Cảnh Dương nhìn Nguyễn Thu Bình bằng vẻ mặt khó hiểu: "... Nguyễn Thu Bình, cậu mặc ngược áo khoác kìa."
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình mắng thầm Úc Hoàn ít nhất cũng phải một trăm lẻ tám lần rồi mới chậm rãi mở miệng: "... Tôi cố tình đấy. Bây giờ mặc áo khoác ngược đang là xu hướng."
Chờ cho đến khi được tháo vòng tay ra, Nguyễn Thu Bình vội vàng trốn sau một cái cây.
"Cậu đâu rồi?" - Cảnh Dương cũng đi theo sau.
Đúng lúc Nguyễn Thu Bình đang nghĩ làm thế nào để bảo Cảnh Dương đi trước, Thần Hải bỗng chạy tới bắt chuyện với cậu. Nguyễn Thu Bình trốn sau thân cây thở phào nhẹ nhõm. Anh dùng phép thuật xử lý hết dấu vết mà Úc Hoàn để lại trên người mình, cũng tiện tay thay một bộ quần áo mới.
Sau khi Nguyễn Thu Bình đi ra khỏi chỗ trốn, mặc dù trong người vẫn chưa lành lặn lại, nhưng ít ra nhìn vẻ ngoài đã sảng khoái hơn rất nhiều.
......
"Thu Bình, sao hôm nay mặt mũi trông mệt mỏi thế?" - Nguyễn Thịnh Phong nhíu mày, đưa cho anh một quả Linh Lực - "Nhanh ăn quả Linh Lực đi, tăng cường khí lực."
Nguyễn Thu Bình cầm lấy quả Linh Lực, cười nói: "Con cảm ơn."
Hạ Phù Thủ đang ngồi đan áo len cho Nguyễn Đông Đông nhìn Nguyễn Thu Bình, động tác tay bỗng dừng lại: "Sao anh lại đeo nhẫn trên tay?"
Nguyễn Thu Bình nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: "Không vì sao hết, con đeo chơi chơi."
Hạ Phù Thủy cúi đầu tiếp tục đan áo, nhàn nhạt nói: "Bây giờ anh là người đã có hôn ước, không thể đeo nhẫn lung tung được, tháo ra đi."
Nguyễn Thu Bình nghĩ, anh đâu chỉ đeo nhẫn lung tung, anh còn làm đám cưới lung tung luôn kìa. Nhưng nghĩ thì nghĩ như thế, anh vẫn cúi đầu ngoan ngoãn nói "vâng", sau đó tháo chiếc nhẫn ra rồi cất nó vào trong túi Càn Khôn.
"Ừ ừ được rồi! Mau đi đi, luyện công cho tốt. Cứ theo tiến triển hiện tại của con trai bố thì ngày phong thần cũng không xa nữa rồi!" - Nguyễn Thịnh Phong vui vẻ nói.
Đôi mắt Nguyễn Thu Bình cong cong, anh nói: "Cảm ơn bố đã động viên."
......
Nguyễn Thu Bình đi ra sân, nhìn một cái đã thấy Nguyễn Đông Đông đang ngồi xổm dưới gốc cây nhặt lá rụng. Anh nở nụ cười rồi gọi cô bé: "Đông Đông!"
Nguyễn Đông Đông quay đầu lại ngay lập tức, sau khi nhìn thấy Nguyễn Thu Bình, cô bé nhanh chóng cười thật tươi, cầm mấy chiếc lá đã rụng, phấn khởi chạy tới. Cô bé chạy ra trước mặt anh, cúi đầu nghiêm túc chọn ra một chiếc lá đỏ đẹp nhất rồi đưa nó cho Nguyễn Thu Bình. Giọng nói non nớt ngọt ngào của cô bé vang lên: "Anh! Cho anh nè!"
Nguyễn Đông Đông giơ tay lên muốn cầm lấy, trong lòng Nguyễn Thu Bình chợt căng thẳng. Anh lùi về sau mấy bước, đưa quả cho Đông Đông bằng phép thuật. Nhìn dáng vẻ vui tươi của cô bé khi ăn quả Linh Lực, Nguyễn Thu Bình thấy hơi sợ.
Anh mím chặt môi, hơi ảo não mà nắm chặt tay. Tiếp xúc với Úc Hoàn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, anh đã hơi lơ là trong việc tiếp xúc với người khác mất rồi... Thậm chí suýt chút nữa anh đã quên, anh không thể, không bao giờ được tiếp xúc với người khác.
Vừa mới cầm chiếc lá kia cũng vậy, anh không sử dụng phép thuật mà lại trực tiếp nhận nó từ tay Đông Đông, nếu lúc đó vô tình chạm vào cô bé... khó có thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào.
"Anh đi đâu đó?" - Nguyễn Đông Đông nghiêng đầu hỏi .
"Anh ra sau núi luyện công."
......
Chắc chắn không phải đi luyện công rồi, thậm chí anh còn không ra sau núi mà là chạy đến hồ Nhật Lạc.
Nguyên liệu để chế biến thuốc Ức Tình tổng cộng gồm có mười thứ, nhưng bảy thứ trong số đó đều là những nguyên liệu phổ biến, thậm chí còn có thể mua được ở trong chợ giao dịch. Ba thứ còn lại tương đối hiếm thấy, cho nên anh phải tự mình đi tìm.
Ba nguyên liệu đó theo thứ tự là: Sen ngàn năm trên núi tuyết Mang Dực, ngọc trai Tư Khổ dưới đáy hồ Nhật Lạc và quả Tình Nhân trên núi Đoạn Kình.
Sau khi sen ngàn năm được người ta hái lên thì chỉ có thể sống trong vòng một ngày một đêm, cho nên Nguyễn Thu Bình chuẩn bị đi tìm ngọc trai Tư Khổ và quả Tình Nhân trước.
Hồ Nhật Lạc khá gần nhà Nguyễn Thu Bình, nhưng lại hơi sát điểm cực Tây.
Hồ Nhật Lạc hồ Nhật Lạc, mặt trời lặn là lúc anh tới hồ.
Hằng năm, trên mặt hồ Nhật Lạc đều có một loại cây màu xanh lúc nào cũng nổi lên, tên là Triền Đằng. Khi giống cây này trôi nổi trên nước, chúng sẽ lấp kín cả mặt hồ. Người đã bước xuống hồ thì không thể lên bờ, còn người đã ở trên bờ thì sẽ không thể bước xuống.
Nhưng loại cây Triền Đằng này sẽ chậm rãi chìm xuống vào buổi chiều khi mặt trời đang dần dần lặn xuống ở phía Tây, sau đó chúng lại vây kín cả mặt hồ vào khoảnh khắc mặt trời đã hoàn toàn biến mất.
Hôm nay Nguyễn Thu Bình đến khá đúng lúc. Bây giờ mặt trời đang ngả về trời Tây, cây Triền Đằng đã chìm xuống hơn nửa. Anh cởϊ áσ khoác, sau đó nhảy thẳng xuống hồ nước.
Thật ra thì khi ở trong nước, phép thuật phù hợp nhất mà thần tiên cần sử dụng đó là phép chống nước. Nhưng phép này hao tổn linh lực cực kì, Nguyễn Thu Bình sử dụng thấy không được ổn lắm cho nên đành dùng thuật nín thở trước để tiếp cận mục tiêu.
Mặc dù thần tiên sẽ không cảm thấy khó thở khi sử dụng thuật nín thở, thế nhưng áp lực mà hồ nước lạnh như băng mang lại vô cùng chân thật.
Hôm nay Nguyễn Thu Bình vốn đã bị Úc Hoàn làm đi làm lại đến mệt, sau một tiếng đồng hồ tìm kiếm trong nước thì anh đã thấy hơi mất sức. Cây Triền Đằng đang bắt đầu vây kín mặt hồ lại, thế nhưng anh còn chưa tìm thấy một mảnh vụn nào của ngọc trai Tư Khổ.
Anh thở dài, không thể không lên bờ.
Thời gian có thể xuống hồ Nhật Lạc cũng chỉ được hơn một tiếng ngắn ngủi, quả thực là có hơi gấp rút. Mặc dù Nguyễn Thu Bình vốn không hi vọng rằng mình có thể tìm được ngọc trai Tư Khổ ngay lập tức, thế nhưng sau hơn một tiếng bơi dưới nước mà vẫn không tìm được gì, anh cũng khó tránh khỏi cảm giác hơi mất tinh thần.
Nguyễn Thu Bình lên bờ, dùng phép thuật làm khô nước trên cơ thể mình rồi mặc lại áo khoác. Anh vỗ lên mặt mình một cái để giúp bản thân xốc lại tinh thần, quyết định nhân dịp trời còn chưa tối hẳn, tranh thủ lên núi Đoạn Kình tìm quả Tình Nhân.
Hết ngày, Nguyễn Thu Bình ngã từ trên núi xuống hai lần, không thu hoạch được gì. Anh có hơi chán nản về nhà, lập tức ngã xuống giường.
Vừa mới nằm xuống chưa lâu, Nguyễn Thu Bình đã ngửi thấy mùi khen khét. Anh nhìn qua thì mới phát hiện vết máu trên đùi anh vô tình dính lên giường, khiến một mảng ga giường bị cháy đen thui.
Nguyễn Thu Bình nhìn ga giường bị cháy, thở dài không ngừng.
Anh định dùng phép xử lí vết thương trên đùi, nhưng hôm nay anh thật sự đã dùng quá nhiều pháp lực rồi, hiệu quả chữa trị cũng không được như ý, khó khăn lắm mới có thể cầm máu. Nguyễn Thu Bình vừa mệt vừa buồn ngủ, tính đi ngủ nhưng lại còn bài tập chưa làm xong.
Sau lần anh tham gia thực hành một lần nữa, nhiệm vụ ghi chép đại khái là lại rơi xuống đầu anh.
Nguyễn Thu Bình làm xong bài tập, bắt đầu ghi lại những chuyện vui trong ngày.
Vừa nghĩ tới việc Úc Hoàn dưới trần gian đeo chiếc nhẫn cưới giống y chang chiếc của mình, anh lại thấy chiếc nhẫn này đang lặng lẽ mang đến một cảm giác ấm áp cho mình.
Loáng một cái, những chuyện vui trong ngày nhiều tới nỗi anh phải lật sang trang tiếp theo. Ngoại trừ một chuyện em gái đưa cho anh chiếc lá rụng, tất cả những chuyện còn lại đều liên quan đến Úc Hoàn.
Nguyễn Thu Bình gấp nhật ký ghi chép chuyện vui lại, chần chừ một lúc rồi lại mở nó ra. Anh ghi thêm một điều nữa ở hàng cuống cùng:
Chuyện vui thứ chín: Hôm nay ra hồ Nhật Lạc và núi Đoạn Kình, mặc dù ngọc trai Tư Khổ rất khó tìm thấy, nhưng có lẽ sắp tìm được quả Tình Nhân rồi!
......
Sự thật chứng minh, linh cảm của thần Xui Xẻo không được tốt cho lắm.
Ví dụ như lúc này, khi anh đã tìm ngọc trai Tư Khổ và quả Tình Nhân tám ngày liên tiếp rồi, nhưng một cái lá trên quả Tình Nhân ở núi Đoạn Kình anh còn không thấy, nhưng ánh sáng chói lòa của ngọc trai Tư Khổ trong hồ Nhật Lạc đang chiếu mù mắt anh luôn rồi.
Anh nhìn viên ngọc trai đang từ từ nhô lên trong nước, khiếp sợ dụi mắt.
Thậm chí Nguyễn Thu Bình còn không biết đang có chuyện gì xảy ra. Vốn dĩ anh đang ước chừng thời gian, thấy mình phải đi rồi cho nên mới lên bờ. Thế nhưng lúc anh vừa mới chạm vào mặt nước thì không cẩn thận đụng vào cây Triền Đằng, ngón tay anh lập tức bị gai nhọn của nó đâm vào.
Nguyễn Thu Bình không thèm để ý đến vết thương nhỏ này, nhưng ngay sau đó, một luồng sáng bỗng lóe lên từ trong đáy hồ. Anh nhìn ánh sáng đó theo bản năng, lập tức nhận ra ngọc trai Tư Khổ mà trước kia anh đào đến ba tấc đất không thấy đâu lại từ từ chui lên từ lòng đất, trong suốt và trơn bóng như tỏa ra ánh sáng.
Nguyễn Thu Bình kích động bơi xuống hồ một lần nữa, với tay chuẩn bị bắt lấy viên ngọc trai. Nhưng không ngờ viên ngọc trai này lại chặt như thế, anh có dùng sức như thế nào thì vẫn không thể lấy nó ra khỏi vỏ. Anh ngẩng đầu nhìn lên trên một chút, tốc độ vây lại của cây Triền Đằng ngày càng nhanh, mắt thấy đường lên bờ cũng đã bị chặn lại.
Nguyễn Thu Bình căng thẳng, vội vã kéo cả ngọc cả vỏ rồi bơi lên. Thế nhưng vỏ ngọc trai quá to, đường kính dài hơn nửa mét, trọng lượng còn nặng hơn cả đá. Nguyễn Thu Bình phải thử đến hai lần mới có thể chật vật bê được nó. Nhưng sau khi anh bê được lên rồi, vỏ ngọc trai lại giống như một sinh vật sống có chân vậy. Trọng lượng của nó kéo anh xuống sâu hơn, mãi cho đến lúc anh bê được nó rồi bơi lên mặt nước thì cả hồ đã đen kịt lại rồi.
Cây Triền Đằng đã vây kín mặt hồ, trong lòng Nguyễn Thu Bình vô cùng nặng nề.
Anh thử sử dụng phép thuật để chặt đứt chúng, nhưng hết lần này đến lần khác, ngoại trừ việc phép thuật của anh lần lượt được thi triển rồi biến mất, thì những cây Triền Đằng kia vẫn không hư hại và nhúc nhích chút nào. Vừa mới sử dụng phép thuật cho nên sức lực của anh bị hao tổn rất nhiều, điều đó khiến anh phải cố hết sức để dùng thuật nín thở. Nguyễn Thu Bình ô vỏ ngọc trai trong ngực, chậm rãi chìm xuống đáy hồ, cảm thấy khí lực trên cơ thể tan rã hết ra.
Nguyễn Thu Bình rơi vào phù sa dưới đáy hồ, vỏ ngọc trai trong ngực lại lặng lẽ mở ra một khe hở nho nhỏ, mặt vỏ mềm mại chạm vào đầu ngón tay anh.
Nguyễn Thu Bình bỗng thấy cảnh tượng trước mắt mình thật mơ hồ. Có tiếng huyên náo hình như đang vang lên phía xa xa, sau đó càng ngày càng to dần. Đó là tiếng gào khóc của người phụ nữ, tiếng khóc của trẻ em, tiếng thét của người đàn ông, tiếng rên của động vật.
Những âm thanh ồn ào ấy chen chúc xông vào lỗ tai, xâm nhập vào não bộ của anh, khiến anh càng ngày càng chìm trong mông lung.
Ngay sau đó, mọi thứ trước mặt dần dần tối đi. Trong bóng tối đen kịt vô biên vô tận, từng tiếng mắng mỏ vang lên, từng lời than thở truyền đến.
Anh thấy anh giơ hai tay ra, muốn mẹ ôm lấy mình, nhưng mẹ lại nghiêng đầu khóc. Anh thấy bố cầm đồ chơi chọc anh cười, cười mãi cười mãi rồi lại thở dài, nụ cười thay bằng vẻ lo lắng. Anh nhìn thấy những đứa trẻ bằng tuổi cầm gậy gỗ chọc vào ngực anh, đẩy anh ngã, mắng anh: Bởi vì đồ quỷ xui xẻo như cậu nên gia đình tôi mới phải chuyển nhà đấy.
Một đứa, hai đứa, ba đứa, bốn đứa đứng vây quanh anh, liên tục gọi anh là quỷ xui xẻo, sao quả tạ.
Anh nhìn thấy mẹ mình đuổi hết mấy đứa trẻ bắt nạt con mình kia đi, tức giận tạt nước vào người chúng nó để chúng nó biến đi, sau đó lặng lẽ dọn lại chiếc cổng đã bị người ta ném hết bùn lên. Anh nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh, bật khóc trong lồng ngực của bố, vừa run rẩy vừa nói: Tôi với ông không cần nó nữa, tôi không chịu nổi, tôi đau đớn quá, tôi phát điên lên mất...
Anh nhìn thấy mẹ quay đầu phát hiện ra mình, mặt mũi bà bỗng tràn đầy vẻ kinh hoảng và lo sợ: Thu Bình, Thu Bình, con đừng nghe mẹ nói vớ vẩn, đầu óc mẹ không được tỉnh táo, mẹ sẽ không bỏ rơi con, mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi...
Anh thấy bản thân mình nói: Mẹ ơi, bố mẹ bỏ con đi.
Nguyễn Thu Bình nhìn thấy mẹ mình chợt che mặt lại, bật khóc nức nở.
.......
"Ngủ đi." - Một giọng nói dịu dàng vang lên, êm ái nhẹ nhàng như nước như mây - "Ngủ ngon, ngủ ngon... sẽ không thấy buồn nữa."
Cả người anh bị nước vây quanh, nhưng cái lạnh buốt đến tận xương nơi đây cũng trở nên ấm áp trong một cái chớp mắt. Cảm giác ấy giống như một chiếc giường mềm mại, dịu dàng nâng đỡ cơ thể anh.
Tựa như là bị mê hoặc vậy, đôi mắt Nguyễn Thu Bình từ từ khép lại.
Đây thực sự là một giấc mộng đẹp.
Nguyễn Thu Bình không nhớ rõ nội dung là gì, nhưng anh luôn cảm thấy bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng tinh đang ôm lấy anh tựa một chiếc ôm ấm áp. Ban đêm chẳng dài đằng đẵng, khi mặt trời thức dậy, có một tia sáng như đang xuyên qua khe hở giữa lớp cây Triền Đằng để chiếu xuống lòng hồ, khiến đôi mắt cong cong đang nhắm lại của Nguyễn Thu Bình cũng bừng sáng hơn.
Giấc mộng dịu êm vẫn đang tiếp tục như thể mãi mãi không bao giờ ngừng lại. Đám mây ôm lấy anh biến thành người nhà. Đông Đông ôm bắp chân anh, ngọt ngào gọi anh là "anh trai". Bố nở nụ cười xán lạn đặt tay lên vai anh, nói muốn cầm tay anh để dạy anh pháp thuật. Mẹ từng bước đi tới, treo trên mặt nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng gọi tên anh, ôm chặt anh vào trong ngực.
Trong đám mây, người nhà anh đều nở nụ cười.
Ánh nắng tươi đẹp, hoa cỏ rực rỡ.
Nguyễn Thu Bình đắm chìm vào sự ấp áp trong lồng ngực của mẹ. Khi ngẩng đầu lên, anh phát hiện còn có một người đàn ông đứng ở góc. Người đó không ôm anh, cũng không cười.
Hắn mặc một bộ vest màu xám đậm, chống gậy ba-toong, vóc người rất cao, dáng đứng thẳng tắp. Bóng lưng của người đó toát lên vẻ cô đơn tịch mịch khó nói.
Gậy ba-toong trong tay hắn động đậy, người đó chậm rãi quay lại. Hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Bình và hỏi:
"Nguyễn Nguyễn, em đợi anh rất lâu rồi, tại sao anh còn chưa đến?"
......
"... Úc Hoàn!"
Nguyễn Thu Bình chợt mở mắt ra. Ánh nắng mặt trời bị lớp cây Triền Đằng tách vụn ra, chiếu xuống hồ làm mắt anh hơi nhói. Vào giowg phút này, anh chợt phát hiện ra vỏ ngọc trai mà mình mãi không mở ra được đang há to miệng, viên ngọc trai màu xanh đậm nằm chính giữa và tỏa ra luồng sáng ấm áp.
Ngọc trai Tư Khổ?!
Nguyễn Thu Bình bỗng dưng hiểu ra, tất cả những điều mà anh mơ thấy trước kia đều do viên ngọc này gây ra! Vỏ ngọc trai dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm cho nên mới chuẩn bị khép mình lại, thế nhưng Nguyễn Thu Bình nhanh tay nhanh mắt cầm thật chặt viên ngọc kia.
Ngọc trai Tư Khổ lạnh như băng. Khi nó nằm trong tay, cảm giác sợ hãi bỗng dưng dâng lên trong lòng người cầm, vài ký ức không vui vẻ cũng hiện ra.
Nguyễn Thu Bình vội vàng mở túi Càn Khôn ra, cất viên ngọc này vào trong thì mới cảm thấy khá hơn một chút.
......
Nhưng mà...
Nguyễn Thu Bình nhìn bầu trời bên ngoài qua khe hở của những nhánh cây Triền Đằng, không khỏi nhíu mày. Thật ra thì anh chỉ cần đợi đến chiều, cây Triền Đằng sẽ tự tản đi.
Nhưng anh không chờ được.
Giờ đi học của Nguyễn Thu Bình thường vào tám giờ sáng, đến hôm cửa Phù Hoa tu sửa định kỳ thì thầy sẽ báo trước cho mọi người vào lớp muộn hơn một chút. Hơn nữa thi thoảng Ty Mệnh lại giảng giải cho bọn anh vài thứ trước khi hạ phàm, có lúc ông nói rất lâu, chín giờ hơn bọn anh mới có thể xuống nhân gian. Nhưng nếu Ty Mệnh không nói gì thì bọn anh sẽ xếp hàng lần lượt đi xuống vào tám rưỡi.
Nhìn sắc trời bên ngoài, bây giờ hình như đã tám giờ hơn rồi.
Nguyễn Thu Bình bỗng thấy hơi lo lắng, nếu anh đến quá giờ hạ phàm thì sẽ như thế nào? Đồng nghĩa với việc Úc Hoàn phải chờ đợi tròn một năm hay sao?
Nhưng đám cây Triền Đằng này gỡ mãi không ra, hôm qua anh dùng thử phép thuật cũng không có tác dụng gì. Nhân dịp trời đang sáng, Nguyễn Thu Bình quan sát thật kỹ lớp cây này, xem xem có khe hở lớn nào không. Anh không tìm được khe hở nào, nhưng lại nhìn thấy một chỗ bị cháy đen.
Nguyễn Thu Bình nhíu mày, cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình. Chỗ này bị thương từ tối qua, máu rơi xuống hồ, cho nên mới gọi được viên ngọc trai Tư Khổ kia. Nhưng anh không ngờ rằng cây Triền Đằng không gì có thể phá nổi này cũng bị máu của anh ăn mòn.
Nguyễn Thu Bình nghĩ ngợi một lúc, sau đó nắm lấy nhánh cây trước mặt. Gai trên thân cây đâm vào lòng bàn tay của anh, máu tươi nhanh chóng chảy ra. Đau đớn khiến tay anh run lên, nhưng dường như Nguyễn Thu Bình không cảm nhận được gì mà chỉ nắm lấy cành cây mọc đầy gai trước mặt, cắn răng thật chặt rồi nhanh tay gỡ những nhánh cây chằng chịt ra!
Lòng bàn đau rát, máu chảy nhiều như suối, cành cây Triền Đằng bị dính máu cũng trở nên đen xì.
Nguyễn Thu Bình nhanh chóng gỡ được chúng ra. Anh thở phào nhẹ nhõm, làm tương tự với vài nhánh cây khác mới có thể tạo ra một cái lỗ lớn, sau đó vội vã lên bờ. Anh nhìn bụi cây cháy đen kia, ấy thế mà lại nghĩ:
Nếu anh có một trăm phần trăm vận xui dưới nhân gian vào ngày hôm đó, thì anh có thể dùng máu tươi để đốt cháy vòng tay hạn chế năng lực của mình. Nếu như thế, chân của Úc Hoàn cũng sẽ không bị gãy.
Sắc mặt của Nguyễn Thu Bình hơi tái đi vì mất máu quá nhiều, nhưng anh không còn thời gian, cũng không có hơi sức đâu mà chữa trị cho mình. Anh chỉ sợ máu của mình sẽ khiến người khác bị thương, cho nên bèn cầm máu một cách qua loa, sau đó sử dụng pháp lực còn sót lại để thi triển phép tốc biến.
......
Chẳng mấy chốc, Nguyễn Thu Bình đã xuất hiện trước cửa Phù Hoa, còn mọi người thì đang vừa nói cười vừa bước ra từ cánh cửa đó.
"Nguyễn Thu Bình, sao hôm nay cậu không đến lớp? Từ từ... Sao cậu lại bị thương?!" - Cảnh Dương lo lắng hỏi.
Nguyễn Thu Bình tái mặt: "... Xong rồi à?"
"Xong rồi, cả lớp về lại đây hết rồi, cửa Quan Trần cũng đóng..."
Cảnh Dương còn chưa dứt lời thì đã thấy Nguyễn Thu Bình cuống cuồng chạy vào trong cửa Phù Hoa.
Nhân viên công tác tại cửa Quan Trần đang định đóng cửa lại thì nhìn thấy Nguyễn Thu Bình. Anh ta hơi ngạc nhiên, sau đó nói: "Ra ngoài đi, đóng cửa rồi."
"Tôi là... Tôi là học sinh ở đây, tôi đến muộn, có thể cho tôi xuống một lần nữa không?"
"Không được, đến giờ đóng cửa rồi."
Nguyễn Thu Bình bước lên phía trước hai bước, nhưng đã dọa cho tên nhân viên kia lùi về sau mười bước: "... Cậu cậu cậu... Cậu định làm gì? Cậu là thần Xui Xẻo đấy, thế mà vẫn dám đứng gần tôi như vậy, cậu địn trả thù tôi à?"
Nguyễn Thu Bình dừng chân: "Tôi chỉ muốn đi xuống thôi."
"Nhưng đến giờ giới nghiêm..."
"Quy định là chết người là sống mà." - Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nhìn thấy người đi tới, Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên. Thế mà lại là Thần Hải. Anh chỉ thấy Thần Hải nói: "Anh cũng biết tên này là thần Xui Xẻo ai ai cũng ghét mà, sao anh lại dám cư xử với nó như thế."
Tên nhân vên không hiểu cho lắm: "Nói vậy lại là làm sao?"
Thần Hải nhích người đến gần tên nhân viên, dùng giọng nói thoạt nghe thì như là thầm thì nhưng ai cũng nghe thấy để nói: "Đấy là thần Xui Xẻo đó, anh làm khó nó, lỡ nó muốn trả thù thì anh cũng không biết mình chết như nào đâu. Với cả, anh không để nó hạ phàm, nó vẫn ở đây nhờ vả anh. Nó ở chỗ này càng lâu, anh càng gặp xui, thôi chẳng thà nhanh nhanh cho nó xuống đi."
Tên nhân viên sợ hãi lùi về sau một bước. Vẻ mặt anh ta nhăn nhó do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy ra một chiếc vòng tay rồi nói với Nguyễn Thu Bình: "... Hay là... Hay là cậu cứ xuống đi, tôi tan làm muộn mấy phút cũng được."
Nguyễn Thu Bình nghi ngờ nhìn Thần Hải, quả thực không hiểu vì sao tên này bỗng dưng đổi tính, đi giúp anh.
Thần Hải gãi đầu, trong giọng nói có vẻ không tình nguyện: "... Cậu nhanh chóng hạ phàm đi, xuống sớm về sớm. Sau khi cậu về... tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu."
Nguyễn Thu Bình gật đầu, cầm lấy vòng tay rồi bước vào cửa Quan Trần.
......
Mất tổng cộng tám ngày mới tìm được ngọc trai Tư Khổ, bị cây Triền Đằng khó ứng phó nhất trong truyền thuyết vây khốn nhưng chỉ bị thương nhẹ chút xíu là đã có thể thoát ra, rõ ràng đến muộn nhưng vẫn có thể hạ phàm dưới sự giúp đỡ của Thần Hải. Ngày hôm nay có vẻ gặp rắc rối liên tục, thế nhưng mỗi một chuyện đều có cách giải quyết.
Nguyễn Thu Bình cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày vô cùng tốt. Mặc dù lúc này trông cả người anh ướt dầm ướt dề, bần như người vô gia cư, nhưng tâm trạng vẫn vô cùng vui vẻ. Nguyễn Thu Bình vừa ngâm nga hát trong miệng, vừa nhìn xung quanh để tìm kiếm tung tích của Úc Hoàn.
Chỗ anh xuất hiện không phù hợp cho lắm, thế mà lại hiện ra ở ngay công ty của Úc Hoàn.
Nguyễn Thu Bình đi ra từ cái hồ Nhật Lạc kia, còn chưa kịp dọn đồ đạc, quần áo trên người ướt sũng. Nếu anh hiện thân ngay bây giờ thì khó tránh khỏi ánh mắt của người khác, vì vậy anh vẫn tạm thời tàng hình.
Ngay lúc này, cửa phòng họp được mở ra. Nhìn thấy người đàn ông đứng ở chính giữa đám đông kia, đôi mắt Nguyễn Thu Bình lập tức cong lên.
Tìm thấy rồi!
Một tốp người mặc âu phục từ trong phòng họp đi ra, người trẻ tuổi có mà người cao tuổi cũng có, có người cao cũng có người lùn. Nhưng Nguyễn Thu Bình cảm thấy chỉ có mỗi Úc Hoàn là đẹp nhất mà thôi.
Năm nay Úc Hoàn đã bốn mươi hai tuổi, gương mặt hắn có hơi hơi nhợt nhạt, thế nhưng vẫn anh tuấn như cũ. Tháng năm đãi ngộ hắn vô cùng, không hề để lại những dấu vết thăng trầm trong cuộc sống trên người hắn, mà thậm chí khí chất trưởng thành chín chắn của hắn lại càng lắng đọng, khiến hắn càng trở nên vững vàng và tao nhã.
Úc Hoàn đi hơi chậm, thế nhưng tiếng ba-toong gõ từng cái một trên mặt đất lại mang đến cho người ta một cảm giác áp bách khó tả.
Có cậu nhân viên hoạt bát đi ngang qua hành lang, vốn định vui vẻ hỏi thăm sức khỏe hắn, nhưng lại bị vẻ uy nghiêm trầm tĩnh của hắn dọa sợ. Nụ cười trên mặt của cậu nhân viên vô thức cứng lại, cậu ta cúi đầu nhỏ giọng nói "Chào chủ tịch", sau đó lập tức xoay người chạy đi.
Nguyễn Thu Bình đi về phía Úc Hoàn, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Khi đi đến trước mặt Úc Hoàn, anh lại lùi từng bước về phía sau theo nhịp bước của hắn. Úc Hoàn đi một bước, anh lùi một bước, trông có vẻ anh thấy trò chơi như thế này vô cùng thú vị.
Nhưng có hai bước anh không đi lùi kịp, mũi chân dẵm lên mũi chân của Úc Hoàn. Dường như nhận ra có điều gì đó không đúng, Úc Hoàn dừng chân.
Cấp dưới đi sau lưng cũng vội vàng dừng lại, không biết chủ tịch Úc đang làm gì.
Nguyễn Thu Bình nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy tay Úc Hoàn. Ngay giây sau, Úc Hoàn cúi đầu xuống rồi bật cười.
Không ít người đứng ngây ngẩn tại chỗ khi nhìn thấy hắn bỗng dưng nở nụ cười. Úc Hoàn chậm rãi nắm chặt tay Nguyễn Thu Bình, quay đầu nhìn trợ lý bên cạnh mình, sự dịu dàng vô thức nhiễm vào trong giọng nói: "Hủy hết lịch trình hai ngày sắp tới."
Dường như trợ lý đang kinh ngạc vì nụ cười và giọng nói của hắn, cho nên ngây ngẩn một hồi lâu mới hoang mang gật đầu: "Vâng... Vâng thưa chủ tịch, tôi đã rõ."
Úc Hoàn dắt Nguyễn Thu Bình mà mọi người không nhìn thấy, vô thức đi nhanh hơn, ngay cả âm thanh gậy ba-toong gõ xuống mặt đất cũng trở nên dồn dập. Hắn cứ cấp tốc đi tới phòng làm việc ở cuối hành lang như thế, sau đó đóng sầm cửa lại.
Vào trong phòng làm việc của Úc Hoàn, Nguyễn Thu Bình ấn nút chức năng trên vòng tay, hủy bỏ trạn thái tàng hình: "Úc..."
Nhưng mà anh còn chưa kịp nói hết, tất cả những lời muốn nói đều tan biến trong một nụ hôn vừa dịu dàng nhưng cũng vừa mạnh mẽ.