Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần

Chương 34:




Nguyễn Thu Bình uể oải mở mắt ra, liếc một cái đã thấy Úc Hoàn ngồi bên cạnh đang cười và nhìn mình với đôi mắt tràn đầy hạnh phúc.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình cố gắng kiềm chế lắm mới không tặng cho người này một quả đấm vào mặt. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, quay lưng lại với Úc Hoàn.
Úc Hoàn luồn hai tay vào trong, ôm eo anh, nhỏ giọng dò hỏi: "Sao Nguyễn Nguyễn phải quay sang chỗ khác?"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Bởi vì anh sợ anh không nhịn được đánh mày đó.
Úc Hoàn đặt những chiếc hôn vụn vặt lên gáy Nguyễn Thu Bình, trong giọng nói nhuốm ý cười: "Nguyễn Nguyễn xấu hổ hở?"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình quay cái đầu cứng đờ của mình lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "... Phắn!"
Lúc mở miệng, anh mới phát hiện giọng của mình cũng mất luôn, vẻ tức giận lập tức hiện lên trong ánh mắt.


Úc Hoàn: "......"
Úc Hoàn lặng lẽ buông lỏng cái tay đang ôm eo Nguyễn Thu Bình ra. Hình như hắn cũng nhớ ra tối hôm qua mình hơi quá đáng, trong lòng lập tức thấy hơi chột dạ. Hắn rủ mi, nói bằng giọng dè chừng: "... Nguyễn Nguyễn đói không? Muốn ăn cơm không? Anh muốn ăn gì, em đi nấu ngay cho anh."
Nguyễn Thu Bình vẫn tức mình đến mức không muốn đếm xỉa gì đến hắn. Anh hung hăng trợn mắt nhìn Úc Hoàn, sau đó lại vùi đầu mình vào trong chăn, tiếp tục ngủ bù.
......
Nguyễn Thu Bình bị mùi thức ăn đánh thức. Mắt anh còn chưa mở, nhưng mũi thì đã động đậy vì hương thơm này rồi.
Anh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Úc Hoàn đang đứng gắp thức ăn trong phòng bếp qua cánh cửa mở hờ. Thật ra thì Nguyễn Thu Bình vẫn hơi hơi giận Úc Hoàn, nhưng mà... Anh sờ sờ bụng mình, bắt đầu suy nghĩ xem ăn no quan trọng hơn hay dỗi Úc Hoàn quan trọng hơn.


Hình như Úc Hoàn nghe được tiếng động, hắn lập tức đẩy cửa đi vào. Úc Hoàn mặc chiếc tạp dề màu đen, mặc quần áo ở nhà khiến khí chất của hắn dịu dàng hơn rất nhiều. Hắn nhìn Nguyễn Thu Bình, đôi mắt cong cong, cười tươi rói: "Nguyễn Nguyễn dậy rồi, ăn cơm thôi anh."
Nguyễn Thu Bình vốn muốn thẳng thừng nói không ăn, nhưng khi tầm mắt lướt qua những món ăn thịnh soạn trên bàn, anh không có cách nào có thể nói ra hai chữ kia.
Úc Hoàn chớp mắt, trong đôi mắt tràn đầy mong đợi: "Nguyễn Nguyễn, em nấu rất lâu, anh ăn thử một chút được không? Nếu mấy món đó em nấu không ngon thì em sẽ nấu lại."
Nguyễn Thu Bình bỗng thấy việc ăn no và dỗi Úc Hoàn không hề mâu thuẫn tí nào. Thậm chí anh có thể vừa ăn cơm vừa soi mói, đánh giá thấp thành quả mà Úc Hoàn đã làm, mượn nó để phục thù cho hành động quá đáng của hắn vào tối hôm qua.


Nguyễn Thu Bình càng nghĩ càng hài lòng. Lúc này anh mới vén chăn lên, đi xuống giường.
Nhưng mà lúc anh bắt đầu ngồi vào bàn và ăn những món Úc Hoàn nấu, anh làm sao cũng không thể thốt ra được những lời phê bình.
Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra được một khuyết điểm. Anh nhìn Úc Hoàn, cay nghiệt nói: "Này... bát canh gà này ít quá, còn chưa húp được hai hớp đã hết rồi, em nấu kiểu gì đó? Không chuyên nghiệp tí nào!"
Úc Hoàn cười một tiếng: "Vậy em nấu cho anh bát nữa."
Nói xong, hắn quay người vào phòng bếp, tiếp tục nấu canh gà.
Nguyễn Thu Bình ăn một lúc, chợt phát hiện ở đầu bàn ăn bên kia, Úc Hoàn còn chưa thèm động đũa. Anh chần chừ một lúc, sau đó nhỏ giọng hỏi: "... Em ăn cơm chưa?"
Nguyễn Thu Bình vừa nói xong thì cũng nhận ra giọng nói của mình quá nhỏ, hơn nữa lại còn khàn, Úc Hoàn đang nấu nướng trong phòng bếp chắc hẳn là không nghe rõ. Lúc này, anh chuẩn bị hỏi lại một lần nữa, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Úc Hoàn bê bát canh gà đi ra, dịu dàng ấm áp nói: "Chưa, em chưa đói, Nguyễn Nguyễn ăn trước đi đã."
Úc Hoàn đặt bát canh xuống trước mặt Nguyễn Thu Bình. Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Nguyễn Thu Bình híp mắt nhìn mình: "Úc Hoàn, thính lực của em có vấn đề mà đúng không? Trong phòng đứng cách xa từ hai mét là không nghe rõ lời người khác nói rồi mà nhỉ? Sao bây giờ thích lực lại tự dưng tốt hơn rồi?"
Úc Hoàn: "......"
Úc Hoàn suy nghĩ một lúc thì mới nhớ tới vào ngày đầu tiên hắn gặp lại Nguyễn Thu Bình, vì để đứng gần anh thêm một chút, đúng là hắn đã nói dối như vậy.
Hắn ngừng một chút, nói với sắc mặt không đổi: "Em chữa khỏi..."
"Keng!" - Nguyễn Thu Bình chợt chọc thìa vào trong bát canh. Vào lúc này, mặt nước canh mượt mà không tỳ vết như mặt gương bị xé rách, chiếc thìa sạch sẽ chọc vào đáy bát, phát ra âm thanh leng ka leng keng.
Nguyễn Thu Bình nhìn hắn, trầm giọng: "Nói thật."
Úc Hoàn: "......"
Úc Hoàn im lặng phân tích tình huống trước mắt một lúc, cuối cùng vẫn nhanh chóng cúi đầu, thành khẩn nhận sai: "Em xin lỗi, Nguyễn Nguyễn. Em nói dối. Tại em rất muốn lại gần anh cho nên mới nói như thế."
Nguyễn Thu Bình cười lạnh: "Thưa chủ tịch Úc, anh giống hồi bé thật đấy, mở mồm cái là nói dối. Nhiều năm như thế rồi mà tật xấu này không hề thay đổi nhỉ."
Lúc năm tuổi, Úc Hoàn lừa anh, nói thằng bé trốn ra từ trại mồ côi.
Đến năm ba mươi hai tuổi, Úc Hoàn lại lừa anh, nói thính lực của mình có vấn đề.
Bây giờ thì sao, năm ba mươi bốn tuổi, tối hôm qua... tối hôm qua thằng nhóc này cũng lừa anh, nói cái gì mà sẽ nhẹ nhàng một chút, chậm một chút, lần cuối cùng... Cái đồ lừa đảo! Cầm thú! Khốn kiếp!
Vừa nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình vì bị hành hạ tối qua, lửa giận trong lòng Nguyễn Thu Bình không ngừng bùng lên. Anh quyết định sẽ tính cả nợ cũ và nợ mới.
Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn, lạnh lùng vô tình chỉ phòng ngủ bên cạnh: "Từ nay về sau hai chúng ta ngủ riêng. Em ngủ ở đây, anh ngủ phòng kia!"
Úc Hoàn nhíu mày, chậm rãi đáp lại: "... Từ nay về sau?"
Thật ra thì Nguyễn Thu Bình cũng thấy mình nói như vậy có hơi quá đáng, nhưng anh vẫn cố tình dằn lại sự chột dạ trong lòng, lớn tiếng hơn: "Đúng thế, ai bảo em lừa anh!"
Úc Hoàn im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: "Nguyễn Nguyễn, em thừa nhận em đã làm sai, em nói dối anh. Nhưng mà hình phạt mà anh nói không được, không hợp lý."
"Sao lại không hợp lý? Anh thấy hợp lý đấy!"
"Nếu Nguyễn Nguyễn thật sự thấy hợp lý thì sao phải cố tình nói to như vậy? Để che giấu sự chột dạ à?"
Giọng nói của Nguyễn Thu Bình bỗng nhỏ lại: "... Anh nói to thì sao? Anh nói to là do cây ngay không sợ chết đứng."
"Nguyễn Nguyễn thật sự như vậy à?"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình chọc chọc trứng gà trong bát canh.
Mãi mãi ngủ riêng gì cơ chứ... Đúng là không thực tế cho lắm.
Úc Hoàn im lặng đặt đĩa hoa quả xuống trước mặt anh rồi nói: "Tối hôm nay em sẽ sang phòng khác ngủ, Nguyễn Nguyễn nghỉ ngơi cho khỏe."
Hắn ngừng một chút, nhìn dấu vết tim tím trên cổ Nguyễn Thu Bình, nhẹ nhàng rủ mi: "... Tối hôm qua... em không khống chế được mình, em xin lỗi Nguyễn Nguyễn, sau này em sẽ không như vậy nữa."
Không có sau này gì hết!
Nguyễn Thu Bình hung hăng cầm thìa xúc một quả trứng gà lên, giận dữ nhai ngấu nghiến nó trong miệng. Anh cảm thấy mặc dù bản thân chịu chút khổ khi trải qua chuyện này, nhưng anh giống như có hỏa nhãn kim tinh của Tề Thiên Đại Thánh, cho nên mới có thể phát hiện ra gương mặt thật sự của Úc Hoàn.
Trước kia anh thua vì nhẹ dạ, mù mờ không rõ. Vừa mới nhìn thấy đôi mắt đen nhánh, ánh mắt nồng nàn và chân thành của Úc Hoàn, anh đã không khống chế được mà nhường nhịn hắn.
Bây giờ khác rồi, từ lúc bị Úc Hoàn dày vò một cách độc ác, anh đã hoàn toàn thấy rõ gương mặt thật của hắn. Cho dù Úc Hoàn có làm ra vẻ vô tội buồn bã đến như nào, anh cũng vẫn có thể nhìn thấy cái đuôi chó sói đằng sau lưng hắn.
......
Chủ nhân chiếc đuôi sói dường như cũng biết hôm qua mình làm sai rồi, cho nên hôm nay ân cần một cách bất thường.
Nguyễn Thu Bình ăn cơm xong thì thấy khát, Úc Hoàn ngay lập tức tự mình pha nước trái cây cho anh. Cả người Nguyễn Thu Bình mệt mỏi, anh không muốn ra ngoài, Úc Hoàn lập tức ở nhà xem ti vi với anh. Đêm đến, Nguyễn Thu Bình thấy mệt, đôi mắt ngái ngủ, dáng vẻ mù mờ khiến lòng người ngứa ngáy. Úc Hoàn cũng chỉ dám hôn nhẹ lên môi anh, không dám làm những động tác kế tiếp.
Nguyễn Thu Bình rửa mặt xong xuôi, đang về phòng chuẩn bị ngủ, vừa mới quay đầy lại đã thấy Úc Hoàn đứng trước cửa phòng ngủ khác nhìn anh. Hắn mím môi thật chặt, đôi mắt đen nhánh không sáng rực như ban ngày nữa mà toàn vẻ không cam lòng và không muốn từ bỏ.
Nguyễn Thu Bình rõ ràng đã thấy được cái đuôi sói của hắn, nhưng vào giây phút này, anh có cảm giác đuôi sói của hắn cũng đã nhẹ nhàng buông thõng xuống, xù lông lên như thể hơi hơi tủi thân.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình nhanh chóng đi vào phòng, vội vàng đóng cửa lại. Anh sợ anh đi chậm một lúc thôi thì đầu anh sẽ nóng lên, mời chó sói vào phòng mất.
Nguyễn Thu Bình vỗ vỗ ngực mình.
Ổn rồi, ổn rồi, đây là một khởi đầu tốt. Ít nhất sự lạnh lùng vô tình, ung dung bình tĩnh của anh ban nãy đã khống chế được cục diện.
......
Nguyễn Thu Bình tỉnh dậy do bị người khác hôn. Tất nhiên cũng không phải kiểu hôn nhẹ nhàng, lãng mạn như trong truyện cổ tích.
Anh bị người ta hôn ngón tay, hôn gò má, hôn đôi mắt...
Cứ như vậy, từng chiếc hôn này nối tiếp chiếc hôn khác lay tỉnh anh.
Nguyễn Thu Bình lặng lẽ mở mắt ra, Úc Hoàn gối đầu bên cạnh anh cong mắt cười.
Sau khi tỉnh dậy, anh lập tức cảnh giác: "Có chuyện gì? Tối qua em bảo em muốn sang phòng khác ngủ một mình rồi mà? Đêm hôm lén sang đây chi? Sao em không giữ vững tinh thần một chút nào thế?!"
Úc Hoàn chớp mắt nhìn: "Nguyễn Nguyễn hiểu lầm em rồi, em thấy trời sáng mới sang."
"... Mấy giờ trời sáng?"
"Bốn giờ hơn là sáng rồi."
Nói xong, hắn lại sấn đến, vẫn không nhịn được mà hôn Nguyễn Thu Bình.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình nghiêng đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ.
Đây đâu phải là chó sói? Đm phải là chó săn mới đúng.
......
"Hôm nay đi đâu chơi đây?" - Nguyễn Thu Bình vừa ngáp vừa hỏi.
"Đi chỗ nào cũng được." - Úc Hoàn cắn nhẹ lên vành tai anh - "Ở nhà thêm một ngày cũng được."
Nguyễn Thu Bình: "......"
Không được, hôm nay đánh chết anh anh cũng không ở nhà, sẽ có chuyện xảy ra mất.
Vì vậy, Nguyễn Thu Bình dẫn Úc Hoàn đi chơi ở những chỗ đông người nguyên một ngày, chơi mãi đến mười một giờ tối mới về nhà trong trạng thái kiệt sức. Bây giờ cũng đã mười một giờ tối, bọn anh đi chơi mệt mỏi như vậy, rửa qua mặt một chút, nghỉ ngơi một lúc, rạng sáng 3:40 anh phải đi về rồi.
Thật là hoàn hảo!
Nguyễn Thu Bình đã tính hết trong đầu, nhưng lúc nằm trên giường, anh chưa ngủ được bao lâu thì đã bị Úc Hoàn đánh thức.
Úc Hoàn cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Nguyễn Nguyễn, một tiếng nữa anh phải đi rồi."
"Ừ." - Nguyễn Nguyễn kéo hắn nằm lại lên giường, ngáp liên tục - "Cũng hai giờ hơn rồi đó, mau đi ngủ đi."
"Nhưng mà, phải sang năm sau em mới được gặp Nguyễn Nguyễn lần nữa."
Dường như hắn đang cố gắng cười với Nguyễn Thu Bình, nhưng không thể cười nổi: "Làm sao bây giờ hả Nguyễn Nguyễn. Hình như em thay đổi rồi, tự dưng em thấy chờ đợi khó khăn quá."
Hắn ôm chặt Nguyễn Thu Bình, trong giọng nói có vẻ trống rỗng cô đơn: "Có phải em tham lam quá không. Bởi vì càng gần gũi với Nguyễn Nguyễn, em càng khao khát ngày nào mình cũng được như vậy. Hôm nay... Hôm nay chỉ còn một tiếng nữa là Nguyễn Nguyễn phải đi, cảm giác tham lam này lại mãnh liệt hơn, như thể em làm cái gì cũng không lấp đầy được nó. Em phải làm sao bây giờ hả Nguyễn Nguyễn."
Úc Hoàn nhìn anh, đôi mắt giống y chang như lớp kính thủy tinh phản chiếu ánh sáng trong màn đêm, trong suốt và lấp lánh, yếu ớt và dễ vỡ.
Cảm giác quen thuộc dâng lên, trong lòng Nguyễn Thu Bình căng thẳng. Anh tự cảnh cáo mình không ngừng: Tỉnh lại đi Nguyễn Thu Bình! Có thấy đuôi sói của thằng nhóc này không? Nó vẫn còn đang vẫy kia kìa!! Thằng nhóc này đang giả vờ đó, gương mặt thật của nó tàn ác lắm!!
Nguyễn Thu Bình thực sự nhìn thấy cái đuôi sói to đùng của Úc Hoàn. Nhưng chiếc đuôi ấy lại đang buồn bã buông thõng xuống khiến anh không nhịn được muốn sờ một cái, muốn ôm lấy hắn.
Muốn cố gắng hết sức để khiến hắn vui vẻ.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình thở dài một hơi.
Anh nhắm mắt lại, nằm trên giường, tự sa ngã: "Nhanh lên, em có đúng một tiếng thôi đấy."
......
Chuyện làm được một nửa, Nguyễn Thu Bình chợt nhớ tới việc quan trọng: "... Bùa... Bùa đâu?"
Úc Hoàn hung dữ cắn anh: "Nguyễn Nguyễn, chẳng lẽ không dùng bùa không được ư?"
Nguyễn Thu Bình đẩy Úc Hoàn ra, thở hổn hển: "Không có bùa... không được... phải có bùa."
Úc Hoàn gần như là nghiến răng nghiến lợi lôi lá bùa từ trong tủ đầu giường ra. Lúc này Nguyễn Thu Bình mới thở phào nhẹ nhõm.
Úc Hoàn đặt lá bùa kia vào lòng bàn tay của Nguyễn Thu Bình, sau đó đan tay mình vào tay anh.
Lá bùa màu vàng bị kẹp giữa hai bàn tay đang nắm lấy nhau rất chặt của hai người, trở nên chói mắt hơn mức bình thường trong ánh sáng mờ tối vào ban đêm.
Các ngón tay của Úc Hoàn dần dần siết chặt lại, cả cơ thể hắn cũng từ từ tiến tới.
Vào giây cuối cùng, hắn cúi người vào gần tai Nguyễn Thu Bình, trong giọng nói tràn đầy vẻ xấu xa như đang trả thù:
"Nguyễn Nguyễn, anh thấy vị thần May Mắn trên trời kia có biết, lá bùa hắn ta cho anh được sử dụng vào việc này hay không?"
Nhưng Nguyễn Thu Bình không nghe hiểu được ý tứ trong câu hỏi này của hắn, anh chỉ thấy cảm giác đau đớn và kíƈɦ ŧɦíƈɦ đang đồng loạt dâng lên. Chúng khiến da đầu anh tê dại, cả người cũng run rẩy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.