Lật đổ Bảo Bối?
Tôi đây rảnh rỗi đi lật đổ Bảo Bối làm gì?
Hừ, tưởng anh thông minh thì ra chỉ là tự cho rằng mình thông minh mà thôi! Tìm đối tượng hợp tác cũng nhầm nữa...
Tịnh Nhi thầm khinh thường người này trong lòng, cố gắng cúi đầu không để lộ chút cảm xúc nào ra mặt. Anh ta đang tỏa ta khí thế uy áp, dường như muốn bức ép cô tuân chỉ.
Theo phân tích của Tịnh Nhi, nếu anh ta muốn hợp tác thôn tính tập đoàn khác ngoài tập đoàn nhà họ Lưu, vậy có hai trường hợp. Thứ nhất chính là anh ta đã công lược xong Lưu Ngân Hà, thành công chen một chân vào nhà họ Lưu, trực tiếp can dự vào chuyện kinh doanh của gia tộc đó. Song vì muốn thế lực của mình lớn mạnh hơn nên tìm cách hợp tác với bên ngoài, cùng nhau đào rỗng vài tập đoàn kinh tế khác.
Thứ hai chính là chuyện với Lưu Ngân Hà bế tắc rồi! Dù làm thế nào cũng không chiếm được chân tâm Lưu tiểu thư, nên đành quay mũi dùi ra ngoài, chiếm cứ nơi khác.
Dù là cách nào thì cũng vô cùng đáng khinh. Đàn ông chân chính chẳng phải sẽ nên dụng dương mưu sao? Âm mưu từ góc tường nhà người khác đào ra như vậy thật sự không đáng mặt quân tử!
Quả nhiên nhìn người cũng không thể nhìn mặt, cô lúc này đã sâu sắc hiểu được nội dung câu trông mặt mà bắt hình dong rồi!
Cô nghĩ sao? Lương Thiếu chờ đợi thật lâu không thấy Tịnh Nhi có động tĩnh, chỉ thấy bàn tay đang cầm điện thoại của Tịnh Nhi hơi run lên vì kiềm chế gì đó. Anh ta nhíu mày, dù sao cũng đã tới đường cùng, nếu không anh cũng không cần gấp gáp như vậy!
Bình thường anh làm việc đều phải điều tra kĩ lưỡng đối tượng chuẩn bị hợp tác. Nếu cảm thấy không thể làm việc cùng thì nhất định sẽ tìm cách đưa người của mình tới. Có điều mấy ngày nay thị trường biến động quá mạnh, tập đoàn đối địch với nhà anh vì dìm được vài nhà đầu tư lớn nên cổ phiếu tăng giá, lớn mạnh khó ngờ. Nếu để thêm một thời gian nữa, sợ rằng anh có cố cũng không thể đánh bại!
Hơn nữa, lúc này mẹ Đại Thần vừa mất, chẳng phải là thời cơ thích hợp để tóm gọn Bảo Bối hay sao?
Đại Thần dù có yêu thích cô cũng chỉ có chừng mực mà thôi, mọi thứ đều ở trong tay anh ta, cô chẳng lẽ cứ muốn dùng thân thể của mình để đổi lấy chút vật chất đó?
...
Chỉ cần làm theo cách tôi nói Bảo Bối nhất định sẽ quy phục dưới chân cô, tự mình hô phong hoán vũ, không phải lệ thuộc bất kì ai.. Anh ta tiếp tục dùng giọng nói mềm mại của mình thuyết phục cô.. Còn nếu cô không muốn kinh doanh thì hơn 40% cổ phần Bảo Bối cũng đủ sinh lợi tức cho cô tới cuối đời!
Nói như vậy.. Tịnh Nhi nheo mắt, ngẩng đầu nhìn qua. Người này bày ra âm mưu dơ bẩn như vậy vì sao vẫn có thể dùng vẻ mặt thanh lạnh sạch sẽ đó để nói chứ?.. Chuyện bên nhà họ Lưu anh đã giải quyết xong cả rồi?
Ừm.. Vẻ thưởng thức trên mặt Lương Thiếu càng trở nên sâu đậm, cô gái này có lẽ đúng là đối tượng anh nên hợp tác cùng. Vừa thông minh lại nhận định tình hình tốt, hơn hết, cô ta cũng yêu tiền. Xem đi, vừa nhắc tới lợi ích đã thay đổi thái độ rồi! Bên phía Lưu Ngân Hà đã giải quyết xong, cô không cần lo lắng!
Lấy cái gì để tôi tin anh chứ? Tịnh Nhi cười khẩy, biểu tình dữ dội vô cùng Lưu Ngân Hà đã giải quyết xong? Anh nghĩ bình thường mình kín đáo lắm à? Ai không nhận ra anh tiếp cận cô nàng với mục đích gì? Nhỡ đâu cô nàng buồn chán, tìm cách đùa giỡn với anh sau đó cho anh một vố đau thì sao? Hợp tác cùng người tự cho mình là thông minh, tôi không có hứng thú!
Ồ.. Lương Thiếu cười nhẹ, tính cách có vẻ rất cường liệt, vậy mà lúc ở cạnh Đại Thần khi nào cũng bày ra vẻ thỏ con yếu đuối, bạch liên hoa ngọt ngào cầu người bảo hộ. Cô ta còn biết diễn, thật sự là cực phẩm!
Hơn nữa.. Lừa gạt tình cảm của một cô gái, anh thấy đáng sao?
Để hoàn thành mục đích của tôi, tất nhiên là đáng!
...
*
Lưu Ngân Hà đi tìm Lương Thiếu thật lâu cũng không thấy, bấm gọi điện thoại thì tuyệt nhiên không thấy anh ta nhấc. Hẳn là do khi nãy tới đây đã để điện thoại ở chế độ im lặng nên giờ mới không biết.
Đi đâu được chứ?
Chẳng lẽ là tiêu chảy nên nhốt mình trong nhà vệ sinh nam?
Không thể nào đâu.. Bụng dạ Lương Thiện tốt, hơn nữa đồ ăn đã sớm ăn quen, lấy đâu ra có chuyện đau bụng được?
Hay anh ta lén cô đi gặp riêng ai?
Nếu thế thì mấy căn phòng gần đây chính là địa điểm đáng ngờ nhất! Ngân Hà ôm sự nghi hoặc của bản thân, nhanh chóng tiến đến mấy căn phòng vắng gần đó. Cô vừa đi tới khúc quanh, ngờ đâu lại gặp Lương Thiện từ một căn phòng khác đi ra, vẻ mặt không hề vui chút nào, thậm chí đôi mắt thâm trầm còn lóe lên mấy tia sáng bực bội như muốn giết người.
Quen nhau đã quá nửa năm, nhưng những cảm xúc cường liệt như vậy không mấy khi xuất hiện trên mặt anh ta. Kể cả khi Ngân Hà tỏ tình với anh, hoặc hai người cùng nhau lăn giường.. Lương Thiện luôn luôn tỏ ra lí trí khó tả, vẻ ngoài trấn định ấy nhiều lúc làm cô bực bội. Nhưng cô lại càng không vui khi anh ta bày tỏ thái độ với người khác, hừ, không hiểu đó là ai?
Tiến nhanh tới căn phòng Lương Thiện vừa rời đi, khả năng anh ta vào đó nghe điện thoại bị loại trừ không thương tiếc. Vì sao ấy à? Nãy giờ cô vẫn luôn gọi cho anh ta, liên lạc được chứ không phải máy bận. Thế nên chắc chắn 100% là gặp trực tiếp để đàm thoại. Nếu có sợ, thì cũng chỉ sợ người đó đã ra ngoài trước anh ta rồi thôi..
Nhưng trời luôn không phụ lòng người, Lưu Ngân Hà đã mất công nghi ngờ, làm sao có chuyện Tịnh Nhi rời khỏi đó trước Lương Thiện được?
Cô lúc này vẫn đang ngồi trên chiếc ghế khi nãy, biểu tình trên mặt không rõ ràng. Chính xác là cô vừa mới chửi mắng anh ta một trận, nói anh ta vô tình vô nghĩa, không phải quân tử, chỉ biết lợi dụng tình cảm con gái.. nhưng nói xong lại chẳng thấy thoải mái chút nào. Vì người đó nhất định chẳng để lời của cô vào tâm trí cả, đôi mắt kiên định và cố chấp của anh ta đã nói cho cô biết như vậy.
Cô.. Ngân Hà đẩy cửa, nhìn thấy Tịnh Nhi ngồi ngốc ở đó liền có chút sững sờ. Nhưng cô phản ứng cũng rất nhanh, ngay khi 1/10s sững sờ qua đi, thay vào đó liền là tức giận Cô vừa gặp riêng Lương Thiện? Cô chẳng phải là Vi Ái Nhi, là người yêu của Thần sao?
Lưu tiểu thư? Tịnh Nhi giật mình nhìn qua, biểu tình giống như đang chột dạ vì bị bắt gian tại trận Tôi.. Tôi..
Cô hẹn anh ấy ra đây làm gì? Tính cách Ngân Hà vẫn cường liệt và độc chiếm như cũ. Đồ của cô chính là của cô, người khác đừng mơ động vào! Trước đây cướp Thần từ tay tôi, giờ này còn muốn tìm Lương Thiện? Cô thiếu đàn ông đến thế sao?
Lưu tiểu thư, cô hiểu lầm rồi! Tịnh Nhi hô nhỏ, cũng nhanh chóng đứng khỏi ghế, lui lại ba bước. Khí tức tỏa ra từ bạn Hà quá nguy hiểm, cô không muốn bị ăn đánh đâu! Tôi và Lương Thiếu không có chuyện gì hết!
Câm mồm! Ngân Hà nhấc tay, một chiếc giày cao gót nằm gọn trên tay cô, chiếc còn lại đã bị vứt tận nơi nào Còn dám mở miệng giải thích? Loại người nghèo nàn thấy giai là bâu như cô tôi gặp ít sao? Lúc nào cũng tự cho mình là thanh cao, là Bạch Liên, là thỏ trắng? Mẹ kiếp! Xem hôm nay bà dạy dỗ mày như thế nào!
... Chửi cũng thuận miệng ghê! Tịnh Nhi lại á khẩu rồi! Vốn từ trước đến nay Tịnh Nhi không giỏi mấy chuyện cãi lộn này, giờ bị Ngân Hà chụp mũ liền trở tay không kịp, cô chỉ biết vừa ấp úng vừa né tránh Ngân Hà, cô nhầm rồi!
Nhầm? Anh ta vừa từ đây đi ra còn nhầm được? Nhất định cô muốn dụ dỗ anh ấy!! Ngân Hà hoàn toàn không nghe tới lời của cô, một mực tiến tới dùng gót giày nhọn hoắt muốn đâm cô. Tịnh Nhi ngốc nghếch chỉ biết chật vật trốn tránh Thần còn chưa đủ cho cô thỏa mãn? Đàn ông nào tôi ưng cô cũng nhất định chiếm đoạt phải không?
Lưu Ngân Hà! Tịnh Nhi thở dốc quát lớn Cô bình tĩnh lại đi! Lương Thiện kia vốn chẳng hề yêu cô, anh ta chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi!
Cái gì?
Khi nãy anh ta tìm tôi vì muốn cùng tôi hợp tác lật đổ Bảo Bối! Tịnh Nhi tiến nhanh ra cửa chính, ý đồ muốn vọt. Vừa đi vừa nói ra thông tin làm Ngân Hà rối trí, mà chung quy đó cũng không phải lời nói không xác thực, chính anh ta muốn như vậy với cô mà! Anh ta nhất định muốn tự mình thống nhất Bảo Bối và tập đoàn nhà họ Lưu, muốn biến tất cả tài sản thành của anh ta!
Câm đi! Ngân Hà rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đôi mắt xám khói sắc lạnh lườm cô như muốn phủ nhận toàn bộ Cô quyến rũ anh ấy không được nên muốn bôi nhọ anh ấy? Để xem tôi làm cách nào trừng trị được cô!
Tịnh Nhi luống cuống lao nhanh ra cửa, nhưng chân cô ngắn vậy làm sao so được với đôi chân dài miên man còn không mang giày của Lưu Ngân Hà. Chỉ một vài giây ngắn ngủi đã bị người bắt được, đôi bàn tay Ngân Hà như gọng kìm rắn chắc nhất giữ cbật lấy cô. Bàn tay cầm chiếc giày cao gót của Ngân Hà giơ cao, muốn đập nát mặt Tịnh Nhi!
Đúng lúc tiếng gió ào ào vang vọng, Tịnh Nhi sợ hãi nhắm mắt nghĩ mình nhất định xong rồi.. thì sự đau đớn trên mặt không tới như cô nghĩ. Thay vào đó, sau lưng tự dưng cảm nhận được hơi ấm từ ai đó, cùng giọng nói thanh lạnh quen thuộc: Lưu Ngân Hà, Tịnh Nhi không nói dối, nếu em không tin thì tự cầm cái này về mà xem!