Anh Lâm, mẹ… mẹ anh… mất rồi.
Thiệu Ly chỉ có thể miễn cương nghe ra được câu nói này với sự ồn ào trong điện thoại, nhưng người nghe điện thoại lại không hề phát ra âm thanh, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng về phía trước, mặc dù cuộc gọi đã kết thúc, động tác cầm máy cũng chưa từng thay đổi.
Bầu trời u ám, không khí có mùi ẩm thấp, những hạt mưa mịn rơi trên kính chắn hết tầm nhìn.
“Chiêm Dương.”
Cuối cùng, lần đầu tiên thốt ra cái tên mà mình ghi nhớ trong đầu, Thiệu Ly cố gắng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt, “Phía trước lối rẽ…”
“Chậm quá, tôi sẽ lái xe.”
Không! Thiệu Ly theo bản năng muốn từ chối, nếu đổi xế, cậu có thể tưởng tượng người bên kia sẽ phát điên như thế nào. Mưa to hơn, đường trơn hơn, nếu mưa nhiều hơn, sợ rằng phải dừng lại, đợi mưa nhẹ rồi mới tiếp tục lên đường.
Điều cậu không ngờ con dao gọt hoa quả mà cậu tưởng là vật trang trí hóa ra lại găm chặt vào cổ cậu, có từ chối thì cậu cũng không thể nói ra, bởi vì cậu có thể cảm nhận được, đây không phải trò đùa, người bên kia rất nghiêm túc, nếu cậu dám nói một chữ không, con dao có thể sẽ cắt qua động mạch không do dự.
Cổ truyền đến đau nhói, nổi đau trong lòng còn đau hơn. Đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào cậu không có cảm xúc gì, những gì phản chiếu trong con ngươi chỉ là khuôn mặt buồn bã và buồn cười như một con chó bị bỏ rơi.
Thiệu Ly ơi Thiệu Ly, mày hi vọng gì đây! Thực sự coi mình là một người quan trọng à?
Lắc đầu tự giễu nở nụ cười, Thiệu Lý miễn cưỡng đậu xe ở ven đường, hai tay bị trói sau lưng, cậu loạng choạng liền bị đẩy vào ghế phụ. Thiệu Ly tựa vào cửa sổ xe, môi cong lên một đường cong vô định, hạt mưa rơi trên kính, ánh mắt vu vơ nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Đây mới là đáp án, từ đêm đó quen biết nhau, mỗi người nên đứng ở vị trí của mình, đóng vai do số phận sắp đặt, không được xâm phạm, không được lung lay, bằng không sẽ như hiện tại cảm nhận được sự đau đớn và lạnh lùng, đây chính là báo ứng. (luật hoa quả khum trừa một ai à =))))))))))
Trong cơn mưa, những chấm xanh đỏ nhấp nháy trên làn đường hợp lưu bên cạnh khiến đầu Thiệu Ly căng thẳng. Xe cảnh sát? Tại sao xe cảnh sát lại đậu ở đây? Xa xa nhìn không rõ ràng. Nếu lái xe từ từ, sau một km, hai làn đường sẽ gặp nhau ở một nơi. Họ định đợi ở đó để chặn?
Có vẻ họ không đuổi theo, nếu không, họ sẽ không dừng ở nơi vắng vẻ, mà thay vào đó sẽ ngoan ngoãn chờ đợi phía sau một dòng xe cộ đông đúc. Khi khoảng cách càng lúc càng gần, Thiệu Ly cuối cùng cũng có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra ở đó, bốn chiếc xe nối đuôi nhau liên tiếp, không có gì ngạc nhiên khi xe cảnh sát dừng lại ở đó.
Không sao, miễn là nó không ở đây để bắt họ. Thiệu Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì chiếc xe cảnh sát được cho là đang đậu ở đó đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, làn đường hợp nhất khẩn cấp nhanh chóng đuổi kịp.
“Lâm Chiêm Dương!”
“Tôi biết.”
Tiếng động cơ từ chiếc xe tăng tốc đột ngột chói tai, lao nhanh vượt qua chiếc xe lớn ở ngã ba, bỏ lại xe cảnh sát. Tiếng hô ngừng lại của cảnh sát được lặp đi lặp lại khiến mọi người náo loạn vì tiếng ồn ào.
Không biết đã vượt qua bao nhiêu chiếc xe, Thiệu Ly cảm thấy tim mình như muốn vỡ tung ra, xe cảnh sát vẫn đuổi theo, bao giờ mới kết thúc? Tôi không muốn chạy trốn, tôi thật sự không muốn chạy trốn nữa, nếu tiếp tục như vậy, ngay cả đường lui cuối cùng cũng sẽ bị chặt đứt, “Dừng lại, anh dừng lại đi có được không!”
Câu trả lời duy nhất là tăng tốc liên tục, tiếng lốp xe va quệt trên mặt đường trơn trượt, âm thanh đó giống như đêm đó, buộc cậu phải tiếp tục suy nghĩ về nó, vết máu dài trong bóng tối.
Cậu định lờ đi mùi hôi thối bốc ra xung quanh vì thói quen của mình, hai lòng bàn tay buộc sau lưng trơn trượt. Đó là mồ hôi hay máu? Cậu không thể nhìn thấy nó, và cậu cũng không muốn nhìn thấy nó! Dừng lại, chấm dứt cuộc đấu tranh vô nghĩa này, giống như con cá bị mắc kẹt trong lưới đánh cá, không có cuộc sống thực sự để đi.
Sau khi rẽ vào khúc cua cuối cùng, trước mặt là một con đường thẳng tắp, không có ngã ba, đèn trạm thu phí chiếu sáng mờ mờ mờ ảo ảo ảo, không có nhiều phương tiện xếp hàng đưa lệ phí, lối ra ETC bị chặn bởi lan can do hỏng nên mơ hồ có thể nhìn thấy có công nhân bảo trì ngồi xổm ở đó làm việc.
Ý thức được phương hướng mà chiếc xe đang lái tới, Thiệu Ly không khỏi toát mồ hôi lạnh, kinh hãi nhìn người đàn ông im lặng bên cạnh, khàn giọng hét lên: “Mau dừng! Anh đang muốn làm gì? Ở đó có người! “
Không có câu trả lời, vẫn không có câu trả lời! Chết tiệt, cậu không muốn … không muốn trở thành kẻ giết người một lần nữa! Tốc độ quá cao khiến cho khung cảnh không thể nhìn thấy rõ ràng hiện ra trước mặt ngay lập tức, đã quá muộn để dừng lại.
“Em không muốn anh giết người…” Thiệu Ly nhẹ giọng nói, đột nhiên nghiêng người nắm lấy tay lái của Lâm Chiêu Dương, “Đừng hận em.”
Tay lái bị kéo sang một bên, chiếc xe đột ngột quay đầu lao thẳng vào lan can, tiếng mảnh thuỷ tinh vỡ xuyên qua da chói tai, lăn lộn, quay cuồng, hình ảnh trước mặt cậu có lúc méo mó, có lúc bị bóng đen che chắn. Thật là lạ, tại sao không nhận được đau đớn. Vòng tay che bờ vai, vầng trán ấm áp, mạnh mẽ, chúng không thuộc về cậu.
Trong một loạt tiếng gào thét, thế giới đảo lộn, cảnh tượng đều đảo lộn, mưa rửa sạch bùn đất và mùi thơm của đất cỏ, cũng làm nhẹ mùi hôi thối kinh tởm.
Trán hơi đau rát, một ít chất lỏng sền sệt chảy ra và nhỏ xuống cỏ dọc theo ngọn tóc. Chiếc áo khoác quen thuộc trước mặt, dường như là của mình, sao lại lấm tấm máu? Và đôi tay yếu ớt buông thõng bên gáy cũng bị nhuộm đỏ.
Màu đỏ, nhòe nhoẹt bởi mưa, đỏ rực khắp nơi, chỉ có xác chết bọc trong lớp áo bẩn chói mắt. Nhưng đó có thực sự là một xác chết? Không phải nó nên ở trong cốp xe à? Tại sao cô ấy ở đây? Chưa chết? Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý làm hại cô! Xin hãy tha thứ cho tôi?
Mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, không cần biết tai nạn xe cộ hay cuộc gặp gỡ, đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, có thể hi vọng được một câu tha thứ không?
“Xin lỗi…”
Đôi môi ngọ nguậy chỉ có thể phát ra thanh âm yếu ớt, không biết câu xin lỗi này rốt cuộc nói với ai, e sợ ngay cả chính cậu cũng không biết. Tiếng thì thầm này nhỏ như tiếng muỗi kêu, từ lâu đã bị che đậy trong sự hỗn loạn, cơ bản sẽ không có người lắng nghe.
Trong tầm nhìn mờ ảo, nhiều đôi giày giẫm lên khiến bãi cỏ sột soạt, ngứa tai, tôi muốn gãi nhưng tay vẫn bị trói phía sau không nhấc lên được, tiếng nói bên tai càng lúc càng lớn. Họ đang nói gì? Cái gì đang giữ quá chặt? Cái gì không thể tách rời? Tôi mệt quá, tôi rất muốn ngủ, để tôi …
Ngủ một giấc đi.