lý Thừa Ký mới có thể ở bên cạnh Đỗ Dần.
Giống như là vận mệnh dùng hết sức sắp xếp, kiếp trước Đỗ Dần sai lầm giết cậu, hiện giờ, Đỗ Dần mấy lần cứu cậu. Cậu có thể khẳng định là Đỗ Dần đã nhớ tới tất cả mọi chuyện kiếp trước, trách không được Đỗ Dần trước đó vẫn gặp ác mộng, còn gọi tên Lý Húc.
Vết sẹo trên cánh tay Đỗ Dần là bởi vì bảo vệ mình, như vậy vết thương của Đỗ Dần kiếp trước là như thế nào đây? Những điều này Trác Duyên không rõ ràng lắm, nhưng mà, cậu biết, Đỗ Dần nhất định đã từng chịu thống khổ người thường không thể tưởng tượng nổi.
“Vừa rồi là điện thoại của Lý Thừa Ký?” Lục Kinh từ phòng bếp cầm canh sườn đã múc lên, múc cho Trác Duyên một bát: “Trước tiên uống chút canh đi.”
Trác Duyên gật đầu: “Tâm tình Đỗ Dần hẳn là có chút không tốt.”
Lục Kinh không hỏi thêm gì nữa, Trác Duyên uống một ngụm canh, nghĩ đến lời Lý Thừa Ký nói với mình vừa rồi, trực tiếp hỏi: “Anh đi tư vấn bác sĩ tâm lý à?”
Lục Kinh nghe vậy thiếu chút nữa đánh ngã bát của mình: “Ừm.”
Trác Duyên chọn một miếng thịt cá trơn mịn ngậm vào miệng, mắt đào hoa lưu luyến trên khuôn mặt có chút khẩn trương của Lục Kinh: “Anh không có gì để nói sao?”
Lục Kinh dứt khoát cơm cũng không ăn: “Anh thấy em áp lực tinh thần rất lớn, chỉ muốn hỏi một chút phương pháp giảm bớt áp lực, không có ý gì khác.”
“Ý khác có nghĩa là gì?”
Lục Kinh im lặng: “Trác Duyên, anh chỉ lo lắng cho em.”
Trác Duyên nheo mắt lại, gắp một miếng thịt cá, đưa đến bên miệng Lục Kinh, Lục Kinh không do dự, há miệng ăn vào nuốt xuống.
“Em nhớ trước kia anh không thích ăn cá.” Trác Duyên cười: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Rất ngon.”
Trác Duyên trong nháy mắt lạnh mặt, chống nạng đứng lên, đi về phía phòng.
Lục Kinh vội vàng đứng dậy bắt lấy cậu: “Mặc kệ như thế nào, ăn cơm trước đi.”
“Buông ra.”
Lục Kinh không buông: “Ăn cơm trước đi.”
Trác Duyên quay đầu lại nhìn anh: “Lục Kinh, nếu anh có chuyện gì thì nói ra, cảm thấy tâm lý của em có vấn đề thì nói rõ, rõ ràng không thích ăn cá vì sao phải ép buộc mình ăn?”
Lục Kinh quay đầu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Trác Duyên, hôm nay không nói những thứ này, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Trác Duyên tránh khỏi tay anh: “Không có khẩu vị.”
Cậu chậm rãi di chuyển đến cửa phòng, mở cửa ra, Lục Kinh rốt cục nhịn không được nói ra: “Trác Duyên, trước kia anh đã từng hỏi, nhưng em không muốn nói, anh không muốn bức bách em. Ngoài ra, thịt cá thực sự rất ngon, anh không nói dối em. Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đến công ty.”
Anh cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa đi về phía cửa chính, lại nghe tiếng té ngã cùng tiếng kêu phía sau. Vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Trác Duyên đang chống nạng ngã xuống đất. Anh ném áo và chìa khóa của mình chạy qua: “Chân có bị thương không?”
Hốc mắt Trác Duyên đỏ ừng nhìn anh, “Có chút đau.”
Lục Kinh ôm lấy cậu: “Anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Hai cánh tay vòng quanh cổ Lục Kinh, Trác Duyên mềm giọng nói: “Hiện tại không đau nữa, em đói bụng, anh ôm em đi ăn cơm đi.”
Lục Kinh vừa tức giận vừa buồn cười: “Không phải em không có khẩu vị sao?” Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn đặt Trác Duyên lên ghế, múc cho cậu một bát cơm.
Trác Duyên túm lấy tay áo anh: “Thực xin lỗi, vừa rồi em chỉ là vì ép anh nói ra, không nên để trong lòng, sẽ nghẹn hỏng.”
Lục Kinh ngồi xuống bên cạnh cậu, con ngươi phức tạp lẳng lặng nhìn cậu: “Em sợ anh sẽ nghẹn hỏng, anh cũng sợ em sẽ nghẹn hỏng, Trác Duyên, anh…”
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi, chặn lời Lục Kinh chưa nói ra miệng, Trác Duyên cầm tay anh: “Lục Kinh, em không phải không muốn nói cho anh biết, em chỉ là không biết phải mở miệng như thế nào, hơn nữa, trước đó, chính em cũng không có hoàn toàn rõ ràng nguyên nhân kết quả.”
Lục Kinh lộ ra một nụ cười: “Được, vậy anh chờ em biết rõ ràng.”
Trác Duyên lại lắc đầu: “Đã biết rõ ràng rồi, thật ra rất đơn giản, khoảng thời gian đó em gặp ác mộng nội dung đều giống nhau, em mơ thấy em bị người giết, chính là như vậy.”
Lục Kinh siết chặt tay cậu: “Giết em là Đỗ Dần à?” Nếu không vì sao Đỗ Dần lại nói xin lỗi Trác Duyên, còn tránh không gặp?
Trác Duyên gật đầu: “Nhưng em tin tưởng, giấc mơ của Đỗ Dần, so với em nhất định càng thêm máu tanh tàn nhẫn.”
Lục Kinh không có hoài nghi gì đối với lời nói của Trác Duyên, chỉ cần là Trác Duyên nói, anh đều tin tưởng.
“Anh đừng lo lắng, mấy ngày nay em cũng không gặp ác mộng nữa, đồ ăn sắp nguội rồi, anh ăn cơm xong rồi đến công ty đi.”
“Được.”
Sinh viên năm cuối cơ bản đều ở bên ngoài thực tập, không cần mỗi ngày đi học, Trác Duyên cũng yên tâm thoải mái ở nhà tĩnh dưỡng. Nhưng cậu cũng không nhàn rỗi, tập đoàn Thanh Sơn không có khả năng chỉ để một mình Chu Lâm gánh vác, dù sao hiện tại thông tin liên lạc phát triển như vậy, cho dù ở nhà cậu cũng có thể xử lý công việc.
Sau khi cùng Chu Lâm và các lãnh đạo cấp cao khác mở một hội nghị trực tuyến, Trác Duyên nằm trên sô pha, nhìn đồng hồ, ừm, còn một lát nữa Lục Kinh sẽ trở về, cậu đi nấu cơm trước, cắt đồ ăn xong, chờ Lục Kinh trở về xuống bếp.
Lúc Lục Kinh trở về đã thấy Trác Duyên một chân đứng ở phòng bếp cắt rau. Quần áo còn chưa thay đã đi qua ngăn cản động tác của Trác Duyên, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Vết thương ở chân còn chưa khỏi đã cầm dao, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?” Nói xong liền ôm Trác Duyên ra khỏi phòng bếp, đặt lên sô pha.
“Em cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, cơm một chút là xong rồi.”
Sau khi hai người ăn cơm tối xong, Lục Kinh giúp Trác Duyên tắm rửa, sau đó nhét cậu vào chăn, còn mình thì đến thư phòng xử lý công việc.
Trác Duyên nằm trên giường, nghĩ đến cuộc họp chiều nay, không khỏi thở dài. Tập đoàn Thanh Sơn hiện giờ mặc dù danh tiếng rất thịnh vượng, nhưng hiện tại rõ ràng cảm giác được tốc độ phát triển của bọn họ đang giảm xuống, nguyên nhân, vẫn là bởi vì tốc độ đổi mới không đủ nhanh.
Những người tham gia vào nghiên cứu khoa học bảo vệ môi trường ngày càng nhiều, cạnh tranh thị trường cũng ngày càng khốc liệt. Nếu tập đoàn Thanh Sơn không có cách nào tìm ra lối thoát mới và ổn định, lại tụt lại phía sau các doanh nghiệp khác, kết cục của họ sẽ không tốt hơn tập đoàn Lý thị.
Cậu phải làm gì đây?
Nghĩ đến nghĩ đi cảm thấy có chút khát nước, cậu xuống giường khập khiễng đi rót nước, bởi vì trong đầu đang suy nghĩ việc khác, cậu không chú ý một cái, liền ngã trên mặt đất. Cũng may không ngã đến chỗ bị thương, nhưng điện thoại di động cầm trong tay “cộp” một tiếng rớt xuống đất, Trác Duyên ngồi trên mặt đất nhặt lên, vừa nhìn thì màn hình đã nứt rồi.
Lục Kinh trong thư phòng nghe được động tĩnh, vào phòng thấy Trác Duyên ở trên mặt đất còn nhìn điện thoại ngẩn người, trong lòng hoảng hốt, đi tới đỡ cậu dậy: “Có đau không? Có chuyện gì gọi cho anh một tiếng là được, đừng tự mình chạy lung tung.”
Trác Duyên đưa điện thoại di động cho anh: “Điện thoại bị hỏng rồi.”
Lục Kinh hoàn toàn không để ý: “Ngày mai sẽ cho em một cái mới.”
“Vậy cái này làm sao bây giờ?” Dưới ánh đèn, đôi mắt Trác Duyên dường như đang phát sáng.
Lục Kinh hơi sửng sốt: “Vứt đi hoặc giữ lại cũng được.”
Trác Duyên ôm lấy anh, trong giọng nói có chút hưng phấn: “Em nghĩ ra rồi!”
Lục Kinh tuy rằng không biết cậu nghĩ đến cái gì vui vẻ như vậy, nhưng thấy Trác Duyên vui vẻ anh cũng không khỏi nở nụ cười: “Em rời giường là muốn làm cái gì?” Anh ôm cậu trở lại giường, cúi đầu hỏi cậu.
Lúc này Trác Duyên mới nhớ tới ý định ban đầu của mình xuống giường, bất giác li3m môi: “Ừm, em muốn uống nước.”
Lục Kinh nhìn động tác li3m môi của cậu, đôi mắt càng sâu: “Anh đi rót nước cho em.”
Nước đến, Trác Duyên uống hết, đôi mắt đào hoa lấp lánh đầy chờ mong nhìn về phía Lục Kinh: “Lục tổng, em có một hợp tác muốn bàn với anh một chút.”
Lục Kinh ngược lại hơi kinh ngạc: “Vậy em nói xem, lợi thế là gì?”
Trác Duyên dựa vào giường, tự tin thong dong nhìn anh: “Hợp tác này đối với tập đoàn Kinh Cức chỉ có lợi không hại.”
Lục Kinh không nghĩ tới Trác Duyên nghiêm túc đàm luận công việc: “Nếu em thật sự muốn hợp tác với tập đoàn Kinh Cức, vậy thì phải hẹn thời gian với anh, còn phải mang theo tài liệu hoàn chỉnh, Trác tổng, em cảm thấy thế nào?”
Trác Duyên nở nụ cười: “Em cảm thấy anh nói rất đúng.” Cậu đưa tay kéo Lục Kinh xuống: “Nếu trong nhà không nói đến công việc, vậy chúng ta sẽ làm một chút việc khác, thế nào?”
“Cầu còn không được.”
**********************
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.