Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình im lặng một lúc rất lâu, có chút khó nói: "... Em thật sự không biết?"
"Không biết mà, là chuyện gì?"
Nguyễn Thu Bình lại im lặng.
Im lặng.
Im lặng.
Mạch suy nghĩ của anh dần dần bay xa, bay về hai trăm năm trước.
Khi còn bé, Nguyễn Thu Bình hơi nhạy cảm và ngang bướng quá mức. Biết người ta không thích mình, cho nên anh chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người khác. Biết những người bạn khác không muốn gặp mình, cho nên anh cũng sống chết không đi học trường dành cho trẻ nhi đồng trên Thiên Đình. Từ đó đến khi trưởng thành anh chưa từng đi học, những kiến thức thông thường và phép thuật cơ bản đều do Nguyễn Thịnh Phong dạy, hoặc là anh tự đọc sách. Sau khi Nguyễn Thu Bình hiểu chuyện hơn, mấy nhà hàng xóm cũng lục đục dọn hết đi rồi, từ đó trở đi Nguyễn Thu Bình không gặp được cô tiên nào mang thai nữa. Vì vậy, Nguyễn Thu Bình luôn có một sự hiểu biết đặc biệt và khó có thể lung lay về mối quan hệ của những vị thần tiên khác giới.
Anh còn nhiều lần tự tưởng tượng cảnh này trong đầu: Hai vị tiên ngồi khoanh chân đối diện với nhau ở trên giường. Bọn họ nhắm chặt hai mắt, tập trung suy nghĩ, linh lực từ lòng bàn tay tràn ra rồi ngưng tụ trên không trung. Chúng dần dần tụ thành một quả cầu. Theo sự hội tụ của linh khí, quả cầu ấy càng ngày càng bền chặt, càng ngày càng khổng lồ. Khi đạt tới một mức nhất định, một đứa bé sẽ chui ra từ quả cầu này. Đây chính là thứ gọi là "Linh Tu" trong truyền thuyết.
Nguyễn Thu Bình cảm thấy cảnh đó vô cùng thiêng liêng, cũng rất mong đợi đến ngày đó.
Nhưng mà ảo tưởng thiêng liêng đó của anh bị một đêm mưa phá vỡ không chút nể nang.
Nguyễn Thu Bình lập tức xông vào...
Một giờ sau, bởi vì Nguyễn Thu Bình lẻn vào nhà dân và dùng phép thuật một cách vô cớ để tấn công người khác, anh bị triệu tập đến nơi trừng phạt thần tiên.
Nhưng bởi vì Nguyễn Thu Bình bị thương nặng hơn - suýt chút nữa anh đã bị hai vợ chồng kia liên thủ đánh cho tan tành mây khói, cho nên người ở chỗ trừng phạt cũng không nhốt anh nữa, mà lập tức đưa anh đến bệnh viện cấp cứu.
Mặc dù Nguyễn Thu Bình nằm dưỡng thương mất hơn hai tháng mới khỏe, nhưng chuyện đó đã trở thành một bóng ma sâu đậm trong lòng anh.
Quá khứ nghĩ lại mà đau, mạch suy nghĩ của anh dần dần quay về.
Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn trước mặt, nghiêm túc suy tư.
Úc Hoàn năm nay mới 15 tuổi, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chỉ sống một mình. Mới vào cấp hai đã chuyển vào nhà trọ gần trường để ở, cho nên nó không biết những chuyện kia thực ra là một việc rất bình thường.
Nguyễn Thu Bình bỗng dưng cảm thấy hai vai mình nặng trĩu.
Nuôi nấng một đứa trẻ thật sự rất khó!
Nguyễn Thu Bình ngửa mặt lên trời thở dài!
Xem ra, việc giáo dục về phương diện này cho Úc Hoàn chỉ có thể giao cho một người trưởng thành như anh mà thôi!
Vì không để cho Úc Hoàn bước lên con đường thê thảm mà trước kia anh đã phải trải qua, anh nhất định phải giáo dục Úc Hoàn thật tốt. Anh phải nói cho cậu, chuyện duy nhất trên cõi đời mà chỉ có người yêu có thể làm cùng là chuyện gì!
Nguyễn Thu Bình vỗ bả vai Úc Hoàn, mặt đầy vẻ nặng nề: "... Yên tâm." - Anh sẽ dạy cho em thật kỹ.
Úc Hoàn:... Yên tâm cái gì?
Nguyễn Thu Bình đứng lên: "Em ngồi xem lễ khai giảng tiếp đi, anh đến nhà trọ chờ em trước."
"Đợi chút, em đi với anh."
Nguyễn Thu Bình cản Úc Hoàn lại, mặt mũi trầm lại: "... Không, anh còn có chuyện quan trọng... phải đi một mình."
Sau khi Nguyễn Thu Bình đi, Úc Hoàn mới phản ứng kịp, vẻ mặt bốc chốc trở nên hơi kỳ lạ.
... Cậu chỉ đùa thôi, Nguyễn Nguyễn không tưởng là thật đâu đúng không?
Thế Nguyễn Nguyễn phải đi... làm gì?
......
Trên con phố hẻo lánh chật chội, Nguyễn Thu Bình nhìn cửa hàng bé tí màu hồng trước mặt, hít sâu một hơi, cúi đầu xông vào ——
—— Sau đó, khi đứng trước cửa hàng màu hồng, anh bỗng quay ngoắt người sang cửa hàng bên cạnh, vào đó mua chai nước suối.
Nguyễn Thu Bình lặng lẽ cầm chai nước trong tay rồi đi ra.
Không được, anh nhất định phải vào.
Chuyện giáo dục con cái, có thể lùi bước được ư?!!!
Nguyễn Thu Bình nắm chặt chai nước trong tay, đi thẳng tới cửa hàng màu hồng ban nãy ——
—— Sau đó, khi đứng trước cửa hàng màu hồng, anh một lần nữa lại quay ngoắt sang cửa hàng bên phải, đi vào cửa hàng bên cạnh mua đôi tất.
Nguyễn Thu Bình...
......
Mười phút sau, chủ cửa hàng màu hồng phát hiện trên kệ hàng của mình bị mất một quyển sách và hai chiếc đĩa CD. Cùng lúc đó, trên quầy thu tiền bỗng nhiên xuất hiện ba tờ tiền 100 đồng bị nắm đến ướt nhẹp.
Nguyễn Thu Bình ôm thật chặt tài liệu dạy học quý báu của mình trong ngực, sau đó lau mồ hồi trên đầu. Anh tìm một chỗ hẻo lánh không người, ấn nút trên vòng tay của mình để hủy bỏ trạng thái tàng hình.
Cách lớp quần áo, anh sờ chiếc đĩa trong ngực mình một cái.
Thế giới người phàm điên cuồng thế không biết. Trên tiên giới chỉ có sách chữ hoặc sách vẽ thôi, ấy thế mà loài người lại có thể dựng chuyện này thành phim được luôn?!!
Nhưng thế cũng tốt.
Thu Bình vỗ vỗ ngực mình, cố gắng tự an ủi bản thân: Tài liệu bằng hình ảnh càng sinh động, càng có lợi cho nhóc Úc Hoàn!
......
Lúc Nguyễn Thu Bình mở cửa nhà trọ thì mới phát hiện ra Úc Hoàn đã về nhà, còn đang ngồi trên ghế sô pha chờ anh.
Thấy Nguyễn Thu Bình bước vào, Úc Hoàn lập tức đi ra đón: "Nguyễn Nguyễn, anh đi đâu thế?"
"Khụ khụ..." - Nguyễn Thu Bình chỉ vào ghế sô pha, trầm giọng nói: "Ngồi xuống trước đã, anh muốn nói với em một chuyện."
Úc Hoàn nghe lời, ngồi lại xuống ghế, ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Bình. Cậu luôn cảm thấy hình như trong ngực Nguyễn Thu Bình đang giấu cái gì đó.
Nguyễn Thu Bình vừa bước lại gần, vừa nói với giọng rất nghiêm túc: "Úc Hoàn, năm nay em 15 tuổi rồi, anh thấy có một số chuyện em nên biết."
Trái tim Úc Hoàn lập tức đập nhanh. Nên biết điều gì? Nguyễn Nguyễn phải rời đi hay sao, sau này mỗi lần hằng năm Nguyễn Nguyễn không xuất hiện nữa hay sao? Hay là Nguyễn Nguyễn muốn nói cho cậu biết thân phận thực sự của anh?
"Nguyễn Nguyễn, anh..."
"Đừng nói trước, anh hỏi em cái này." - Nguyễn Thu Bình ngắt lời Úc Hoàn - "Em biết trẻ con được sinh ra như thế nào không?"
Úc Hoàn: "......"
Úc Hoàn im lặng một lúc lâu rồi mới chậm chạp gật đầu.
"Sinh ra như nào?" - Nguyễn Thu Bình hỏi.
"Sau khi trứng và tinh trùng tiến hành kết hợp thì sẽ tạo thành hợp tử, sau đó hợp tử sẽ..."
Nguyễn Thu Bình lại ngắt lời cậu lần nữa: "Anh không hỏi em chuyện này, cái anh hỏi là... Ừm, trong trường hợp nào thì tinh trùng và trứng có thể kết hợp?"
Úc Hoàn: "......"
Vẻ mặt của Úc Hoàn càng ngày càng dị. Cậu nhìn Nguyễn Thu Bình, lời ít ý nhiều trả lời: "... Ngủ."
"Sai rồi, sai hoàn toàn!" - Nguyễn Thu Bình lớn tiếng phản bác cậu, lắc đầu rồi dùng một vẻ mặt cực kì nghiêm trọng - "Em cho rằng hai người nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ một giấc, trời sáng là có thể sinh con à? Em ngây thơ quá đó! Ngây thơ y chang anh hồi xưa!"
Úc Hoàn: "......"
"Hôm nay anh nghe em nói, lúc em không biết chuyện gì chỉ có người yêu mới có thể làm là anh biết ngay nó không bình thường tí nào. Đúng thật! Em không biết một chữ gì thật!"
Rốt cuộc Úc Hoàn mới hiểu ra bây giờ Nguyễn Thu Bình đang làm gì: "Nguyễn Nguyễn, thật ra thì em biết..."
"Không phải giải thích, giải thích là đang che giấu! Cũng không cần xấu hổ. Vốn dĩ tầm tuổi này của em chả hiểu cái gì cả, cần gì phải xấu hổ. Bây giờ nghiêm túc tiếp thu kiến thức, sau này sẽ không khiến người ta cười nhạo, cũng sẽ không bị đánh!" - Nguyễn Thu Bình hùng hồn, mạnh mẽ nói.
Lúc ấy nếu có người nói cho anh những điều này, thì anh đã không đến nỗi bị người ta đánh cho nằm liệt giường hai tháng!!
Anh vừa nói vừa móc ra tài liệu mà hôm nay mình mua từ trong ngực. Anh nhét CD vào máy tính trước, sau đó ngồi xuống bên cạnh Úc Hoàn và cầm quyển "Sổ tay giáo dục kiến thức giới tính cho thanh thiếu niên" có hơi bám bụi lên.
Kỳ lạ, quyển sách hữu ích như vậy sao lại là mặt hàng ế nhất trong cửa hàng thế nhỉ?
Nguyễn Thu Bình vừa mở màn hình, vừa mở sách: "Anh đi mua phim cho riêng em đó. Bây giờ vừa xem vừa kết hợp đọc sách sẽ càng có lợi cho việc tiếp thu và hiểu biết của em."
Úc Hoàn: "......"
Phim bắt đầu chiếu, Nguyễn Thu Bình cũng bắt đầu giảng giải: "Kia kìa, người đầu tiên xuất hiện là một..."
Nguyễn Thu Bình nhíu mày một cái, sau khi đợi một người đàn ông khác cũng xuất hiện, anh mới vừa ho vừa nói: "... người phụ nữ tóc ngắn, tiếp đó là nhân vật nam xuất hiện..."
Nguyễn Thu Bình vừa mới nói hai câu, anh đã cảm thấy tình cảnh bây giờ kỳ quái thật sự. Anh ho khan hai tiếng, sau đó giơ sách ra trước mặt Úc Hoàn: "Em tự lật xem đi, anh cũng không rõ em không hiểu ở chỗ nào. Không hiểu ở đâu thì cứ dựa vào phim mà..."
Giọng nói của Nguyễn Thu Bình hơi ngừng lại.
Anh nhìn người đàn ông đã bắt đầu cời quần áo trong phim, tay run lên, cuốn sách dày rơi xuống mặt đất. Sắc mặt Nguyễn Thu Bình trắng bệch, anh lắp bắp nói: "Úc... Úc... Úc Hoàn, cái chị kia có... có..."
Úc Hoàn: "... Đó là nam."
"Thế người người người người người... còn lại..."
"Người còn lại cũng là nam."
Nguyễn Thu Bình đột nhiên phản ứng kịp.
Sao... sao lại thế?
Không được, tắt... tắt đi đã!!!
Nguyễn Thu Bình vội vàng nhoài người lên cầm con chuột, tay chân luống cuống muốn tắt cái video này đi. Nhưng tay anh run dữ dội quá, bấm mấy lần cũng không tắt được, ngược lại anh còn không cẩn thận mà ấn tạm ngừng video đúng hình ảnh bộ phận mà Nguyễn Thu Bình không có cách nào hiểu nổi....
"Cạch." - Úc Hoàn đứng lên, đi tới trước mặt bàn rồi đưa tay ra, gập máy vi tính lại.
Tất cả hình ảnh và âm thanh đều biến mất hết sạch.
Cả người Nguyễn Thu Bình như bị rút sạch sức lực. Anh lùi về sau hai bước, lập tức ngã xuống ghế sô pha.
Anh ngửa đầu nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.
... Loài người điên cuồng thật đấy.
Cùng lúc đó, Úc Hoàn vẫn còn đứng bên cạnh bàn, cũng không nhúc nhích.
Cậu nhìn chiếc máy vi tính đã bị mình gập lại, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, lại có chút mù mờ. Thế nhưng, trái tim cậu đang đập hơi nhanh.
Úc Hoàn quay đầu nhìn Nguyễn Thu Bình. Anh ấy đang ngồi liệt một chỗ trên sô pha, dường như còn chưa hồi phục lại được sau nỗi kinh hãi vừa rồi.
Đôi môi Nguyễn Thu Bình hơi mở ra, sắc mặt còn mang vẻ phờ phạc, đôi mắt vô định nhìn lên trần nhà. Anh chậm rãi giơ tay lên, đặt mu bàn tay của mình lên trán. Anh vẫn đang thở hổn hển như cũ, lồng ngực không ngừng phập phồng vì từng nhịp hít thở rối loạn của mình. Áo sơ mi hơi nhăn nhúm bị kéo lên một chút bởi động tác giơ tay lên của anh, khiến một phần eo trắng như tuyết bị lộ ra bên ngoài.
Hình ảnh cậu vừa nhìn thấy trong phim xông vào não bộ.
Úc Hoàn nhìn Nguyễn Thu Bình trước mặt, bỗng dưng nghe thấy trái tim mình dường như đang vô thức nảy lên.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Hoàn: Mở ra cánh cửa đến thế giới mới.