Người Gây Họa

Chương 1:




Sau cơn mưa giữa trưa, không khí mang theo mùi tanh ẩm ướt, trên mặt đất lưu lại một chút nước đọng, trong lúc đi khó tránh khỏi dính ướt đế giày.
Thiệu Ly kéo cao cổ áo ngăn cản gió lạnh đầu thu lọt vào, khí trời gay go này không thích hợp đi chậm, nhưng cậu chỉ muốn bước đi một cách thong dong, cảm thấy như vậy có thể làm cho tâm trạng phiền muộn tốt hơn một chút.
Chán ghét nhiều người xung quanh, đáng ghét hơn là phải chen chúc nhau trên phương tiện công cộng, xe ô tô lại đậu ở trong tiểu khu, nhiều năm qua chưa từng đụng tới.
Cậu không nhớ ra được nguyên nhân, chỉ là bản năng đối với xe ô tô có chút chùn bước. Sợ hãi, bài xích, không thể nói được nguyên nhân làm cho cậu ngay cả nhìn cũng không muốn. Mỗi khi nghĩ tới chuyện bán đi, trong lòng luôn có chút không muốn khó giải thích.
E rằng cần phải mua chiếc xe đạp, dù sao cũng hơn đi tới đi lui bằng chân.
Không biết đã bao nhiêu lần mở túi xách, kiểm tra tranh phác thảo bên trong có bị nhào hay không, Thiệu Ly hít sâu, kìm nét cảm xúc hồi hợp, quyết định cất bước vào nhà xuất bản Đại Lâu.
Biên tập kinh ngạc nhìn cậu, gật đầu nói bộ tác phẩm này rất thú vị, Thiệu Ly cảm thấy nhịp tim của mình sắp ngừng đập tới nơi, thậm chí hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Thật sự… Có thể sao?
Đã bao lâu, đến tột cùng là bao lâu? Nhiều lần bị cự tuyệt với lí do không có tài năng trong ngành này, sớm đã thành thói quen thất bại, lần này, thật sự có thể thành công sao?
Muốn cười, các cơ mặt bị kéo căng ra không kiểm soát được, ngay cả cơ hội làm bộ mặt bình tỉnh đều không có, cậu cao hứng như sắp nhảy dựng lên, sau đó nổi bất an cứ tầng tầng quấn quanh.
Đối mặt với sự dò hỏi của biên tập, cậu không biết nên giải thích như thế nào về linh cảm của bộ này, mỗi một hình ảnh, mỗi một câu đối đáp, thậm chí mỗi một biểu tình, đều đến từ cơn ác mộng dây dưa mà mình thấy, không thể thoát khỏi ác mộng, mỗi lần vẽ lên một hình ảnh, cũng giống như đem vết thương cũ năm xưa mạnh mẽ xé ra, thống khổ đến nghẹt thở.
Giống như có thể hoàn toàn dung nhập nội dung vở kịch, Thiệu Ly trong đầu không ngừng hồi tưởng tâm tình của vai chính, và vĩnh viễn không thấy rõ mặt mũi vai phụ, bên trên giấy vẽ, gương mặt kia hầu như đều lấy bóng tối hoặc trống không bỏ qua.
Giấc mộng này muốn nói cho cậu điều gì? Hay vốn dĩ đây không phải giấc mộng, mà chẳng qua là bản thân rơi vào thế giới ảo? Hay đã xảy ra rồi?
Trời ạ, loại nôn nóng này có cảm giác như sắp làm cậu phát điên, mỗi khi từ trong mơ tỉnh lại, cậu thậm chí không có cách nào đoán được bên nào mơ bên nào thật, mãi đến khi nhìn thấy trên tranh phác thảo ngổn ngang trên bàn, mới cảm thấy mình đã thoát khỏi giấc mơ đó.
Giống như dự đoán, tình tiết tuy rằng được biên tập khen ngợi, nhưng nội dung tràn ngập bạo lực, máu me cùng với cảm xúc âm u, không thích hợp làm văn bản sách báo xuất bản, có thể thử đăng trên Internet.
Điều này cũng không có gì không tốt, chỉ cần có thể một lần nữa trở về thời kì đỉnh cao, cậu sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, ở thời đại này, đọc giả internet so với người đọc sách thì nhiều hơn rất nhiều.
Vội vàng ký hợp đồng, Thiệu Ly hoang mang chạy đi, việc đó làm cho cậu đứng ngồi không yên. Trên đường phố người đi đường nhộn nhịp, cậu sợ hãi né tránh, lướt qua mỗi người, giống như mang mặt nạ cứng ngắc, giả tạo, cậu đột nhiên cảm thấy những sinh vật này hoàn toàn xa lạ.
E rằng… Toàn bộ thế giới này đều xa lạ.
Bầu trời đen kịt lần nữa rơi xuống giọt mưa nhỏ vụn, xối ướt sợi tóc dính sát hai má, quần áo bao bọc thân thể vô cùng khó chịu, cảm giác này vì sao lại thấy quen thế? Sự hoảng loạn nhảy lên trái tim càng thêm uể oải.
Đi vào trong nhà mở điều hòa làm căn phòng trở nên ấm áp, Thiệu Ly nhanh chóng cởi quần áo ướt ra, đem mình ngâm bên trong bồn tắm đầy nước nóng.
Bị ấm áp vây quanh trong nháy mắt, cậu không chỉ không thể tỉnh táo lại, trái lại càng thêm hoảng loạn, hơi thở cũng dồn dập, quá nhiều ngổn ngang xuất hiện ở trong đầu, không thể dừng lại.
Thiệu Ly hai mắt nhắm nghiền ngẩng mặt dựa vào mép bồn tắm, cậu hiếu kỳ, đồng thời cũng đang e sợ, hiếu kỳ người trong những bức vẻ đó là ai, cậu hay bọn họ đang làm gì, mỗi khi cố định một hình ảnh ở một tình tiết, cậu sẽ không tự chủ suy nghĩ những chuyện khác để phân tán sự chú ý của mình.
Không sai, cậu sợ khi thấy rõ tất cả, bản năng nói cho cậu biết, không thấy rõ có lẽ sẽ tốt hơn.
Không nhớ rõ vết sẹo nhỏ trên thái dương* từ đâu mà đến, cậu chỉ biết khi nhìn thấy vết sẹo, trái tim liền đau nhói, tràn đầy hối hận như bụi gai quấn vòng quanh tim.
*Thái dương: Hai bên trán
Nhưng là… Tại sao vậy chứ?
Truyện tranh của cậu chưa bao giờ lộ ra mặt mũi nhân vật, cậu không muốn vẽ, mà muốn cũng vẽ không ra, gương mặt kia như ký ức bị phong tỏa, từ nơi sâu xa, một khi nhớ tới gương mặt kia, tất cả mọi chuyện đều sẽ trở nên bết bát, không thể sắp xếp.
Không thể nhớ tới, không nên nghĩ tới.
Vội vàng lau khô người, Thiệu Ly uể oải bò lên trên giường lớn mềm mại, đem mình quấn chặt chẽ bên trong, tầm mắt dừng ở trên bàn cách đó không xa, bản phát thảo dày đặt chồng lên nhau.
Giấc mộng này còn muốn làm phiền bao lâu nữa?
Vô số ác mộng tiếp tục thành cốt truyện vẫn còn chưa hoàn thành, cậu cần một cái kết, nhưng cậu không biết cái kết sẽ là gì, tưởng tượng vô số khả năng, nhưng đều không điền vào chỗ trống được.
Cậu chưa bao giờ giống giờ phút này khát vọng ác mộng xuất hiện, khát vọng giấc mộng kia có thể ban tặng cậu một kết cục chấn động.
Truyện tranh trên internet đã bắt đầu tuyên truyền, chỉ mới có bìa cùng giới thiệu tóm tắt, đã hấp dẫn không ít người, Thiệu Ly rất hưởng thụ cảm giác này, với đám người không biết tên cũng rất có cảm giác.
Ngủ đi, ngủ đi! Không ngủ làm sao mơ ác mộng? Một tuần, đã nguyên một tuần nay! Bởi vì sợ hãi và bất an, một tuần nay không phải vẽ suốt đêm thì sẽ nằm ở trên giường mở mắt đến sáng, càng màn đêm thăm thẳm, đầu lại càng tỉnh táo, hoàn toàn tách biệt với thế gian, cảm giác cô độc cũng càng thêm mãnh liệt.
Cảm giác này thật tồi tệ, nói không chừng cảm giác này làm cho tinh lực cậu mệt mỏi, giấc mộng kia ngược lại là loại cứu rỗi.
Ngủ đi, đi vào giấc mộng đi, ngủ thẳng đến kết cục cũng không liên quan.
Tay run run lấy bình thuốc trong ngăn kéo, Thiệu Ly ngửa đầu nuốt vào một hạt, há miệng uống một ly nước lạnh. Kim giây nhảy lên phát ra tiếng kèn kẹt như con kiến trên cây bò đi, chấn động đến mức khiến màng tai ngứa ngáy.
Thật phiền, ánh đèn cũng rất phiền, đúng rồi, tối hẳn sẽ ngủ được.
Tháo pin đồng hồ, tắt đèn bàn, nhồi vải vào vòi nước, ngủ không được, tại sao vẫn ngủ không được?
Một hạt lại một hạt, Thiệu Ly không rõ mình rốt cuộc nuốt vào bao nhiêu viên thuốc, nằm ở trên giường xuất thần nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối, luôn cảm thấy nơi đó cũng sáng ngời chán ghét.
Đường viền, màu sắc, trong mắt cảnh vật chậm rãi trở nên hư huyễn hỗn độn. Hoàn hảo, thuốc rốt cục bắt đầu phát huy, ý thức dần dần có chút mơ hồ, cơn buồn ngủ kéo tới, đã lâu không có cảm giác làm người ta hoài niệm như vậy.
Đầu giường điện thoại đột ngột vang lên, Thiệu Ly thiếu kiên nhẫn nhíu mày, cậu đưa tay ra lấy điện thoại, nhưng cánh tay hoàn toàn không nghe theo sai khiến, chỉ là vô lực thả xuống bên người, không thể nhúc nhích.
Cậu sợ hãi phát hiện, không thể động không chỉ là cánh tay, còn có cả người, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn.
Thôi xong! Vô tình uống thuốc quá liều, đây cũng quá trào phúng, nói không chừng tiêu đề báo ngày mai sẽ in hình của mình. Tên họa sĩ truyện tranh uống thuốc LoraZepam* quá liều, có lẽ tự sát?
*Là loại thuốc làm trấn tĩnh, kháng lo lắng, thôi miên, cũng có công dụng như thuốc ngủ.
Một người bệnh tâm thần tự sát, nói không chừng rất nhiều người uống trà nói cười đàm luận chuyện này, sau đó rất nhanh bị nhấn chìm dưới hàng trăm hàng ngàn tin tức không biết thực hư.
Thực sự rất lúng túng.
Một tiếng vang nhỏ, trong phòng khách truyền đến một trận động tĩnh nhẹ nhàng, như có người cố ý thả nhẹ bước chân chầm chậm bước đi.
Người vừa vào là cướp? Thôi, không đáng kể, thích lấy cái gì thì lấy đi, e rằng không có tên trộm nào có lòng đi thủ tiêu một người sắp chết. E rằng cứ như vậy chết đi cũng không có gì không tốt, ít nhất không cần phải trải qua thất bại nữa, không cần phải trải qua ác mộng sợ hãi nữa, và sẽ không cùng cô độc sống chung nữa, thật tốt.
Thiệu Ly chậm rãi nhắm hai mắt lại, bỏ mặc mọi thứ chìm vào hồ sâu không thấy đáy.
Theo hô hấp suy nhược đến cơ hồ biến mất, tháng ngày bị lãng quên như bị hòn đá gây nên đáy sông sa, không ngừng cuồn cuộn lấp kín ký ức trống không.
Hai tay nhuộm đầy máu tươi, vết máu dính vào vạt áo, bóng người quấn quýt, cùng với người không thấy rõ mặt lại gần trong gang tấc.
Hắn… Là ai?
–Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.